Dạ Tường phẫn nộ đứng trước cổng chính biệt thự, bên trong sân xác chết nằm la liệt, đúng là xác chết, tất cả đều là người đã chết.
Đang lúc Dạ Tường nghe được thanh âm của Dạ Hoằng truyền đến trong earphone, Dạ Tường cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, nhưng mà gã không có quên đi phản ứng của Dạ Hoằng.
Hoàn hảo chưa có gây ra chuyện gì, bất quá chuyện cũng không hề đơn giản.
Dạ Hoằng chậm rãi đi từ trong phòng ra, Dạ Tường biết, bên trong cũng giống như bên ngoài, chỉ có duy nhất một mình Dạ Hoằng là người sống.
“Chủ nhân, cậu không sao chứ!” Dạ Tường lo lắng hỏi, mặc dù tin tưởng vào thực lực của Dạ Hoằng, nhưng mà vẫn nói rất lo lắng.
“Không có gì.” Ngữ khí tiêu chuẩn, không có bất kì kẻ nào có thể phát hiện có cái gì bất đồng.
“Phù. Vậy là tốt rồi.” Tảng đá trong lòng Dạ Tường cũng được quăng đi. Có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao từ nhỏ chủ nhân đã ăn thuốc thay cơm, ít nhiều gì cũng có sức đề kháng.
Bất quá thuốc này thời gian trước Dạ Hoa mới phát minh ra, không biết Dạ Hoằng có thể chống cự bao lâu.
Đang trong lúc Dạ Tường hỏi, một chiếc xe màu trắng bay tới phía bọn họ, vững vàng dừng lại.
“Chủ nhân?????” Dạ Kì còn muốn nói cảm ơn gì đó, Dạ Hoằng liền chui vào xe ra lệnh.
“Trở về, lập tức.” Nói xong Dạ Hoằng an vị ngồi trong xe.
“Vâng ạ.” Dạ Kì nhìn thấy Dạ Hoằng nhắm mắt lại, chỉ biết bây giờ Dạ Hoằng không muốn nói chuyện. Đêm trước bọn họ đã không nói được gì nhiều, hai người kia cũng ngồi lên xe.
Khởi động, chiếc xe hơi chạy như bay trên đường quốc lộ.
Kì thật Dạ Hoằng cũng không phải như Dạ Tường nghĩ không có việc gì, thật ra vẫn là đang rất cố gắng.
Bây giờ Dạ Hoằng không có cảm giác gì khác lạ, chỉ cảm thấy rất nóng, cũng may Dạ Hoằng vẫn còn kiên nhẫn chịu đựng, còn có chính là do ý thức mãnh liệt của Dạ Hoằng, cuối cùng còn là do Dạ Hoằng đối với những chuyện như vậy không có tự giác.
Đúng vậy, Dạ Hoằng trúng mai phục.
Trong lúc Dạ Hoằng đang tiến vào trong phòng, Dạ Hoằng có nghe thấy một mùi gì đó rất kì cục.
Bất quá Dạ Hoằng ít nhiều gì cũng miễn dịch đối với các loại độc (cái này có thể qui cho Dạ Ảnh, tại khi Dạ Hoằng còn bé thì cha già chết tiệt đó đã tiêm cho Dạ Hoằng không ít loại thuốc, trong đó không thiếu những loại thuốc cực độc, cho nên trong cơ thể Dạ Hoằng đã sớm có kháng thể rồi) cho nên Dạ Hoằng không có để nhiều lắm tới cái loại mùi kia.
Nhưng mà sau khi nói chuyện Dạ Hoằng mới biết thứ đó không phải là thuốc độc gì, Dạ Hoằng càng không thèm biết nó là cái chi luôn.
Nhưng mà Dạ Kì, Dạ Tường đều biết thuốc này không giống những loại khác, Dạ Hoa mới nghiên cứu ra, công hiệu là gì thì Dạ Kì chính là người hiểu rõ nhất.
Thuốc này gọi là mê tình, thuốc chẳng những có thể khiến người ta sinh ra dục vọng, còn có thể làm tổn thương hệ thống thần kinh trung ương, thuốc này không đơn giản chỉ phát tiết là xong. Nếu làm như vậy, đối với người bị trúng thuốc hệ thống thần kinh sẽ bị tổn thương càng nặng.
Phương pháp để có thể hoàn toàn loại bỏ loại thuốc này rồi cho một người khác dùng giải tình, loại này đối với người không có bất kì tác dụng phụ nào, nếu như nói cho chính xác thì chính là kẻ kia sẽ càng thêm vui vẻ.
Bởi vì Dạ Kì chính là con chuột bạch thí nghiệm đầu tiên. Năng lực tự kiềm chế của Dạ Kì cũng không thua kém Dạ Hoằng là bao, cho nên Dạ Kì biết Dạ Hoằng bây giờ sẽ không dễ chịu, cho nên Dạ Kì đạp lút ga. May mà thuốc giải ở đâu Dạ Kì biết.
Nhưng mà bây giờ Dạ Kì lo lắng chính là Hồng Tiêu kinh khủng kia sẽ để cho kẻ nào trở thành thuốc giải.
Đó là vấn đề cực kì khó khăn a ~~~~
Làm không tốt sẽ có người chết a ~~~
Mang theo cái loại sợ hãi đối với một ai đó, Dạ Kì càng ra sức đạp ga.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...