Ôm Dạ Hoằng, Hồng Tiêu về đến nhà, cho dù ở trên xe Hồng Tiêu cũng không có thả con ra, Dạ Hoằng ở trong vòng tay ấm áp mà mình rất tưởng niệm này ngủ rất sâu.
Nhẹ nhàng đặt Dạ Hoằng xuống giường.
Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng tỉnh dậy, mặc dù hai con mắt xinh đẹp không có mở ra, cũng không có bất cứ động tác đặc thù nào, nhưng mà Hồng Tiêu biết con đã tỉnh lại.
“Hôm nay làm sao vậy? Tại sao lại mệt như vậy hả.” Mơ hồ đoán được nguyên nhân như mà không nắm chắc, đứa trẻ này có những lúc hiểu rất dễ dàng, nhưng mà có lúc lại giống như vực sâu không dáy, không thể dò được.
Ví dụ như mới vừa nãy, con hắn thật sự là đã sợ ngây người, chưa bao giờ thấy cảnh như vậy, nhưng mà Dạ Hoằng lại có thể biết được, còn có thể tìm được chứng cứ rõ ràng. Mặc dù đã sớm biết năng lực của con, nhưng mà chính mắt nhìn thấy thì thật sự kích động không ít.
“Chờ cha, không ngủ.” Ngữ khí thản nhiên, nhưng trong tai Hồng Tiêu lại y chang sét đánh.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên nguyên nhân là như vậy.
“Như vậy à, vì lí do đó mà không có ngủ trưa sao?” Thật đáng yêu mà, Hoằng Nhi càng ngày càng đáng yêu. Thật là muốn ghẹo một chút.
“Dạ.” Chậm rãi ngồi dậy, nhìn một nữa cơ thể vẫn còn cuộn trong người cha.
“Hôm nay cha giúp con tắm rửa nha!” Hồng Tiêu biết động tác kế tiếp của Dạ Hoằng, nói.
“Không cần.” Không hề có xíu do dự nào liền cự tuyệt rồi.
“Hoằng Nhi, con lớn như vậy cha còn chưa tắm cho con lần nào đó!” Phương thức nói chuyện của ai kia y như là đang làm nũng.
Cúi đầu suy nghĩ một hồi, Dạ Hoằng mới rầu rĩ đáp ứng: “Dạ.”
Rõ ràng là cho dù Dạ Hoằng không đồng ý, hôm nay Hồng Tiêu cũng sẽ viện đủ loại lí do để xông vào giúp mình tắm. Cho nên tốt nhất là cứ đáp ứng với hắn đi thì tốt hơn.
Y đã vô số lần lĩnh giáo bản lĩnh xấu xa của hắn. Có đôi khi Dạ Hoằng còn phải tự hỏi rốt cuộc Hồng Tiêu có ý thức được mình đang làm cha hay không nữa.
Mà Hồng Tiêu hình như không có nghĩ nhiều như vậy, tất cả suy nghĩ của hắn đều tập trung về Dạ Hoằng. Bởi vì bản thân yêu y, chính đứa con của mình.
Không biết là từ lúc nào, có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Hoằng, cũng có lẽ là trong lần hạnh ngộ tối hôm đó, cũng có thể là trong khoảng thời gian ở chung. Không có bất kì lí do gì, không có bất kì dấu hiệu gì báo trước, Hồng Tiêu chính là cứ nhớ về Dạ Hoằng, mặc kệ là cơ thể của y hay là tâm tính của y, dù sao đều là tất cả, tất cả về Dạ Hoằng.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Trong vòng một tuần này, Hồng Tiêu suy nghĩ rất nhiều.
Đối với Dạ Hoằng, ngay từ đầy là nghĩ muốn bù đắp cho những thiệt thòi của Dạ Hoằng, đến bây giờ là muốn tất cả những gì thuộc về Dạ Hoằng. Không một chút do dự, bản thân yêu đứa con của mình. Hồng Tiêu cũng không giống như người nào đó nghĩ rằng không phù hợp với đạo lí này nọ, nếu là yêu, thì đó chính là yêu.
Hồng Tiêu có thể xác định, bản thân ngay từ rất lâu đã không có đối đãi với Dạ Hoằng như là cha đối với con.
Nếu như là con, Hồng Tiêu sẽ không dung túng y như vậy. Nếu như là con, Hồng Tiêu sẽ không muốn bên cạnh y cả đời. Nếu như là con, Hồng Tiêu sẽ không nghĩ đến việc có được y.
Nếu xác định mình đối xử với Dạ Hoằng không giống như cha đối với con. Hơn nữa Hồng Tiêu cũng rất xác định, hắn đối với Dạ Hoằng chính là yêu, chỉ có yêu mới có loại cảm tình này.
Nếu đã xác định được tình cảm của bản thân, như vậy cũng sẽ dũng cảm thừa nhận nó, nhưng mà vẫn cần phải lo lắng đến cảm giác của Dạ Hoằng, Hồng Tiêu không có lập tức biểu lộ với Dạ Hoằng, mà là quyết định làm cho Dạ Hoằng chậm rãi tiếp nhận mình.
Lấy cá tính của Dạ Hoằng, bây giờ mà biểu lộ, sợ là mọi việc sẽ hỏng bét.
Bây giờ chỉ có thể tiếp cận y từng bước mà thôi.
Vẫn như cũ ôm Dạ Hoằng như ôm công chúa vào phòng tắm, cẩn thận cởi áo Dạ Hoằng ra, có lẽ là bởi vì tư tâm, động tác của Hồng Tiêu cực chậm, chậm đến Dạ Hoằng không nhịn được mà đem tất cả quần áo còn lại của mình một phát cởi sạch.
“Ha ha!!! Hoằng Nhi của cha, con vội vã muốn cha giúp như vậy sao?” Hồng Tiêu ghẹo con.
Nhưng mà sự chọc ghẹo của Hồng Tiêu lại đưa đến sự bất mãn trong lời nói của Dạ Hoằng: “Chậm chạp quá, mệt lắm.”
“Được rồi được rồi, là cha quên. Cha quên Tiểu Hoằng Nhi vốn là ham ngủ như mèo con vậy đó.” Hồng Tiêu cười đáp lại Dạ Hoằng.
Dạ Hoằng tại sao đáng yêu như vậy chứ. Đáng yêu đến mức làm cho ai kia nghĩ muốn lập tức đem y ra ăn sạch, ai ~~~ nhưng mà bây giờ thì vẫn còn chưa có được, cần nhẫn nại! Không nên hù dọa phá hỏng hình tượng với Hoằng Nhi a.
Hồng Tiêu chậm rãi giúp Dạ Hoằng chà lưng, không thể không cảm khái việc Dạ Hoằng không thích ánh sáng mặt trời, da y trắng vô cùng, nhưng lại trơn mịn như lụa cao cấp. Không có chỗ nào giống như của một thiếu niên cả, lại giống như da của thiếu nữ a.
Bất quá ?????
“Hoằng nhi, trên lưng của con như thế nào lại có cái này?” Hồng Tiêu nhìn thấy trên lưng Dạ Hoằng có cái gì đó, Dạ Hoằng chưa từng có thói quen mặc áo ngủ, đây là lần đầu tiên Hồng Tiêu nhìn thấy lưng Dạ Hoằng.
“Không phải vẫn ở chỗ đó sao?” Trả lời hết sức thuận lí thành chương nha.
Đây không có khả năng đã ở đây từ trước tới giờ, cũng không phải là cái bớt, mặc dù dấu vết rất rõ, nhưng tuyệt đối không phải là cái bớt.
Trên thế giới này làm gì có cái bớt nào hình phượng hoàng chứ!
Nhưng mà Hoằng Nhi không biết từ lúc nào đã có cái này, như vậy chính là ngay lúc Dạ Hoằng còn rất nhỏ đã có rồi. Vậy lúc đó Dạ Hoằng phải thống khổ đến mức nào chứ, nhỏ vậy đã phải chịu đựng rồi.
“Bọn họ cũng có sao?” Hồng Tiêu dò xét hỏi.
“Có, Dạ Tường thì ở trên vai, Dạ Hoa ở trên tay, Dạ Kì thì ở trên **.” Cứ thế mà nói như chẳng có chuyện gì.
“**??? Con như thế nào biết Dạ Kì có ở chỗ nào?” ** là chỗ tư mật Dạ Hoằng làm sao biết được.
“Nhìn thấy.” Nói như chẳng có gì, không phải không có nhìn thấy mặt Hồng Tiêu đen sì, mà là không hiểu Hồng Tiêu sao lại như vậy. Cũng không hiểu được mình có chỗ nào không đúng.
Gắt gao bấu lấy vai Dạ Hoằng, bây giờ không thể không cảm khái Dạ Hoằng không biết cái gì là đau rồi, nhìn một chút, nhìn một chút, hai vai Dạ Hoằng cũng biến thành màu đỏ, không phải bởi vì nước nóng, mà là khí lực của Hồng Tiêu: “Con tại sao lại nhìn thấy vậy???”
Dạ Hoằng khó hiểu nhìn Hồng Tiêu, không rõ Hồng Tiêu tại sao lại phản ứng như vậy. Nhưng mà vẫn trả lời: “Lúc đi bơi.”
“Hô ~~~~” thở phào nhẹ nhõm, sợ Dạ Hoằng nói ra là trong phòng tắm hay trên giường này nọ…
“Ai da, Hoằng Nhi, vai của con có gì không! Cha có làm con đau không? Không! Con có cảm giác có chỗ nào không thoải mái không?” Yên lòng, Hồng Tiêu thấy được kiệt tác của mình, hối hận hỏi.
“Không có.” Dạ Hoằng nhìn vào ánh mắt Hồng Tiêu, thấy được trong đó một loại thần sắc đặc biệt.
Tò mò túm lấy mặt Hồng Tiêu, nhìn vào hai mắt y, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là hối hận.” Cười nói cho Dạ Hoằng biết, đây là vẻ mặt y chưa từng có thấy qua trước nay.
Trong khoảng thời gian ở chung, Hồng Tiêu thường thường nói với Dạ Hoằng, vẻ mặt nào thì có ý gì, cho dù Bây giờ Dạ Hoằng không có làm ra, nhưng mà y biết đó là cái gì thì có thể hiểu người khác rõ hơn.
Nói xong, đôi môi Hồng Tiêu hôn lên bả vai Dạ Hoằng, sau đó bế Dạ Hoằng ra. Lau khô nước dính trên người. Cuối cùng dùng tư thế rất hoa lệ ôm Dạ Hoằng lên giường.
Sau khi đắp lại chăn mền thật kĩ cho Dạ Hoằng, đôi môi gợi cảm kia của Hồng Tiêu đặt lên trán Dạ Hoằng.
Cánh môi rời đi, nhẹ giọng: “Cha có thể làm vậy không.”
“Dạ.” Rầu rĩ trả lời.
“Làm sao vậy? Không được sao?” Nghe thấy thanh âm của Dạ Hoằng có cái gì đó không đúng.
“Không, nhẹ chút.” Dạ Hoằng chính là sợ Hồng Tiêu như thế này sẽ đánh thức y, trước kia có mấy lần cũng là như thế này, rõ ràng là mình đã ngủ thiếp đi rồi, Hồng Tiêu thế nhưng lại vào đánh thức mình.
“Được! Hôm nay sẽ không để con bị đánh thức.” Sau khi hiểu được ý tứ của Dạ Hoằng, Hồng Tiêu vui vẻ cười nói.
Đứa trẻ này đúng là con heo con mê ngủ mà. Liền tắt đèn.
Cười trở lại phòng tắm.
Lần nữa từ phòng tắm đi ra, không ngoài dự đoán, Dạ Hoằng đã ngủ thiếp đi.
Nhẹ nhàng đến bên giường, kéo lại chăn mền, chui vào trong, gắt vao ôm Dạ Hoằng, tắt tất cả đèn cùng tiến vào mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...