Ha Ha, Phụ Thân

Bình thường vào thứ hai đầu tuần, tất cả mọi người phải sớm rời giường tham dự một lần chào cờ.

Nói đại khái, tham dự chào cờ mọi người đều biết nó chán kinh khủng lại chẳng có lợi ích vận động. Thông thường cũng chỉ là tuyên dương một số người không có vấn đề, hoặc là phê bình một số người trên cơ bản cũng không có vấn đền, có có chính là nói một chút về vấn đề an toàn. Bất quá người nghe chả bao nhiêu. Số người nghe cho xong lại càng hiếm quí.

Bất quá trường này cũng không giống những nơi khác lắm, thành ra không có tổ chức lễ chào cờ mà chỉ có thông báo tuần tới nhà trường sẽ tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường.

Nói đến lễ kỉ niệm, đây là đặc trưng của trường này, hơn nữa đối với học sinh mà nói thì cái lễ này là chuyện vừa mừng vừa lo, bởi vì chương trình sẽ diễn ra liên tục trong một tuần.

Ngày đầu tiên là giao lưu văn nghệ nội bộ với nhau, mỗi lớp cử ra hai người biểu diễn tiết mục tự chọn, hơn nữa lớp nghệ thuật thì phải biểu diễn live, có hai hình thức thi, buổi chiều chính là diễn kịch, tiểu phẩm này nọ, mà buổi tối chính là ca múa nhạc.

Ngày thứ hai là thi trò chơi, trường học sẽ tổ chức những trò chơi khác nhau, mà thường thường kéo dài tới tối mới chấm dứt.

Ngày thứ ba chính là lễ phát thưởng, chính là những người nào chiến thắng trong cuộc thi văn nghệ cùng quán quân trong các trò chơi của ngày thứ hai, còn có những học sinh ưu tú của năm ngoái,… cũng sẽ được công bố và nhận thưởng.

Mà ngày thứ tư chính là mở cửa rộng rãi, mặc kệ có phải là người thân của giáo viên hay học sinh hay không cũng có thể đến tham gia, mà hôm nay thì có hội chợ ẩm thực này nọ, nhưng mà được hoan nghênh nhất lại chính là những quầy bán rượu a. Hơn nữa trường học lại còn cho phép kinh doanh, hơn nữa không cần nộp lại. Trong ngày hôm đó lớp nghệ thuật cũng tham gia biểu diễn, tất cả những tiết mục đó đều là tiết mục đạt giải.

Mà ngày thứ năm thì làm cho người ta buồn bực không ít, dù sao đem cả cái trường làm loạn thành một nùi, mặc dù trường học không có áp đặt học sinh phải xử lí hậu quả, nhưng mà cũng phải đem phòng học trả về tình trạng nguyên thủy thì mới có thể về nhà, đúng vậy chính là về nhà, mặc kệ lúc ấy là thời gian nào, mi cũng có thể về nhà nha.


Mà đối với lễ kỉ niệm này làm cho người ta buồn bực không thôi đó chính là, sau khi kết thúc lễ kỉ niệm sẽ bắt đầu một tháng thi xếp lớp rồi.

Cho nên mới nói, lễ kỉ niệm chính là một chuyện nửa vui nửa sầu.

Sau khi tập trung nghe thông báo xong, lớp nào lại về phòng lớp nấy.

Trong lớp thì cũng chỉ làm một cuộc họp nho nhỏ, cùng nhau thảo luận xem lớp họ muốn biểu diễn tiết mục gì, với lại sẽ mở quầy hàng gì trong cái lễ hội ẩm thực.

“Được rồi, chúng ta thảo luận một chút về tiết mục biểu diễn đi!” Giáo viên chủ nhiệm cười nói. “Tất cả mọi người ai cũng có thể cho ý kiến, cái gì cũng được, hôm nay chúng ta có thời gian bàn bạc tới trưa, bất quá chúng ta nên thống nhất trong hôm nay, sau đó thì còn một tuần để chuẩn bị.”

“Thầy ơi! Sao lại gấp như vậy ạ! Thời gian chuẩn bị có một tuần, làm sao kịp chứ?” Tống Tinh Tinh nói, thanh âm mềm mại, nghe cứ như là đang làm nũng.

“Đây là truyền thống của trường! Các em đều là tinh anh thì chắc chắn có năng lực làm tốt lễ kỉ niệm này.” Thanh âm ôn hòa của giáo viên vang lên, một chút cũng không bởi vì Tống Tinh Tinh nói mà không vui. Xem ra giáo viên của chúng ta khả năng miễn dịch đúng là cao nha.

Bất quá có người không giống vậy đâu, nhìn đại bộ phận nữ sinh trong lớp mang theo ánh mắt khinh bỉ thì biết.


Còn có chính là Hoàng Cáo kia bộ dáng cứ đủng đỉnh. Sau đó nhỏ giọng nói với Tống Cảnh Kiệt: “Cô ta bình thường cũng nói chuyện như vậy sao? Như thế nào trước kia không thấy vậy?”

“Ở nhà toàn nói như vậy, nhưng ra ngoài thì cũng bớt đi! Bất quá có việc gì nài ép người khác thì lại nói như vậy!” Bởi vì người trong nhà an bài, Tống Cảnh Kiệt từ nhỏ đến lớn đều học chung một lớp với Tống Tinh Tinh, chính là tại sao hai người đó thành tích cũng không đến nỗi nào mà lại ở trong cái lớp này?

“Thân là bạn tốt của cậu, tôi đối với cậu bày tỏ sự thương cảm sâu sắc.” Hoàng Cáo vừa nói, lại còn vỗ vỗ lên lưng Tống Cảnh Kiệt.

Cuối cùng thì hắn cũng biết tại sao người Tống gia lại thích đứa con gái hung dữ này rồi, thì ra là giả bộ nha. Bất quá, không thể không nói tới cái gọi là thẩm mĩ của Tống gia nữa, cả bầy nhà bọn họ chính là thích phụ nữ mềm mại dịu dàng, nhìn Tống phu nhân đi thì biết.

Tống Cảnh Kiệt mặt trắng bệch không còn hột máu liếc Hoàng Cáo một cái. Quay đầu lại nhìn Dạ Hoằng từ khi đi nghe thông báo trở về liền ngủ khì cho tới bây giờ.

Không khéo chính là Dạ Hoằng như đang nghĩ tới cái gì đó nên nhìn hắn.

“Có vấn đề gì sao?” Tống Cảnh Kiệt nhỏ giọng nói.


“Cô ta là hôn thê của bạn?” Thản nhiên mở miệng.

“Ừ! Bất quá đây là ý của người trong nhà, không phải ý của tôi.” Bản thân Tống Cảnh Kiệt cũng không biết tại sao lại muốn giải thích với y.

“Oh.” Nói xong Dạ Hoằng đem tầm mắt chuyển đến trên người giáo viên chủ nhiệm.

“Tốt lắm, nếu tất cả mọi người không có ý kiến, thầy đề nghị chúng ta mở một gian hàng bán đồ ăn vặt!” Giáo viên chủ nhiệm vừa cười vừa nói. Nhưng mà dạ Hoằng biết cái cười này có chỗ bất đồng so với lúc trước. Bởi vì trong mắt thầy giáo cũng tràn ngập nét cười. Mấy kẻ đần độn trước nụ cười của thầy giáo cảm thấy rất chân thật, nhưng trong mắt Dạ Hoằng vẫn là giả dối y như trước.

“Về phần tiết mục biểu diễn, diễn một vở kịch cùng một tiết mục múa, mà lớp chúng ta có hai người học nghệ thuật, các em có ý kiến gì không?” Giáo viên hỏi tượng trưng một chút hai học sinh tham gia học nghệ thuật trong lớp, bởi vì không có ban cán sự lớp, chuyện trong lớp này nọ đều là giáo viên thảo luận với mọi người.

Mà hai người học nghệ thuật, một người là Diệp Khanh, mà người còn lại chính là Hoàng Cáo.

Hai người đều học chung tại một lớp nghệ thuật, cho nên hai người mới quen biết nhau.

“Thầy ơi, em thấy diễn kịch thì giao cho em đi, bởi em có nhiều ý tưởng, về phần ca múa này nọ thì giao cho Diệp Khanh đi, dù sao cô ấy cũng học về vũ đạo mà.” Hoàng Cáo cười hì hì nói.

Kì thật hai người đều là học múa, chỉ bất đồng ở chỗ Diệp Khanh là học múa đơn, còn Hoàng Cáo thì học múa tập thể.

“Oh! Xem ra Hoàng Cáo đối với việc cần biểu diễn cái gì cũng đã có ý tưởng rồi?” Giáo viên cười như trước.


“Đúng vậy thưa thầy, chỉ cần mấy bạn trong lớp phối hợp là được.” Hoàng Cáo đã tính xong trước liền nói.

“Được rồi, các bạn khác phối hợp nhé.” Giáo viên chuyển qua nói với những người khác trong lớp.

“Không thành vấn đề.”

“Có thể.”

“Đó là đương nhiên!”

?????

Mấy người trong lớp nhất trí trả lời, kì thật chỉ cần có người chọn tiết mục, còn mình phụ vô là được. Nếu như có thể có được giải thưởng thì quá tốt, bất quá không có cũng chả sao. Đây là suy nghĩ của tất cả học sinh trong lớp.

“Vậy là tốt rồi, Hoàng Cáo, hi vọng em và Diệp Khanh xế chiều hôm nay có thể lựa chọn được tiết mục, sau đó trong ngày hôm nay thì lựa chọn ai tham gia biểu diễn để tập luyện nhé. Thầy không làm chậm trễ thời gian của các em nữa, được rồi, bắt đầu từ hôm nay chỉ học một buổi, buổi tối cũng không học, kéo dài đến thứ sáu, riêng cuối tuần thầy nghĩ các em cứ tự tìm chỗ luyện tập nhé. Còn về quầy hàng bán đồ ăn vặt thì thầy giao cho bạn Trương Linh Húc phụ trách rồi.” Giáo viên trước khi đi đều phân phó mọi chuyện xong xuôi.

Bất quá tất cả học sinh mười lớp mãi cho đến thứ sáu mới gặp lại giáo viên của mình lần nữa. Nói cho hay ho chính là sợ quấy rầy đến việc chuẩn bị tiết mục biểu diễn của học sinh, còn sự thật là thế nào, chúng ta không cần nói rõ ra làm gì, mà lần này xuất hiện còn để kiểm tra thành quả. Bất quá có gì nói sau đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui