Lúc Vu Hạ và Quý Thanh Dư đến ngõ Thanh Bình vừa đúng ba giờ chiều, ngõ nhỏ xe không đi vào trong được nên Quý Thanh Dư chỉ có thể đỗ xe ở đầu ngõ.
Sau khi xuống xe Vu Hạ mở cốp xe đem mấy túi lớn túi bé bên trong lấy ra, vừa nãy cô chỉ nhìn thấy mấy đống nho nhỏ ở phía sau, bây giờ lấy ra mấy món đồ mới biết được nó nhiều như nào.
Vu Hạ thấy vậy liền nói: “Anh rốt cuộc mua bao nhiêu thế!”
Quý Thanh Dư đi tới nhận lấy mấy đồ trên tay cô, cười đáp lại: “Không nhiều lắm, mỗi loại mua hai cái.”
“......”
Nghe thấy lời này Vu Hạ thiếu chút nữa muốn ngất.
Cô cầm một hộp lên nhìn thoáng qua giá trên hộp, một hộp là 2000 tệ, một hộp là 8000, hai hộp kia là 16000.
Lấy lại tinh thần Quý Thanh Dư đã cầm tám chiếc hộp xách trên tay: “Đi thôi.”
Thấy Quý Thanh Dư cầm nhiều đồ trên tay Vu Hạ liền nói: “Em cầm hộ anh một ít nhé, nhiều quá rồi.”
“Không cần đâu.” Quý Thanh Dư lắc đầu: “Nhìn thì có vẻ nhiều nhưng thật ra không nặng lắm.”
Nói xong Quý Thanh Dư nhẹ nhàng khuỵu khuỷu tay về phía cô, hất cằm: “Lại đây.”
“Làm gì?” Vu Hạ không hiểu ý của anh.
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Ôm tay của bạn trai em.”
Vu Hạ nhẹ nhàng cong môi, ‘ồ’ một tiếng sau đó ôm lấy cánh tay của anh, cô ngửa đầu nhìn: “Thật sự không cần em xách giúp hả?”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô, giọng nói cưng chiều: “Không cần xách đâu, thêm lát nữa dì lại sốt ruột bây giờ.”
Vu Hạ cười gật đầu.
Kéo cánh tay Quý Thanh Dư đi tới đầu ngõ, bỗng nhiên trong lòng Vu Hạ dâng lên một cảm xúc không rõ.
Năm đó bất kể là bị lạc trong ngõ nhỏ được Quý Thanh Dư giải cứu, hay là mỗi khi cùng Quý Thanh Dư về nhà thậm chí còn kiếm cớ đi đường vòng để chờ Quý Thanh Dư đi về nhà trước rồi cô mới về nhà mình sau.
Cô không ngờ rằng có một ngày mình có thể quang minh chính đại kéo cánh tay Quý Thanh Dư đi vào nơi này.
Có lẽ lúc đó nếu cô bước vào nơi này mà không quan tâm đến ánh mắt của người khác thì cô sẽ đánh bại bản thân mình năm mười sáu tuổi.
Sau khi đi tận vào bên trong ngõ, vừa rẽ vào Vu Hạ đã ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc.
Là từ số nhà 108 ngõ Thanh Bình truyền tới.
Vu Hạ mở miệng nhắc nhở: “Cổng nhà đầu tiên đang mở ở phía trước là nhà em.”
Quý Thanh Dư cười: “Không phải anh đã tới đây hai lần rồi sao.”
“......”
Vu Hạ hơi mất tự nhiên, sao cô lại quên mất cơ chứ.
Sau đó cô mím môi: “Ồ em quên mất.”
Đi tới cửa Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô, cười khẽ hỏi cô: “Sao anh cảm thấy em còn căng thẳng hơn anh nhỉ?”
Vu Hạ đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh một cái, phủ nhận: “Nào có.”
“Được.” Thu hồi tầm mắt, Quý Thanh Dư thản nhiên nói: “Em nói không phải thì chính là không phải.”
Vu Hạ hé môi: “Đi thôi, nên vào trong rồi.”
Nói xong Vu Hạ kéo cánh tay Quý Thanh Dư đi vào cửa: “Mẹ, dì Thư Ý, con về rồi.”
Nghe thấy giọng nói Hứa Thư Ý mới vừa vào phòng bếp liền chạy ra đón: “Tiểu Hạ về rồi à.”
Nói xong ánh mắt bà rời khỏi mặt Vu Hạ nhìn sang Quý Thanh Dư, có lẽ bản chất là phụ nữ nên khi nhìn thấy trai đẹp mắt của Hứa Thư Ý sáng lên: “Con là bạn trai của Vu Hạ à, ai ui, thanh niên đẹp trai quá.”
Quý Thanh Dư theo Vu Hạ cười gọi một tiếng ‘dì Thư Ý’ sau đó đem quà trong tay đưa qua: “Đây là chút tấm lòng của con biếu ngài cùng với dì ạ.”
Thấy vậy nhanh chóng giơ tay nhận mấy hộp vừa nhìn đã thấy xa xỉ: “Ai ui, khiến con tốn tiền rồi Tiểu Quý, đừng đứng ở cửa nữa mau vào nhà ngồi.”
Nói xong Hứa Thư Ý mang hai người vào trong nhà, vừa đi vừa nói với Vu Hạ: “Sáng nay mẹ con dậy rất sớm đi siêu thị mua đồ, nghe các con nói buổi chiều về ăn cơm liền chuẩn bị từ giữa trưa.”
Vừa mới đi vào trong nhà Vu Hạ đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay ra từ trong bếp, cùng lúc đó Hứa Thư Ý cũng gọi một tiếng: “Nguyệt Mai, Tiểu Hạ mang bạn trai về rồi này.”
Vừa dứt lời Vương Nguyệt Mai liền bưng một đĩa đồ ăn cuối cùng từ phòng bếp đi ra, thấy Vu Hạ và Quý Thanh Dư liền tươi cười: “Tiểu Hạ Tiểu Quý mau vào ngồi đi con.”
Quý Thanh Dư cười chào Vương Nguyệt Mai: “Dì ạ, dạo gần đây người dì thế nào rồi?”
Vương Nguyệt Mai cười đem đồ ăn đặt lên bàn: “Rất tốt.”
Vu Hạ cười cười chỉ mấy chiếc hộp trên mặt đất: “Mẹ, đây đều là do Quý Thanh Dư mua cho mẹ và dì Thư Ý đó ạ.”
Thấy vậy Vương Nguyệt Mai vội vàng cười nói: “Đứa nhỏ này, đến nhà của mình còn quà cáp làm gì, lần sau không được mua nữa đâu đấy nhé.”
Quý Thanh Dư: “Dì đừng khách sáo, đây đều là tấm lòng của con biếu dì ạ.”
Nghe thấy Quý Thanh Dư nói vậy Vương Nguyệt Mai lại cười toe toét, trong lòng lại càng thích Quý Thanh Dư hơn, bà cười: “Đừng đứng đó nữa, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.
Tiểu Hạ nói con thích ăn sương sườn với cánh gà, vừa đúng lúc hàng hôm nay ngoài siêu thị đều là mới, ăn thử xem có hợp với khẩu vị của con không.”
Quý Thanh Dư cười nói cảm ơn: “Cảm ơn dì ạ, trong phòng tràn đày mùi thơm, vừa ngửi đã thấy chắc chắn ngon rồi ạ.”
“Đứa nhỏ này miệng thật ngọt.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai nhìn về phía Vu Hạ: “Tiểu Hạ, con mang Tiểu Quý đi rửa tay trước đi, mẹ vẫn còn nồi canh nấu xong nốt là xong, đợi các con ra là xong ngay.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai lại quay sang nói với Hứa Thư Ý: “Hôm nay Tiểu Triệt có về không? Cậu đã gọi điện cho Tiểu Triệt chưa?”
“Dã gọi rồi nó bảo hôm nay trong đội nó liên hoan, không về được đâu.”
Vương Nguyệt Mai: “Vậy được, tớ xuống bếp lấy canh ra lát nữa là ăn được rồi.”
Hứa Thư Ý gật đầu: “Được.”
Nói xong lại nhìn về phía Vu Hạ và Quý Thanh Dư: “Vậy các con đi trước đi, dì vào bếp giúp mẹ con.”
Nói xong Hứa Thư Ý và Vương Nguyệt Mai liền xoay người đi vào trong bếp.
Tại chỗ, Vu Hạ ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư cười cười: “Nhìn có vẻ dì Thư Ý cũng rất thích anh.”
Quý Thanh Dư nghe vậy liền nhướn mày cười, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Bạn trai của em gặp người người thích.”
Vu Hạ liếc anh một cái: “Tự tin quá.”
Nói xong liền kéo cánh tay anh vào trong phòng vệ sinh: “Phòng vệ sinh hơi nhỏ nên vòi nước mở ra có thể bị bắn nước ra, anh cẩn thận một chút.”
“Được.” Quý Thanh Dư trả lời, mở cửa phòng vệ sinh bước vào.
Vu Hạ vốn định chờ Quý Thanh Dư rửa xong mới đi vào nhưng cô còn chưa kịp xoay người rời đi đã bị Quý Thanh Dư kéo vào lòng.
Ngay sau đó cửa phòng vệ sinh bị anh đóng lại.
Dưới ánh đèn mờ, căn phòng vốn dĩ đã nhỏ hẹp lại càng thêm ái muội.
Cả người Vu Hạ bị anh ôm trong lồng ngực, làn da của hai người chạm vào nhau qua lớp vải mỏng, trái tim không thể khống chế được đập nhanh hơn.
Mặt cô dần dần nóng lên, nâng tay đẩy nhẹ ngực của Quý Thanh Dư, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế, phòng này cách âm không tốt giống nhà anh đâu, mẹ em với dì Thư Ý vẫn còn đang ở bên ngoài đó!”
Một tay Quý Thanh Dư nắm eo cô, cúi đầu nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa tinh xảo, cố ý đưa ngón trỏ lên môi ‘xuỵt’ một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Vậy nhỏ tiếng một chút.”
Dừng một giây anh nhếch miệng nhìn cô, thản nhiên nói: “Nếu không anh không thể cam đoan bên ngoài có thể nghe thấy được hay không.”
Thấy vậy mặt Vu Hạ đỏ bừng đến tận mang tai, cô đẩy nhẹ Quý Thanh Dư: “Anh muốn làm gì hả?”
Quý Thanh Dư chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp lưu luyến: “Hôn một cái.”
Mặt Vu Hạ nóng lên: “Không phải mới hôn trong xe rồi sao?”
Quý Thanh Dư nhướn mày cười: “Vậy không phải ở trong xe?”
“......”
Vu Hạ bất đắc dĩ.
Đang giằng co bên ngoài truyền đến giọng nói của Vương Nguyệt Mai: “Tiểu Hạ, cơm đã xong rồi các con nhanh lên nhé.”
Nghe vậy Vu Hạ cảm thấy hơi căng thẳng, giọng hơi run run đáp lại: “Vâng, con ra ngay bây giờ đây.”
Trái lại với Quý Thanh Dư vẫn là bộ dáng thản nhiên trước sau như một, thản nhiên nhìn cô cười.
Mặc dù Vu Hạ xấu hổ nhưng lại sợ Quý Thanh Dư chưa đạt được mục đích sẽ không buông tha cho cô nên vẫn mấp máy môi nhẹ nhàng thương lượng: “Nhanh một chút đi.”
Quý Thanh Dư mỉm cười gật đầu: “Ừm, nhanh một chút.”
Vừa dứt lời cằm cô đã bị Quý Thanh Dư nắm lấy.
Ngay sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt cùng với mùi hương quen thuộc tràn ngập đè lên.
Cho đến khi nhịp tim đập dữ dội và tiếng thở gấp ngay trong căn phòng nhỏ hẹp lại càng phát ra rõ ràng hơn.
Bởi vì phòng vệ sinh cách âm không tốt nên nhịp tim của Vu Hạ căng thẳng đập thình thịch.
Không biết có phải Quý Thanh Dư cố ý hay không mà cô đang muốn chấm dứt nụ hôn này thì anh càng hôn triền miên hơn.
Trái tim của Vu Hạ đập thình thịch, hai tay không nhịn được liền túm lấy vạt áo của Quý Thanh Dư, cô chưa bao giờ hôn trong sự căng thẳng như vậy, hơn nữa còn có chút kích thích.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi Quý Thanh Dư mới chấm dứt nụ hôn sâu này, sau đó chụt nhẹ môi cô một cái, cúi đầu cười khẽ: “Sao lại dễ đỏ mặt như vậy nhỉ.”
Vu Hạ vốn đã xấu hổ bây giờ thấy Quý Thanh Dư đang trêu cô liền dùng sức cắn trên cánh tay của anh một cái.
Có lẽ không ngờ đột nhiên Vu Hạ lại cắn anh, Quý Thanh Dư bị đau liền kêu ra tiếng.
Nghe thấy âm thanh Vu Hạ không dùng sức nữa, sau khi thả ra cô ngẩng đầu liếc anh một cái.
Dưới ánh đèn mờ Quý Thanh Dư đối diện nhướn mày nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Không cắn nữa à?”
Vu Hạ bị anh trêu đến mức mắt hồng hồng, một tầng hơi nước bao phủ, trừng mắt nhìn anh không nói chuyện.
Quý Thanh Dư thấy vậy liền cúi đầu hôn lên mặt cô dỗ dành: “Đừng tức giận, đùng tức giận là anh sai được không, lần sau chúng ta sẽ không như vậy nữa nhé, nếu còn giận thì cắn anh thêm một cái đi.”
Nói xong Quý Thanh Dư nâng tay đặt cạnh miệng cô, nhỏ giọng ấm áp: “Lần này anh hứa sẽ không kêu.”
Vu Hạ vẫn còn tức giận, nhắm mắt không thèm để ý đến anh.
Quý Thanh Dư thản nhiên cười dịu dàng nói: “Nếu không cắn nữa thì chúng ta ra ngoài thôi, dì và dì Thư Ý vẫn đang chờ ở ngoài đó.”
Nghe vậy Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh ‘hừ’ một tiếng, do dự nửa ngày không cắn anh thêm một cái nữa.
Cô ấn tay Quý Thanh Dư xuống: “Ai muốn cắn anh chứ.”
Quý Thanh Dư nghiêng đầu nhìn cô: “Thế...!em đã hết giận chưa?”
Vu Hạ liếc anh một cái, cắn môi dưới không thèm để ý dến anh nữa, xoay người mở vòi nước dùng nước lạnh vỗ lên mặt mình để hạ nhiệt, nếu không cứ để bộ mặt như vậy đi ra ngoài thì còn thể thống gì nữa.
Sau khi rửa xong cô chưa kịp xoay người liền bị Quý Thanh Dư ôm lấy từ phía sau, cọ nhẹ ở cổ cô, giọng nói trầm thấp đáng thương nói:
“Nếu hết giận rồi thì em hôn anh một cái đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...