Sáng sớm, Hạ Dương cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng khách.
Ba hắn Hạ Trường Thái Hạ thị trưởng hôm nay vừa khéo ở nhà, hôm qua thật vất vả mới thoả mãn được bà xã như lang như hổ, sáng dậy đã thấy con giai đứng trong phòng khách đi quanh quanh.
Ông cuộn báo lại, đi qua vỗ lên trán hắn, nhíu mày hỏi, “Nóng nảy bộp chộp thì còn ra thể thống gì, con bao nhiêu tuổi rồi hả!”
Hạ Dương bĩu môi, ngồi xuống ghế, nhét bánh quẩy vào miệng, cũng không nói gì, liên tục nhồi bánh như nhồi vịt.
Hạ Trường Thái đập xuống bàn, cả giận, “Hạ Dương, quy củ con học bỏ đi đâu hết rồi!”
Hạ Dương thở dài, buông bánh quẩy xuống, nhai nhai phần bánh trong miệng, nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu, vô cùng bình tĩnh nói, “Hôm nay là ngày đi nhận chứng nhận.”
Tiên sinh Hạ Trường Thái thiếu chút phun ngụm sữa đậu nành trong miệng, kinh ngạc há mồm, nào còn hình tượng cần có của một vị thị trưởng, ông chỉ vào hắn, “Đi nhận chứng với ai? Sao ba không thấy mẹ con nói gì?” Thằng nhóc này mới sáng ra đã cho ông một kinh hách như vậy rồi?
Hạ Dương trừng mắt, nghiêng đầu, khó hiểu hỏi ba, “Nhận chứng minh thư còn cần đi với ai ạ?”
Lại thêm một ngụm sữa đầu nành xém chút bị phun ra, tiên sinh Hạ Trường Thái tí nữa thì ném bánh quẩy vào mặt hắn.
Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Con trai à, con có thể bình thường chút được không?” Thằng nhỏ này rốt cuộc có phải con mình không đây? Ngoại trừ vẻ ngoài giống ông ra, cái gì cũng cũng trái ngược hoàn toàn, nhất là cái tính thỉnh thoảng lại phát ngôn mấy câu vớ vẩn nhảm nhí, rốt cuộc là giống ai đây! (Nhận chứng nhận ở bên Tàu thường được hiểu là nhận giấy đăng kí kết hôn, cho nên bố ảnh mới sốc thế.)
Mẹ Hạ phu nhân Khúc Tân Hồng là một người phụ nữ khôn khéo tài giỏi, ba Hạ tiên sinh Hạ Trường Thái là một người đàn ông ổn trọng nghiêm cẩn, còn Hạ Dương thì sao? Mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng hâm hâm, thỉnh thoảng động kinh, thỉnh thoảng chạy đông chạy tây như tên điên!
“Ba, con mà không bình thường á?” Hạ Dương mặt nhăn mày nhíu, hắn là người khôn khéo biết bao nhiêu, còn biết tính kế nữa chứ, ba cớ chi lại nói hắn như thế.
Hạ Trường Thái phất tay, ông cảm thấy mình và con giai quá khác biệt, không thể câu thông, nhiệm vụ gian khổ này tốt nhất là để lại cho bà xã làm đi, ông thực sự không phải là dân trong nghề.
Hạ Dương cắn đũa, bĩu môi, được rồi, ba hắn không thèm để ý đến hắn.
Hắn yên lặng cúi đầu, tiếp tục ăn, cơ mà thỉnh thoảng vẫn cầm đi động ngó ngó.
Hạ Trường Thái nhịn không được hỏi, “Con rốt cuộc đang nhìn cái gì?”
“Không có gì ạ, từ tháng trước Chuột bắt đầu làm trợ lý cho anh hai, từ đấy đến giờ chưa thấy liên lạc với con, cho nên con hơi lo cho cậu ấy.” Với tính cách của anh hai nhà hắn, hắn lo Chuột bị ngược đãi lắm.
“Sao? Làm ở chỗ anh hai con? Xem ra thằng bé học hành tốt lắm.” Hạ Trường Thái càng thấy thằng con nhà mình không ra sao, xem bạn học của nó đi, tốt nghiệp xong có thể tìm được việc làm rất khá, còn con mình? Haiz, quả là không thể so được, càng so lòng ông càng chua xót.
Hạ Dương không cần hỏi, chỉ nhìn vẻ mặt của ba hắn là biết nhất định ông đang oán giận hắn không học vấn không nghề nghiệp đây mà!
“Ba, con ăn xong rồi, con đi đây.” Hạ Dương cầm áo khoác chạy ra cửa.
Thị trưởng Hạ Trường Thái thở dài, lắc đầu, quên đi, với tính tình của con ông, phỏng chừng dù có tìm việc cho nó nó cũng sẽ bỏ bê công việc, cứ mặc kệ nó, nếu chẳng may đến lúc thực sự không quản nổi nữa thì ông sẽ gọi cho Viêm Nghiêu, thằng nhóc sợ anh hai của nó nhất.
Lúc Hạ Dương đứng trước cửa cục dân chính, di động vang lên.
Nhận ra là Triệu Văn Hạo gọi đến, hắn kinh hỉ nhận máy, “Chuột, sao rồi? Có gầy đi không? Anh hai mình có ngược đãi cậu không?”
Triệu Văn Hạo nằm trên giường, uốn éo duỗi thắt lưng, than thở, “Hạ thiếu gia thân ái, xin hãy cho tôi được phép đưa ra một yêu cầu vô lý.”
Hạ Dương cầm di động đi về phía văn phòng đảm nhận nhiệm vụ trao nhận chứng minh thư, nói, “Chuẩn tấu, ái khanh cứ việc nói đi!”
“…Mời mình ăn cơm tẩm bổ đi.” Bạn nhỏ Triệu Văn Hạo nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Vừa nghe hắn nói muốn mình mời cơm, Hạ Dương mất bình tĩnh, lập tức nói, “Ái khanh, hiện trẫm còn có chút việc vướng chân, chuyện này để sau tái nghị Bãi triều ” Nói xong, cúp máy luôn không chút do dự.
…….Triệu Văn Hạo bị cúp máy tuyệt tình, á khẩu cầm di động, người này đúng là nhỏ nhen mà! Chẳng phải chỉ là muốn cậu ta mời một bữa cơm thôi sao!
Hắn thở dài, gọi lại, “Bệ hạ! Thần có bản tấu!!!”
Ký tên xác nhận, cầm chứng minh thư xong, Hạ Dương tâm trạng không tồi, ngâm nga nói, “Ái khanh, nói đi, có phải đã nghĩ thông suốt rồi không?”
“…Bệ hạ, thỉnh cho thần một cơ hội, thần mời người ăn cơm…” Triệu Văn Hạo chỉ thiếu nước quỳ xuống vái lạy cái điện thoại.
Hạ Dương đắc ý dào dạt, nếu tai hắn mà dài hơn chút, thể nào lúc này cũng nó cũng rung rung, còn chuyện là tai con gì, ừm, mời mọi người tự tưởng tượng.
“Ái khanh, chuẩn bị bãi thiện khoản đãi trẫm ở đâu vậy!” Một tay cầm chứng minh thư quạt quạt, một tay giơ di động, Hạ Dương vui vẻ nhún nhảy bước từng bước.
“Hết thảy đều do bệ hạ định đoạt.” Triệu Văn Hạo cũng nể tình, cái tính đắc chí vênh váo như trẻ con của Hạ Dương, hắn sao còn không rõ.
Hạ Dương nghĩ nghĩ, nói, “Trẫm thấy hương vị thịt nướng không tồi.”
Triệu Văn Hạo nghĩ nghĩ, hồi đáp, “Bệ hạ, thần cảm thấy thịt nướng Hàn quốc là một lựa chọn hay, bệ hạ cảm thấy thế nào?”
“Chuẩn tấu! Ái khanh chờ trẫm đại giá đi…Mợ nó!” Hạ Dương thét chói tai, thiếu chút chọc thủng màng nhĩ Triệu Văn Hạo.
“Chuột cậu đợi một lát, mình có chút việc.” Hắn cúp máy.
Triệu Văn Hạo xoa xoa tai, không hiểu gì cả, sao thế nhỉ, lại động kinh à.
Vì cớ gì Hạ Dương thét chói tai? Bởi vì con xe yêu dấu của hắn bị đâm phải, hơn nữa còn bị đâm đến thảm thiết bi thống.
Chiếc xe đạp địa hình trắng tinh giờ phút này thân bánh chia lìa, thê lương nằm ven đường.
Cái xe gây chuyện đứng ngay bên cạnh, trên chiếc xe thể thao màu đen cũng có một vết xước.
Hạ Dương nổi giận đùng đùng chạy tới, đầu tiên là cúi đầu nhìn yên xe đã không thể tiếp tục sử dụng của mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, đấm vào động cơ xe thể thao một cái.
Văn Nhân Minh Húc thở dài, mở cửa xuống xe, “Xin lỗi, tôi không chú ý có xe đỗ ở chỗ này.” Nói xong y ngẩng đầu, sửng sốt.
Hạ Dương căm hận nói, “Cậu có biết BMWs của tôi quý giá thế nào không hả, cậu có biết nó đã làm bạn với tôi bao ngày bao đêm trăn trở không hả!”
Văn Nhân Minh Húc nhún vai, lắc đầu, “Không biết.”
“….Không được, cậu phải bồi thường.” Hạ Dương trợn tròn mắt phượng, một bộ hận không thể xông lên đánh y.
“Được, vốn tôi không có ý định bỏ chạy, nói đi, bao nhiêu tiền?” Văn Nhân Minh Húc rút ví ra, còn có ý quơ quơ trước mặt Hạ Dương.
Hạ Dương nhìn chằm chằm ví tiền nhoắng lên nhoắng xuống, trợn to mắt, sao hắn thấy cái ví này quen thế nhỉ, không biết đã nhìn thấy ở đâu rồi? Ừm, rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu?
Văn Nhân Minh Húc khoé miệng đầy ý cười, rút một ngàn nguyên đưa cho Hạ Dương, hỏi, “Đã đủ chưa?”
Hạ Dương chớp chớp hai mắt trợn tròn, sau đó miệng toét thành nụ cười tham tài, túm lấy tiền, liếm liếm môi, kiếm được tiền!
“Ừ, dựa trên số tiền này, cậu đi đi!” Nói xong, hắn đắc chí xoay người, bỏ chạy.
Văn Nhân Minh Húc cúi xuống nhìn di hài con xe nghe nói là hắn vô cùng yêu thương, lại nhìn Hạ Dương điên cuồng chạy tuốt đằng xa, có chút hoài nghi, vừa rồi có phải mình bị anh ta lừa không?
Hạ Dương vừa đi vừa gọi điện, “Ái khanh, hôm nay trẫm buôn bán có lời, mời ngươi ăn cơm.”
Triệu Văn Hạo khó hiểu, “Sao đột nhiên bệ hạ lại có lương tâm vậy?”
“Ừ, có tên ngốc đâm vào xe mình, bồi thường một ngàn đồng lận.” Vừa nói vừa vung vẩy số tiền trong tay.
Vung vung vẩy vẩy…
“A!!!” Lại một tiếng thét chói tai nữa vang lên.
Triệu Văn Hạo đỡ trán thở dài, “Bệ hạ, thần khẩn cầu người, đừng có lúc nào cũng hét ầm lên được không?” Màng nhĩ của hắn đã chịu hai lần tàn phá trong một ngày rồi.
Hạ Dương lúc này không có thời gian ba hoa với hắn, nhét tiền vào túi, bạch bạch bạch chạy về hiện trường đâm xe khi nãy, lượn một vòng quanh con xe đạp nằm chỏng chơ dưới đất, sau đó còn đi một khắp xung quanh tìm kiếm.
(>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...