Trường học sáng nay không yên tĩnh như trước kia. Chỉ có những thân ảnh bận rộn, nhưng mà nếu như mi nhìn vào phục sức của những người đang bận rộn ở đây, ta tin tưởng mi nhất định sẽ cảm thấy mình đang đi lộn chuồng.
Trong sân không ít người mặc đồ hầu gái, búp bê, phi hành gia, còn có trang phục của không ít quốc gia nào đó, đủ cả, hơn nữa còn có không ít là do tự thiết kế.
Nhân tiện nói thêm với mấy lớp năm nhất, lớp 1 của Lam Vũ thì làm một căn nhà ma, cho nên Lam Vũ sáng nay phải mặc bộ đồ cương thi.
Lớp 2 cùng lớp 6 thì bán cà phê, bất quá rất đặc sắc, người trước vốn là cosplay thành mèo, đủ loại mèo làm cho người ta hoa cả mắt. Rồi sau đó thì là hầu gái, hơn nữa có không ít nam sinh cũng mặc trang phục người hầu.
Lớp 3 thì là một cửa hàng pizza, điểm đặc sắc nằm ở ngay tại hiện trường, ngoại trừ đầu bếp ai cũng cosplay thành đồ ăn.
Lớp 4 thì đóng kịch, vốn là cosplay, bọn họ không ngừng biểu diễn những câu chuyện cổ tích, đương nhiên còn có không ít tác phẩm tự sang1ta1c.
Lớp 5, lớp 7, lớp 8 ba lớp kết hợp cùng làm một tiệm cơm. Bất quá mỗi người đều cosplay thành búp bê, nhưng mà nhìn động tác của bọn họ không nhanh không chậm, xem qua là đã trải qua luyện tập.
Mặt tiền lớp 9 thì là một tiệm sinh tố nho nhỏ, chủ yếu là bán kem. Dù sau bây giờ cũng khá nóng, hơn nữa bây giờ cho dù là mùa đông thì kem lúc nào cũng được chào đón. Nhưng mà mi nếu như nhìn thấy người bán kem mặc đồ phi hành gia thì sẽ có cảm giác gì?
Mà trang phục của lớp 10 càng làm cho mọi người trợn mắt há miệng, mặc dù nói là làm một quầy bán đồ ăn vặt, nhưng mà mẹ của Trương Linh Húc trực tiếp biến cái nó trở thành tiệm cơm tây.
Lại còn giới thiệu rất khoa trương: Người nào học tại Gia Anh học viện trên cơ bản về sau đều trở thành người tiến vào trong giới thượng lưu, cho nên bọn họ cần phải học được tất cả những lễ nghi xã giao cơ bản, hơn nữa không ít học sinh trong trường là con nhà thế gia, bọn họ sáng sớm đã phải đi học, gần trường học cũng không có nhà hàng, tốt hơn hết là mở luôn một tiệm ăn, thu học phí cũng không đến nỗi nào.
Mà lí do này đều đã được nhất trí thông qua. Bất quá may mà, trường học không có qui định phải do một tay học sinh xử lí, cho nên Trương Linh Húc mời đầu bếp trong nhà hàng đến hỗ trợ. Nhưng lại vốn là cách thức tham dự một bữa tiệc lớn. Nhưng mà vì phải kết hợp giữa truyền thống với hiện đại (kì thật cũng chỉ có bọn khối một mới như vậy, ngay cả khối hai cũng chẳng thèm để ý đến nữa), thành ra bọn Dạ Hoằng mặc chính là trang phục kiểu Gothic, mỗi người đều có một bộ, tất cả quần áo này đều là Hoàng Cáo tận dụng năng lực của nhà hắn mà bới tung cả cái thành phố S này. Ngay cả Dạ Hoằng cũng không có bị phân làm người bán hàng cũng có một bộ. Bây giờ còn để ở đầu giường của Dạ Hoằng. Mà Dạ Hoằng thì vẫn còn ôm gối ngủ say sưa.
Sáng sớm hôm nay, Lam Vũ rời giường đi trước. Bởi vì Dạ Hoằng không có công việc gì, cho nên không có bất kì ai đến gọi Dạ Hoằng dậy.
Mà lấy tình huống của trường học bây giờ, cả trường chắc cũng chỉ có mình Dạ Hoằng ngủ trong phòng thôi.
Bởi vì tối hôm qua Dạ Hoằng làm cái quảng cáo kia mãi cho tới rạng sáng. vốn không cần phải làm như vậy, ngày hôm qua sau khi Dạ Hoằng hoàn thành quảng cáo, liền làm một trang quảng cáo trên mạng, còn làm thành virut. Dạ Hoằng đem Virut này phát tán trong mạng nội bộ của trường.
Sau 11 giờ trưa hôm nay, trong trường học, chỉ cần lên mạng, sẽ nhận được quảng cáo của Dạ Hoằng.
Vốn làm virut này với Dạ Hoằng chẳng có gì khó khăn, căn bản là không cần dùng nhiều thời gian như vậy, nhưng mà Dạ Hoằng muốn khống chế để nó không có lây lan ra bên ngoài, cũng làm cho Dạ Hoằng tốn không ít công sức, hơn nữa Dạ Hoằng còn viết chương trình để đến đúng giờ, virut này không cần Dạ Hoằng phải ra tay dọn dẹp, chỉ cần qua hôm nay, virut này sẽ tự động biến mất.
Mà nguyên nhân Dạ Hoằng sở dĩ có dũng khí làm như vậy, vốn là vì virut này cũng không có gì nguy hiểm, hai là Dạ Hoằng cũng không sợ có người sẽ lần ra được mình làm, dù sao virut này nhìn qua hết sức đơn giản, chỉ cần biết vi tính một chút là có thể làm, ba là bởi vì trường học đối với mấy việc quảng cáo tuyên truyền cũng không có cấm đoán, chỉ cần không gây chuyện thì sẽ không có ai quản, bốn là, chính bởi vì cho dù Dạ Hoằng có gây ra chuyện gì đi nữa, cũng sẽ có người đến dọn dẹp hậu quả.
Dạ Hoằng nhẹ nhàng ôm gối đầu, đem nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, hơn nữa bởi vì trên giường gối tùm lum, giường lại không lớn, trên đầu lại có thêm một cái gối. Nói cách khác bây giờ lộ ra ngoài không khí cũng chỉ có cái mũi đẹp tinh tế kia thôi.
Mà lúc Hồng Tiêu vào, đã nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Hoằng rồi.
Hồng Tiêu cười ngồi vào bên người Dạ Hoằng, đem cái gối đè trên đầu Dạ Hoằng ra, bỏ qua một bên.
Bởi vì động tác của Hồng Tiêu, Dạ Hoằng cũng tỉnh dậy.
Nhìn thấy Hồng Tiêu trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là, cựa một cái rồi tiếp tục ngủ.
“Hoằng Nhi, là con mời cha tới mà, nhưng mình thì đi ngủ là sao. Cha sáng nay đã phải dậy rất sớm nha.” Hồm Tiêu cười nhìn Dạ Hoằng chậm rãi nhắm mắt lại rồi lại lười biếng mở mắt ra.
Dạ Hoằng trừng mắt liếc Hồng Tiêu một cái, bất đắc dĩ ngồi dậy. Dụi dụi hai tròng mắt mơ hồ. Chậm rãi mở miệng nói: “Tối hôm qua ngủ trễ. Bất quá cha đến sớm quá đi.”
Dạ Hoằng liếc nhìn đồng hồ trên giường, rầu rĩ nói.
Nhìn đi còn sớm như vậy, thật sự không biết Hồng Tiêu tới sớm như vậy làm cái gì nữa, chỉ sợ mấy người khối một còn chuẩn bị chưa xong nữa là.
“Bất quá Hoàng Nhi, bây giờ cũng đâu có sớm đâu, bình thường con không ở nhà, cha 6 giờ đã phải dậy, bởi vì 8 giờ là phải có mặt ở công ty, mà bây giờ cũng là 9 giờ rồi!” Hồng Tiêu chỉnh lại áo ngủ cho Dạ Hoằng, bởi vì ngủ mà áo ngủ của Dạ Hoằng đã sớm xộc xệch.
“Oh, con đi rửa mặt, sau đó chúng ta đi dạo chơi.” Dạ Hoằng bất đắc dĩ nói. Kì thật y vẫn còn muốn ngủ, nhưng mà Hồng Tiêu đã tới, Dạ Hoằng cũng không có ý định bỏ Hồng Tiêu qua một bên. Hai người đã lâu không cùng một chỗ rồi, mấy ngày hôm trước cũng chỉ gặp nhau một chút, hơn nữa sau đó bởi vì mình mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Cho nên bây giờ y rất muốn cùng Hồng Tiêu ngốc cùng một chỗ.
“Uh, có cần cha giúp gì không?” Hồng Tiêu chờ mong hỏi, hắn rất muốn cùng Dạ Hoằng diễn lại trò Uyên ương cùng tắm.
“Không được, cha ở đây chờ con.” Dạ Hoằng biết Hồng Tiêu muốn cái gì, nhưng mà tuy bây giờ trong phòng không có ai, nhưng mà bọn họ lúc nào cũng có thể trở về, Dạ Hoằng cũng không muốn những người đó biết chuyện của mình.
“Được rồi, cha ở đây chờ con, nhưng mà Hoằng Nhi à, con đừng để cho cha đợi lâu nha.” Hồng Tiêu vừa cười vừa nói.
“Dạ.” Dạ Hoằng nhẹ nhàng gật đầu. Cũng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Hồng Tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...