Chương 29: Họp mặt (1)
Phiêu Tuyết ngồi tàu cao tốc cùng với Vy Vy quay về Đế Đô.
Cô sắp xếp cho chị gái vào ở căn nhà mình mua hồi trước, cô còn mừng vì bản thân chưa bán nó đi mà chỉ mới cho người ngoài thuê thôi.
Bây giờ đôi vợ chồng trẻ kia đã mua được một ngôi nhà nhỏ nên chuyển đi, chứ không thì Vy Vy chỉ có nước ở nhờ nhà Hiểu Linh.
Ngày hôm sau, Phiêu Tuyết và Vy Vy đến công ty Trí Nhất thực tập.
Vu Bán San xếp Phiêu Tuyết vào bộ phận mỹ thuật, cũng may là lúc đó Tiêu Nại còn chừa lại cho cô một vị trí tổng giám.
Nhưng mà Vy Vy thì lại bị Vu Bán San an bài làm việc dưới tay A Sảng, chẳng khác nào tìm đường chết.
Tận đến lúc Vy Vy bị sốt, anh mới hận không thể tự đập bản thân một trận.
Vì cái gì mà lại đưa cô đến tay A Sảng tìm đường chết chứ!? Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Hiện tại là khoảng thời gian vô cùng gấp rút, cho dù có là tổng giám hay nhân viên thì công việc chỉ tăng thêm chứ không giảm bớt.
Hơn nữa, Phiêu Tuyết với Vy Vy vẫn chưa biết Tiêu Nại đã kéo được hacker KO đến công ty làm việc.
Mà dưới sự quan sát của hai cô nàng thì đã phát hiện ra rằng, chỉ cần không có công việc là ngày nào KO cũng sẽ quan sát Mỹ Nhân sư huynh không rời.
Vậy nên dẫn đến cho mỗi ngày hai cô đều dùng ánh mắt "Xem coi các chàng có biểu lộ gian tình gì không?" nghía KO và Hách Mi.
Tuy KO không cảm thấy vấn đề gì nhưng mà Hách Mi lại bị Phiêu Tuyết và Vy Vy nhìn đến cả người không thoải mái.
Đến tận hôm nay, rốt cuộc anh cũng không nhịn được buộc phải hỏi: "Tam Tẩu, Tứ Tẩu, hai em làm gì mà nhìn anh dữ vậy?"
"Không có gì!" Hai người đồng thanh.
Hách Mi khựng lại một chút: "Tam Tẩu, Tứ Tẩu, hai em mà còn nhìn anh như vậy nữa là anh sẽ bị ánh mắt của Lão Tam với Ngu Công giết chết mất."
Phiêu Tuyết với Vy Vy vừa nghe thấy hai cái tên Tiêu Nại và Vu Bán San thì liền thu tầm mắt lại, tiếp tục cúi đầu, làm công việc trong tay.
Hách Mi thấy hai cô như vậy, giật giật khóe môi rồi lại im lặng tiếp tục viết code đang dở dang.
Khi Tiêu Nại với Phiêu Tuyết vừa về đến nhà thì cô đi ngay vào bếp: "Tiêu Nại à, hôm nay anh muốn ăn gì?"
"Phu nhân nấu gì ta ăn cái đó."
"Hả?"
Cô có chút không phản ứng kịp mà nhìn Tiêu Nại dựa trên cửa.
Anh đành lắc đầu bất đắc dĩ đến bên Phiêu Tuyết, gõ vào đầu cô một cái: "Phản ứng em chậm như vậy, có phải là vì ở bên Hách Mi nhiều quá nên bị nhiễm không?"
"Đau, không phải mà.
Lúc trước, ít nhất anh còn nói được một món để em làm.
Còn bây giờ thì anh toàn là em nấu gì, anh ăn đó thôi."
"Phu nhân nấu ăn ngon như vậy, ta nào dám đề ra yêu cầu." Tiêu Nại nhìn cô mỉm cười.
Phiêu Tuyết nghe xong, cảm thấy trong lòng ngọt ngào quá đỗi.
Thế nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt đứng đắn liếc nhìn anh: "Miệng lưỡi trơn tru, em còn muốn nấu cơm.
Giám đốc Tiêu à, anh có thể rời khỏi khoảng trời nhỏ này của phụ nữ được không?"
Cuối cùng, Phiêu Tuyết còn tinh nghịch trừng mắt anh một cái.
Tiêu Nại ôm chầm lấy cô từ phía sau: "Ta không đi, ta muốn ở trong bếp ngắm nhìn phu nhân."
"Sao vậy? Lẽ nào Giám đốc Tiêu đây sợ em hạ độc à?"
"Đúng thế, em nói xem, không phải em đã hạ cho anh một loại độc tên là Bối Phiêu Tuyết ư? Em nhìn đi, bây giờ anh đã nghiện, không thể thoát khỏi chất độc này nữa rồi." Anh quay đầu ngắm Phiêu Tuyết, thâm tình trong từng lời nói.
Cô nghe đến đây, trái tim rung động động hoàn toàn, vừa cố nén nước mắt, vừa thái rau: "Ôi, sao trước đây em chưa từng nghe anh nói mấy lời son sắt như vậy? Lại còn ăn nói lưu loát như thế, anh trả lời cho em xem là anh đã nói cho mấy cô nghe rồi hả?"
"Anh chỉ nói cho mỗi mình em nghe thôi.
Phiêu Tuyết à, chúng ta đăng ký kết hôn đi."
Tiêu Nại lau đi những giọt nước mắt cô không kìm nén được mà chảy xuống.
"Qua loa như thế, em mới không thèm." Phiêu Tuyết kiêu ngạo nhìn anh: "Tổng giám đốc Tiêu à, một là anh không có nhẫn cầu hôn, hai là anh không có loại nước hoa em thích - hương bách hợp và hương hoa hồng.
Vậy em dựa vào gì để gả cho anh đây?"
Sau đó đẩy thẳng Tiêu Nại ra khỏi bếp, đóng sầm cửa lại, Phiêu Tuyết đứng tựa trên đó nở nụ cười rồi tiếp tục làm cơm.
Tiêu Nại nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại như thế thì cười mỉm.
Sau đó quay trở lại phòng khách, bật máy tính lên bắt đầu viết code.
Qua một lúc sau, đột nhiên anh nghe thấy Phiêu Tuyết "Á!" một tiếng.
Anh lập tức bỏ máy tính lại mà chạy đến nhà bếp.
Khi Tiêu Nại mở cửa ra thì thấy cảnh cô đang ngồi sõng soài trên mặt đất.
Anh đến bên cạnh, khuỵu chân ngồi xuống bế cô về phòng ngủ.
Anh đặt Phiêu Tuyết trên giường, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì đâu, chỉ là khi nãy em lỡ làm đổ nước xuống sàn mà cũng không để ý nên kết quả là bị trượt chân thôi."
Tiêu Nại kiểm tra chân cho cô: "Chân sưng cả lên rồi, anh chở em đến bệnh viện."
"Không cần đâu, nói không chừng đến mai là hết thôi, đừng đi bệnh viện mà."
Anh vẫn không nghe theo lời Phiêu Tuyết, sửa soạn mấy thứ rồi ôm cô ra bệnh viện.
Bác sĩ nhìn vào tấm X quang rồi nói với Tiêu Nại: "Chàng trai, cậu yên tâm đi.
Bạn gái cậu chỉ bị đau chân, chưa gãy xương, mới có sưng lên thôi, chỉ cần nghỉ ngơi hai tuần là hồi phục.
Trong hai tuần này tránh để chân bước dài hay tập thể thao, chườm nóng chân với các loại dược phẩm giúp lưu thông máu huyết như dầu hoa hồng hay thuốc xịt Vân Nam, sau hai tuần nữa thì sẽ hoàn toàn bình phục.
Tôi sẽ băng bó trước cho bạn gái của cậu, nhưng mà mỗi ngày cậu đều phải thay băng cho cô ấy." (ta cố ý tra cứu một ít đấy nhá!)
"Cảm ơn bác sĩ, vậy có cần nằm viện không?"
"Tôi kiến nghị nên ở ba ngày, truyền thêm một ít thuốc chữa sưng nữa, như thế sẽ có lợi cho bệnh nhân hơn."
"Được, cám ơn bác sĩ."
"Không cần cảm ơn, cậu đi làm thủ tục nằm viện đi."
Nói xong, bác sĩ đưa một tờ đơn cho Tiêu Nại, anh nhận lấy rồi ôm Phiêu Tuyết đi làm thủ tục, cuối cùng bế cô về lại phòng bệnh.
"Hai tuần này em cứ yên tâm ở nhà, đừng có đi lung tung.
Mấy ngày nay, anh sẽ sắp xếp cho chị em đến ở với em.
Em phải nghỉ ngơi ở bệnh viện thật tốt, cố gắng dưỡng thương nữa.
Em muốn ăn gì? Mì thịt bò được không?"
Phiêu Tuyết thấy anh vì cô mà lo cái này lo cái kia thì cũng không dám từ chối, đành gật đầu: "Đừng lấy rau thơm, em muốn ăn nhiều thêm một phần thịt bò nữa."
"Được." Tiêu Nại vuốt vuốt tóc cô một chút rồi đi.
Một lát sau, Phiêu Tuyết chờ hoài vẫn chưa thấy anh về nhưng lại gặp Vy Vy và Vu Bán San.
Vy Vy nhìn cô: "Phiêu Tuyết, sao em lại bất cẩn như vậy? Còn khiến bản thân bị thương nữa chứ? Chị có mang nho với hồ đào em thích ăn nhất này.
Trong ba ngày nay, mỗi ngày chị sẽ đến chơi với em.
Em muốn ăn gì cứ nói với chị, chị mua cho em ăn.
Mấy ngày này đừng có sợ mâp, tâm tình vui vẻ mới là quan trọng nhất, mà cho dù em có ăn nhiều cỡ nào cũng có mập lên đâu."
"Tam Tẩu, mấy ngày nay Vy Vy sẽ ở đây với em, anh và bọn Hách Mi, Hầu Tử cũng sẽ đến thăm em, nên đừng lo buồn chán."
Vu Bán San đứng sau lưng Vy Vy, hỏi tiếp: "Mà Tam Tẩu, Lão Tam đâu rồi?"
"À, anh ấy đi mua mì thịt bò cho em rồi." Phiêu Tuyết trả lời trong khi mắt nhìn chăm chăm vào chùm nho trong tay Bán San.
Vy Vy thấy cái bộ dạng thèm thuồng này của em gái nên bảo với anh: "Ngu Công, anh đi rửa nho đi, tâm tư của Phiêu Tuyết bay hết lên chùm nho rồi kìa."
"Ừ ừ ừ, anh rửa ngay!" Vu Bán San cũng thấy Phiêu Tuyết đã chẳng còn để ý gì ngoài chùm nho là biết ngay cô bắt đầu thèm.
Anh lấy một chùm nho với cái dĩa thủy tinh rồi vào phòng tắm.
Đúng lúc này Tiêu Nại quay về, cô ngồi dậy: "Anh về rồi."
"Ừm, em ăn đi, bây giờ mì vẫn còn rất nóng.
Anh biết mùa hè em ăn không vô nên đã cố tình bỏ thêm chút giấm và ớt, anh nếm thử, vị cũng vừa ăn."
Khi Vu Bán San đem nho đã được rửa sạch ra thì thấy Tiêu Nại đã về tới: " Lão Tam, cậu về rồi, vậy tôi và Vy Vy về trước, Tam Tẩu ở đây giao cho cậu."
Nói rồi anh buông chùm nho xuống, kéo Vy Vy ra khỏi phòng bệnh.
Mấy ngày nay, Phiêu Tuyết ở trong bệnh viện rất thoải mái.
Sau khi về nhà, cô còn được một nhóm người lớn chăm sóc cho.
Hơn nữa, Hách Mi thường xuyên kêu KO làm mấy món cô thích đưa sang.
Nói chung, thời gian này Phiêu Tuyết trải qua vô vàn hạnh phúc, từ bốn mươi bốn kí cô đã tăng thêm đến nửa cân.
Hai tuần sau đó, Phiêu Tuyết rốt cuộc cũng khỏe lại.
Mà trong hai tuần này đã xảy ra rất nhiều chuyện: Điệp Mộng và Vũ Phàm chính thức ở bên nhau, Nhị Hỷ về lại Đế Đô, Vy Vy gặp mặt Điệp Mộng, Điệp Mộng kể chuyện của cô với Vy Vy cho bang hội rồi Chiến Thiên Hạ với nhóm Tiểu Vũ Thanh Thanh ầm ĩ đòi bắt hai cô tham dự buổi họp mặt trong bang.
Điệp Mộng nói lại chuyện này cho cô nghe.
Sau khi Phiêu Tuyết hồi phục hoàn toàn không lâu liền hẹn Điệp Mộng ra gặp.
Cô đợi Điệp Mộng ở nhà hàng lần trước được chị dẫn tới, lát sau thấy một bóng người mặc áo sơ mi trắng, váy cao bồi cùng nụ cười hạnh phúc trên môi xuất hiện trước mắt.
Phiêu Tuyết mỉm cười chọc ghẹo chị: "Xem ra trong khoảng thời gian này, chị Điệp Mộng thực sự rất hạnh phúc nha!"
"Chị phải cám ơn em, nếu không nhờ em nói cho Phàm Phàm thì chắc anh ấy cũng sẽ không biết chị cũng chơi Thiện Nữ U Hồn đâu."
Cô vẫn giữ nụ cười, hỏi tiếp: "Chuyện họp mặt trong bang là thế nào vậy chị?"
"Sau hôm gặp Vy Vy, chị có kể chuyện này cho bang nghe, kết quả là Tiểu Vũ Thanh Thanh với mấy người Chiến Thiên Hạ đòi làm một buổi họp mặt cho bang hội.
Họ còn nói hẳn là nên giải quyết hiểu lầm giữa các em, vì vậy bảo chị hãy mời hai em đến.
Chị mới nghe đã biết là âm mưu của mấy người bọn họ nên lỡ thay em đồng ý mất rồi.
Phiêu Tuyết à, em không trách chị chứ?"
Cô lắc đầu một cái, đáp: "Không đâu, đúng lúc em còn phải cố gắng xem coi cái gia tộc Tiểu Vũ này vốn là cái gì.
Về phần chị em thì để em báo với chị ấy cho, chị yên tâm được rồi."
"Vậy thì tốt." Điệp Mộng an tâm gật đầu.
Phiêu Tuyết nhìn chị hỏi thêm: "Khi nào thì gặp mặt vậy chị?"
"Năm giờ chiều ngày mai."
"OK, em biết rồi." Cô gật đầu đã rõ.
Hôm sau, Phiêu Tuyết thay một chiếc váy chữ kiên dài qua gối màu tím nhạt, chân mang đôi cao gót mũi tròn cao 10cm cùng màu.
Cô trang điểm cho bản thân xong, đeo thêm đôi bông tai hình hoa mộc lan, mái tóc thì cột lên một nửa, còn lại xõa dài xuống.
Sau đó lại hối hả chạy đến chỗ Vy Vy để Vy Vy thay bộ váy hoa mua sẵn trước đó, thay luôn đôi xăng-đan cao gót 8cm trắng lần trước đã mua.
Cô còn trang điểm cho Vy Vy, vén hai bên tóc chị buộc lên, phần sau thì xõa tự nhiên.
Rồi lại phải đi tìm Vu Bán San, dặn anh hôm nay mặc đẹp một chút để tối còn đón Vy Vy.
Thế mà Phiêu Tuyết lại quên báo Tiêu Nại, cuối cùng vẫn là anh biết chuyện cô dự buổi họp mặt trong bang từ miệng Ngu Công.
Trên đường Vu Bán San chở hai người đi đến chỗ hẹn, Phiêu Tuyết kể hết mọi chuyện ra cho Vy Vy.
Vy Vy cũng tỏ ra là đã hiểu, nhất định biểu hiện hôm nay của cô sẽ khiến Tiểu Vũ Thanh Thanh và nhóm người Chiến Thiên Hạ được đẹp mắt.
-o0o-
(•Sam•): người ta có chồng con lo, được chồng thổ lộ, bị ngã được đưa vô nhà thương, còn tui thì...!X﹏X
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...