Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn“Keeng—” một tiếng, có một hòn đá nhỏ đập vào mặt đao, khiến cho nó bay khỏi tay Tăng Kiếm Vọng, cắm vào xà nhà cách đó không xa.
Trước khi Tăng Kiếm Vọng kịp phản ứng lại thì thân ảnh màu trắng đã phi thân vào, ôm Thập Tứ đã hôn mê vào trong ngực. Chỉ thấy người đó nhanh chóng điểm huyệt trên người Thập Tứ, miệng vết thương vốn đang chảy máu ào ào lập tức ngưng lại.
Tăng Kiếm Vọng nhanh chóng tỉnh táo lại, không khách sáo, xuất chưởng về phía nam nhân áo trắng đang cản trở hắn.
“Tiểu tử hèn hạ, ông nội ta đây sẽ lãnh giáo với ngươi một chiêu!” Cùng với tiếng quát đầy giận dữ, thân thể tráng kiện của Trương Hồng hiện thân.
Trương Hồng nhìn gương mặt trắng nhợt đang hôn mê, cơn tức càng tăng: Tiểu tử này dám to gan làm Tướng quân bọn họ bị thương. Chán sống rồi mà!
Thiết quyền nhanh chóng lao về phía ngực Tăng Kiếm Vọng.
Đối diện với nắm đấm có sức tổn thương cực cao, Tăng Kiếm Vọng cũng không kích động, ngược lại còn có vẻ bình tĩnh.
Mắt thấy nắm đấm kia gần chạm đến ngực mình, Tăng Kiếm Vọng nghiêng người ra sau, hóa giải thế tấn công sắc bén, hai tay nhân cơ hội chế trụ cánh tay sắt kia, nhanh chóng quay người, khom lưng, định làm một cú quật qua vai đẹp đẽ. Nhưng không biết sao nam nhân ở phía sau lại giống như tảng đá, không động nửa phân.
“Tiểu tử, ngươi tưởng là chỉ mình ngươi biết nhu đạo thôi sao? So với lão tử đây, ngươi còn non lắm!” Vừa dứt lời, Tăng Kiếm Vọng đã bị một đôi cánh tay sắt ôm thắt lưng.
Quăng qua đầu?! Tăng Kiếm Vọng nhìn qua thoáng giật mình thì bị tiếng hét cùng với sự đau đớn đập tan.
“Rầm—” một tiếng, Tăng Kiếm Vọng bị người quật ngã lăn trên mặt đất, cơn đau khiến hắn nhất thời không đứng dậy được.
Trương Hồng vẫn chưa hết giận, bước nhanh về phía trước, giữ chặt Tăng Kiếm Vọng vẫn nằm trên mặt đất, thiết quyền không khách sáo chào hỏi hắn.
Bởi vì sức lực của Trương Hồng rất lớn, còn được gọi là “Đại lực sĩ” trong đám quân lính tinh anh. Những nắm đấm như nặng ngàn cân kia khiến cho Tăng Kiếm Vọng hộc máu.
“Cạch—” một tiếng, một cục sắt bay vào, vỡ tan.
Nhất thời, một luồng khói đậm đặc toát ra từ cục sắt, khiến cho cả phòng rơi vào trong đám khói mờ mịt.
“Vèo—” một tiếng, trong đám khói mờ có một thanh kiếm không biết từ đâu ra nhắm thẳng về phía Trương Hồng, ép hắn không thể không buông tha Tăng Kiếm Vọng.
“Đi!” Trong đám khói, có một người ôm Tăng Kiếm Vọng đang thần trí không rõ, mang hắn rời đi.
Tới lúc đám khói tan hết, trong căn phòng rộng lớn đã không còn bóng dáng Tăng Kiếm Vọng.
“Con mẹ nó, để cho tên tiểu tử kia chạy mất rồi!” Trương Hồng không cam lòng nói.
“Trương Hồng, ngươi sai người chuẩn bị nước ấm ngay đi. Ta muốn chưa thương cho Thập Tứ!” Nam nhân áo trắng không ngẩng đầu, ra lệnh nói.
“Được!” Trương Hồng nhận lệnh, xoay người rời đi, khẽ lẩm bẩm: “Không thể ngờ Trần đại phu lại có võ công tốt như vậy! Thật đúng là không nhìn ra mà!”
Nam tử áo trắng nhẹ nhàng đưa tay ôm Thập Tứ đang hôn mê lên. Người vẫn luôn cúi đầu xuống rốt cục cũng đã ngẩng đầu lên, đó là Trần Khiêm, đó là gương mặt nho nhã của Trần Khiêm.
——————————————————————–
Khi ánh bình minh nhuộm đỏ những phần trắng xóa của bầu trời thì Trần Khiêm cũng xong công việc chữa trị cho Thập Tứ.
Lúc dùng nước rửa sạch máu trên tay xong, hắn ngồi ở mép giường, trong mắt mang theo sự tiếc nuối và đau lòng nhìn gương mặt vẫn tái nhợt vì mất máu quá nhiều: Thật may, thật may là hắn tới kịp! Bằng không hắn sẽ mất đi nàng. Lần này hắn sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh nàng, không bao giờ rời khỏi nàng nữa. Cho dù phải dùng thân phận của người khác, cho dù phải dùng thuốc để phong ấn trí nhớ của Vân Kiệt, hắn cũng sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa.
Thật đáng hận! Nếu không phải là Trần Khiêm nhất định không chịu truyền thụ Nhiếp hồn thuật cho hắn, thì hắn cũng sẽ không mất nhiều thời gian dây dưa với Trần Khiêm để học được Nhiếp hồn thuật như vậy, thiếu chút nữa là mất đi Vân Kiệt.
Đúng vậy, Trần Khiêm bây giờ là Dịch Thiên dịch dung. Sau khi hắn làm cho Trần Khiêm hôn mê, hắn dùng tất cả các phương pháp như hạ dược, đe dọa, dụ dỗ… chỉ với mục đích là để Trần Khiêm giao Nhiếp hồn thuật ra. Nhưng vẫn thất bại. Sau khi nhận được tin Vân Kiệt xuất chinh, hắn không thể không buông tha cho Nhiếp hồn thuật, chọn rời khỏi Vong ưu cốc, tới Sở châu. Cũng may là lần này hắn tới kịp, nếu không…chỉ sợ là lần này hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Vân Kiệt.
Bởi suy nghĩ này, trên mặt Dịch Thiên tràn đầy sự sợ hãi. Hắn không khỏi xoay người, in một mụ hôn lên đôi môi trắng nhợt không có chút huyết sắc nào kia. Hắn dùng đôi môi của mình, chậm chạm ma sát đôi môi lạnh như băng đó, cảm thụ sự ấm áp nhỏ bé, xua tan đi sự sợ hãi trong lòng.
———————————————————————
Trong khách sạn nhỏ bé nào đó của Sở Châu, Mạnh Như Phỉ đang đặt hai tay lên lưng Tăng Kiếm Vọng, vận công chữa thương cho hắn.
Trán hai người đều đang đổ mồ hôi, trong ánh nến lập lòe, mồ hôi trong suốt từ từ rơi xuống.
“Phụt—” Cuối cùng, Tăng Kiếm Vọng cũng nôn ra máu tụ đang đọng ở trong ngũ tạng.
Mạnh Nhu Phỉ thấy vậy liền thu tay lại. Sau đó, nàng lấy một cái chai ở trong ngực, đổ viên thuốc bên trong chai, đưa tới nói: “Ăn đi! Vậy mới có lợi cho nội thương của ngươi!”
Hắn vẫn suy yếu như vậy, không do dự chút nào, nhận viên thuốc rồi bỏ vào miệng nuốt xuống.
Cảm giác mát lạnh bốc từ bụng lên, làm giảm cảm giác nóng rực khiến cho ngũ tạng vặn xoắn lại.
“Kiếm Vọng, ngươi rất lỗ mãng!” Mạnh Như Phỉ thấy hắn khá hơn một chút, không khách sáo, phê bình nói.
Tăng Kiếm Vọng vô lực nằm vật xuống giường, không tiếp lời nàng, ngược lại, nói: “Sao nam nhân kia lại biết nhu đạo?”
“Đáp án ngươi muốn ở trong này!” Mạnh Như Phỉ đưa một tờ giấy tới, nói: “Đây là tin tức truyền tới từ Thiên Cơ lâu!”
Sau khi đọc được bức thư này, nàng vội vã chạy tới đây.
Tăng Kiếm Vọng lập tức ngồi dậy, nhận thư, mở ra xem: Đây là tài liệu mà hắn bảo Thiên Cơ lâu đi điều tra tướng quân Cao Quốc khi hắn tới Sở châu lần này.
Tin tức đập vào mắt khiến hắn không khỏi mở to mắt: Không thể ngờ vị Tướng quân này không chỉ là Hoàng hậu tương lai của Cao quốc, mà còn là một nữ tử. Cao quốc đối xử không công bằng với nữ tử như thế nào, hắn biết. Thậm chí nữ tử Cao quốc còn bị hạ lệnh không được phép đọc sách biết chữ. Ở dưới hoàn cảnh như vậy, lại có một nữ tử tài năng như vây khiến hắn không thể không ngạc nhiên.
Càng khiến cho hắn ngạc nhiên, đó chính là nữ tử Liên Thập Tứ chính là Dạ Xoa đã từng khiến cho Thương châu của Cao quốc độc lập, nữ tử đó có thể bồi dưỡng ra đội quân sánh ngang với Phó gia quân, có thể đánh bại thân vệ đội của Hoàng đế Cao quốc.
Cái tên Dạ Xoa, hắn đã từng nghe người khác nhắc tới. Chuyện xưa truyền kỳ của nàng, hắn cũng đã từng nghe. Nhưng, dù thế nào cũng không ngờ được nam nhân không có nội công kia chính là Dạ Xoa.
Ở phía dưới tư liệu còn bổ sung thêm tư liệu về tinh anh binh mà Thiên Cơ lâu điều tra được. Tư liệu này còn đặc biệt so sánh tinh anh binh với Phó qua quân, khiến cho người ta vừa đọc cũng nhận ra: Bất luận là quân quy, biên chế quân đội, hay là cách huấn luyện quân độ, đều giống với Phó gia quân kinh người. Bởi vì vậy nên tất cả tinh anh binh đều cho rằng tướng quân Dạ Xoa đại nhân ủa họ từng là một vị tướng lãnh cao cấp của Phó gia quân.
Buông thư trong tay xuống, Tăng Kiếm Vọng cau mày, ở đó suy nghĩ: Dạ Xoa không thể nào là tướng lãnh của Phó gia quân. Chưa nói tất cả tướng lãnh của Phó gia quân đều trung thành tuyệt đối, không thể nào xảy ra chuyện bán đứng Phó gia quân, hơn nữa, chỉ trong một năm ngắn ngủi, vị tướng lĩnh đó lại có thể tạo ra một đội quân tinh anh binh có thể so sánh với Phó gia quân. Ngay cả hắn, Trù, phó đội trưởng Thân vệ đội- Ngô Hạo cũng không có bản lãnh như vậy. Sao người có cái tên chưa từng nghe thấy bao giờ- Dạ Xoa lại có bản lãnh như vậy? Trong thiên hạ này, có thể có tài năng như thế, trừ bỏ lâu chủ hắn, Bắc tương một thời- Phó Vân Kiệt ra, không có khả năng tồn tại người như vậy.
Suy nghĩ chợt lóe: Cùng có được tài năng kinh thiên, cùng là nữ giả nam, chẳng lẽ… chẳng lẽ Dạ Xoa kia chính là lâu chủ?
Tăng Kiếm Vọng lập tức phủ định suy đoán này: Chưa nói dung mạo của người đó và lâu chủ tuyệt đối không giống nhau. Dựa vào võ công của lâu chủ, sao lại có khả năng người không phản kháng để yên cho hắn ám sát vậy? Không thể nào, người đó không thể nào là lâu chủ. Nghĩ tới đây, đôi mắt vốn sáng lên bởi suy đoán trên trong nháy mắt đã ảm đạm lại.
“Kiếm Vọng, ngươi cũng quá lỗ mãng rồi! Nếu không phải ta nhận được bức thư này kịp thời, chỉ sợ giờ phút này ngươi đã là thi thể!” Mạnh Như Phỉ ở bên cạnh, thấy hắn đọc xong, không nhịn được, lại tiếp tục lảm nhẩm. Dù sao, vừa rồi cũng rất nguy hiểm. Nếu không phải nàng mang theo viên thuốc khói thì e là bọn họ đã không thể rời khỏi đó.
Tăng Kiếm Vọng đương nhiên nghe ra sự lo lắng ẩn trong câu nói trách cứ ở sau lưng, đáp lại: “Biết rồi. Lần sau ta sẽ tính toán cẩn thận.” Trải qua lần này, hắn cũng sẽ không lỗ mãng nữa. Đối mặt với đối thủ như vậy, hắn cần phải chuẩn bị thật tốt.
———————————————————
“Ưm—” Cùng với tiếng rên rỉ, Thập Tứ vẫn luôn hôn mê, rốt cục cũng tỉnh lại.
Nàng có chút mờ mịt nhìn về phía nam nhân đang đưa lưng về phía mình, được ánh mặt trời phủ lên tạo thành một tầng hào quang.
“Ngài tỉnh rồi!” Thanh âm quen thuộc truyền đến, nam nhân kia xoay người lại.
“Trần Khiêm?!” Thập Tứ giật mình kêu, muốn đứng lên. Nhưng động tác này lại ảnh hưởng đến vết thương sau lưng nàng.
“Ui—” Nàng kêu rên một tiếng rồi lại ngã xuống giường.
Dịch Thiên lập tức đi lên phía trước, đặt thuốc đang cầm trên tay xuống bàn trà cạnh giường, sau đó đưa tay điểm mấy cái huyệt đạo trên lưng nàng. Vừa rồi vết thương bị đụng vào, máu đang chảy lập tức ngừng lại.
“Dạ Xoa, ngài cứ nằm yên đó, đừng lộn xộn, bằng không miệng vết thương sẽ lại vỡ ra!”
Chờ cơn đau đớn giảm bớt, tuy Thập Tứ vẫn nghe lời hắn, nằm ngoan ngoãn bất động, nhưng vẫn truy vấn vấn đê vừa rồi: “Trần Khiêm, sao ngươi lại ở đây?”
Dịch Thiên cũng không trả lời nàng ngay, mà bưng cái chén để trên bàn trà lên, đưa tới nói: “Uống thuốc trước đã!”
Thập Tứ thấy vậy, biết nếu không uống thuốc, hắn sẽ không trả lời. Nhìn bát thuốc đen kịt, nàng nhắm mắt lại, uống một ngụm cho hết bát. Cứ tưởng rằng sẽ thấy vị đắng nghét thường thấy, nhưng mà đầu lưỡi lại có vị ngọt nhàn nhạt khiến nàng rất lấy làm lạ.
Dịch Thiên cười nhận lấy cái bát không, cười nói: “Biết ngài không chịu được đắng, nên trong thuốc ta có bỏ vào chút vị ngọt.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc, Thập Tứ cảm kích nói: “Trần Khiêm, cám ơn ngươi!”
“Được rồi. Giữa ta với ngài không cần quá khách sáo!” Dịch Thiên đưa tay mở chăn ra, đắp lên người nàng lần nữa, nói: “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi! Như vậy mới có lợi cho vết thương của ngài!”
“Oáp—” Bởi vì tác dụng của thuốc, Thập Tứ ngáp một cái, hơi híp mắt nói: “Trần Khiêm, ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Bởi vì ta muốn đứng ở bên cạnh ngài!” Tiếng nói trầm thấp mà có từ tính mơ hồ truyền tới, giống như khúc hát ru, khiến cho Thập Tứ lập tức rơi vào trong mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...