“......”
Nhìn biểu cảm trợn mắt há mồm của Tống Dao động tác của Vu Hạ bỗng dừng lại.
Cô theo bản năng nhìn vào di động, thấy cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, còn mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt.
Nghe thấy âm thanh ở bên kia Quý Thanh Dư tựa lưng vào sofa, một tay anh gác lên sofa, môi nhẹ nhàng cong lên, giọng nói mát lạnh trầm chậm: “Hạ Hạ?”
“......”
Nghe thấy âm thanh Vu Hạ nhanh chóng cúp điện thoại như phản xạ.
Không khí im lặng vài giây.
Sau đó Vu Hạ chậm rãi ngẩng đầu.
Nhìn vào ánh mắt của Tống Dao, Vu Hạ theo bản năng nuốt nước bọt, nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi: “Nếu...!tớ nói anh ấy gọi nhầm số cậu có tin không?”
“......”
Tống Dao: “Cậu nghĩ sao?”
“......”
Vu Hạ nản lòng trong giây lát: “Được rồi.”
Tống Dao: “Thẳng thắn thì được khoan hồng.”
“......”
Vu Hạ mấp máy môi: “Ừm......!giống như cậu nghĩ, tớ và Quý Thanh Dư ở bên nhau.”
“!!!!!!”
Tống Dao: “Chuyện này từ bao giờ?”
“Ừm...!cũng không lâu.” Vu Hạ nghĩ nghĩ: “Cũng khoảng một hai tháng gì đó.”
Nghe vậy Tống Dao nghĩ ngợi vài giây: “Nói như vậy, lần trước tớ tới nhà cậu cậu với Quý Thanh Dư đã ở bên nhau rồi?”
“Cậu cũng có thể coi là như vậy.”
Tống Dao: “!!!Vu Hạ! Chuyện lớn như vậy mà cậu gạt tớ!!”
Tưởng cô ấy tức giận Vu Hạ định giải thích thì lại thấy Tống Dao mở miệng nói tiếp: “Nói nhanh, hai người bắt đầu từ lúc nào? Ai theo đuổi ai?”
“......”
Được rồi, sao cô lại quên mất Tống Dao thích hóng chyện cơ chứ.
Vu Hạ cẩn thận suy nghĩ: “Cứ coi như anh ấy theo đuổi tớ đi.”
Tống Dao: “Có ý gì?”
Vu Hạ mấp máy môi chậm rãi mở miệng: “Cậu có nhớ thời trung học tớ nói thích một người không.”
Tống Dao gật đầu: “Nhớ.”
Vừa dứt lời, cô ấy như phát hiện ra một thế giới mới, không thể tin được nhìn Vu Hạ: “Không phải là hồi trung học cậu đã thích Quý Thanh Dư đó chứ?”
Vu Hạ nhìn cô ấy, chậm rãi gật đầu.
“Vãi___”
Tống Dao nhịn không được liền chửi thể một câu: “Cậu giấu cũng đỉnh nhỉ! Ngay cả tớ cũng không nhận ra!”
Vu Hạ mỉm cười, nói một câu đã từng thấy ở trên mạng: “Yêu thầm là một vở kịch câm thành công nhưng thật ra lại chính là bi kịch.”
Tống Dao: “Vậy sao hai cậu lại ở bên cạnh nhau? Tớ nghe nói Quý Thanh Dư học trường y hình như không cùng đại học với cậu mà!”
“Chuyện này...!nói ra hơi dài dòng.”
Tống Dao: “Nói ngắn gọn đi.”
Vu Hạ: “Được rồi.”
“Lần trước tớ bị tai nạn xe bị thương ở chân sau đó được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện, đúng hôm đó anh ấy trực ban......”
Nghe vậy Tống Dao không khỏi thở dài: “Cách nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại đây chắc chắn là duyên phận, dù có bỏ lỡ duyên phận rất lâu nhưng đi một vòng cuối cùng vẫn gặp lại nhau một lần nữa.”
Nói xong Tống Dao lại nói tiếp: “Sau đó cậu ấy liền theo đuổi cậu?”
Vu Hạ không thể giải thích thắc mắc trong vài ba câu được, chỉ đơn giản gật đầu: “Xem như vậy đi.”
Tống Dao cười: “Thật tốt, Hạ Hạ, nhìn cậu hạnh phúc tớ cũng rất vui, Quý Thanh Dư chắc chắn đối xử với cậu rất tốt.”
Vu Hạ cười cười hỏi lại: “Sao cậu biết Quý Thanh Dư đối xử tốt với tớ?”
“Bởi vì hồi trung học cậu ấy đối xử với cậu rất tốt mà, có thể bởi vì các cậu là bạn cùng bàn nên cảm thấy cậu ấy đối xử với cậu tốt hơn những người khác một tí.”
Nói xong Tống Dao ngẩng đầu: “Chẳng lẽ cậu ấy đối xử không tốt với cậu hả?”
Vu Hạ lắc đầu: “Không có, anh ấy đối xử với tớ rất tốt.
Đừng nói về tớ nữa, nói về cậu đi, cậu và Giang Bình Dã quay lại rồi hả?”
Nhắc tới Giang Binh Dã, Vu Hạ cảm thấy Tống Dao không cao hứng nữa.
Thấy vậy cô liền cười đẩy nước ép dưa hấu đến trước mặt Tống Dao: “Sao vậy? Khó nói à?”
Nghe vậy Tống Dao cười cười, sau đó cắn ống hút hút một ngụm nước dưa hấu: “Cũng không phải chuyện gì khó nói, xem như quay lại rồi đi.”
“Lần trước tớ tham gia hoạt động ở Giang Thành nhưng không hiểu sao kẻ thù của người tổ chức trà trộn vào trong bữa tiệc.
Công ty của người đó phá sản nợ rất nhiều tiền, hình như còn thiếu hai ngàn vạn nhưng không tìm được người tổ chức bữa tiệc.
Trong bữa tiệc có vài người bị đâm sau đó cảnh sát đến, nhưng lúc đó tớ không may đứng gần đó nên bị bắt thành con tin.”
Nghe vậy hơi thở của Vu Hạ khựng lại: “Con tin?”
Tống Dao gật đầu: “Cũng gần như vậy, nhưng hắn ta không đưa tớ đi luôn.
Ngay tại bữa tiệc hắn ta cầm dao khống chế tớ, biết tớ là minh tinh nên muốn lấy hai ngàn vạn của tớ.”
“Hai ngàn vạn?”
Tống Dao nhún vai: “Đúng vậy nhưng tớ nào có hai ngàn vạn cơ chứ, sau đó Giang Bình Dã nghe được tin liền chạy đến.”
Vu Hạ nghe rất chăm chú: “Sau đó thì sao?”
“Tên kia nói trong vòng một giờ Giang Bình Dã phải tìm đủ hai ngàn vạn tiền mặt, lúc ấy tớ nghĩ làm sao có thể kiếm đủ hai ngàn vạn trong một giờ được chứ.”
Nói đến đây mắt của Tống Dao chớp nhẹ: “Nhưng tớ không ngờ tới trong vòng một giờ anh ấy tìm đủ hai ngàn vạn tiền mặt mang qua.”
Tống Dao cong cong khóe môi: “Ngầu thật, đời này tớ chưa thấy nhiều tiền mặt như vậy, trên cái bàn đó chất đống như một ngọn đồi.”
“Nhưng mà tớ thấy hắn ta có chút vấn đề về thần kinh, nhìn núi tiền miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, may mắn lúc hắn ta mất cảnh giác liền bị cảnh sát bắn luôn.”
Nói xong Tống Dao chỉ chỉ vào lỗ tai bên phải của cô ấy: “Viên/đạn bay xoẹt qua tai tớ.”
Sau một lúc lâu Vu Hạ mới từ sự sỡ hãi bình tĩnh lại: “Thật nguy hiểm, may là có Giang Bình Dã.”
“Trải qua chuyện này tớ hiểu rõ trái tim của mình, nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, lấy đâu ra bảy năm nữa để lãng phí, nếu anh ấy chân thành thì tớ cũng lười gây sức ép.”
Nói xong Tống Dao liền chuyển đề tài: “Đúng rồi, Giang Bình Dã còn nói hai ngày trước nhìn thấy cậu.”
Vu Hạ gật đầu: “Chắc là thấy ở lễ kỷ niệm Nhất trung, trong đài tớ phải quay lại toàn bộ quá trình buổi lễ, tớ cũng biết cậu ấy ở trong dàn khách quý nhưng không có gặp nhau.”
Sau đó hai người hàn huyên thêm chốc lát, sau khi ăn cơm trưa xong Tống Dao vẫn còn phải quay quảng cáo nên Vu Hạ cũng không làm chậm trễ thời gian của cô ấy nữa, nhìn cô ấy lên xe bảo mẫu rời đi.
Sau khi Tống Dao rời đi, chuyện thứ nhất Vu Hạ làm là về nhà tính sổ với Quý Thanh Dư, nếu anh nói vừa nãy trong điện thoại không cố ý, đánh chết cô cũng không tin.
Quả nhiên vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Quý Thanh Dư thảnh thơi ngồi trên ghế sofa nhìn cô, thấy cô mở cửa Quý Thanh Dư ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quý Thanh Dư nhếch môi: “Em về rồi, vợ?”
Nghe vậy, mặt Vu Hạ đỏ lên, bước vào cửa tức giận trừng anh một cái: “Ai là vợ của anh!”
Bây giờ cô càng khẳng định vừa rồi trong điện thoại Quý Thanh Dư chắc chắn cố ý nói như vậy!
Thay giày xong, Vu Hạ đi đến bên cạnh sofa cúi đầu nhìn anh: “Nói đi, vừa nãy anh cố ý gọi điện thoại cho em rồi nói hai từ kia đúng không?”
Quý Thanh Dư nhướn mày nhìn cô, biết rõ còn cố ý hỏi lại: “Hai từ nào?”
Trừng anh vài giây, Vu Hạ nghiến răng nghiến lời nói hai từ: “Bà, xã!” (Vợ)
Nghe vậy, Quý Thanh Dư nhẹ nhàng ‘à’ một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Em gọi anh là chồng rồi, có qua có lại, anh gọi em là vợ cũng không quá đáng nhỉ?”
“.....?”
Vu Hạ suýt chút nữa bị anh làm cho tức chết, sao người này da mặt càng ngày càng dày thế.
Có lẽ sợ chọc giận người ta nên Quý Thanh Dư nhẹ nhàng kéo người ôm vào trong lồng ngực mình, cười: “Không phải là người nào đó không cho anh danh phận nên anh chỉ có tể tự nghĩ biện pháp sao, trong trắng đều cho em rồi không thể không có danh phận, em nói xem có đúng không?”
Nói xong câu cuối giọng điệu còn có chút tủi thân.
Nói xong anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải ban đầu cũng định nói với Tống Dao sao, nếu bây giờ cô ấy đã biết rồi, em cũng đừng giận anh nữa, được không?”
“Hả? Vợ?”
Vu Hạ giương mắt nhìn anh, khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì còn phải xem biểu hiện của anh đã.”
Dừng một chút, Vu Hạ lại nói tiếp: “Nhưng mà anh đừng gọi em là vợ, nghe có chút không được tự nhiên lắm.”
“Không gọi là vợ?” Quý Thanh Dư nhướn mày: “Vậy gọi là gì?”
Vu Hạ né tránh ánh mắt của anh, hai má nóng lên: “Ừm...!gì cũng được nhưng đừng gọi vợ, hôm nay bị Tống Dao nghe thấy xấu hổ chết đi được.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ: “Được.”
Anh gật đầu, trả lời không có chút thành ý: “Nghe lời vợ anh.”
Chắc chắn là anh cố ý, vừa dứt lời Vu Hạ giơ tay đánh vào ngực anh, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh: “Anh còn nói!”
Sức của cô rất nhẹ, đánh một cái như mèo con gãi ngứa, chẳng những không đau mà ngược lại còn khơi gợi hứng thú trong phương diện khác của anh.
Quý Thanh Dư cầm tay cô đặt lên ngực mình, một đôi mắt đào hoa tinh xảo ẩn chứa rất nhiều sự dịu dàng, anh hỏi cô một cách không do dự: “Cảm nhận được không?”
“Cái gì cơ?” Vu Hạ nghe không hiểu.
Yết hầu người đàn ông lăn nhẹ, giọng nói trầm chậm: “Nơi này, có một trái tim đang đập vì em.”
Nghe vậy, hai má Vu Hạ lập tức hồng lên, cô mím môi khẽ gật đầu.
Buông tay cô ra Quý Thanh Dư đột nhiên nhớ tới điều gì đó, chậm rãi mở miệng: “Đúng rồi, anh còn muốn hỏi em một việc.”
Vu Hạ nâng mắt nhìn anh: “Anh nói đi.”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô, dịu dàng nói: “Thời điểm học trung học vì sao em không thổ lộ tình cảm với anh?”
Từ sau khi biết Vu Hạ thích anh từ rất lâu anh đã nghĩ rất nhiều về điều này, nếu trung học anh biết Vu Hạ thích anh thì có lẽ bọn họ đã không phải bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.
Vu Hạ nghe vậy cứ nhìn anh cười cười không trả lời.
Thấy cô không muốn nói, Quý Thanh Dư cũng không hỏi nhiều, sau đó lấy tay nâng mặt cô lên cười: “Nhưng cũng tốt, chuyện thổ lộ này nên là chuyện của đàn ông.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn cô, dịu dàng nói: “Vu Hạ, anh thích em, thật sự rất thích em.”
“Em cũng vậy.”
Mặc dù câu thích này đến muộn nhiều năm, nhưng may mắn bọn họ đi một vòng vẫn về bên nhau.
–
Vài ngày sau, hằng ngày Vu Hạ chỉ lui tới hai địa điểm đài truyền hình và nhà, Vương Nguyệt Mai ở bệnh viện dần ổn định, thỉnh thoảng chỉ cần qua bệnh viện thăm bà là được, thời gian còn lại đều ở cùng một chỗ mật ngọt với Quý Thanh Dư.
Giữa tháng 8 Vương Nguyệt Mai chính thức xuất viện, ngày đó Vu Hạ xin nghỉ nửa ngày qua đón bà ấy.
Quý Thanh Dư đi từ trên tầng xuống cổng bệnh viện, hầu hết tất cả mọi người trong bệnh viện đều nói Vương Nguyệt Mai là mẹ vợ của Quý Thanh Dư.
Tới cổng bệnh viện, Vương Nguyệt Mai vẫn cười toe toét như cũ: “Tiểu Quý à, con đừng tiễn nữa, đưa Vu Hạ trở về là được rồi.”
Giọng nói của Quý Thanh Dư ôn hòa, lễ phép đáp: “Vâng ạ, dì đi chậm một chút, về nhà thấy chỗ nào không thoải mái dì cứ gọi điện thoại cho con.”
“Được được, con mau quay về đi, trong thời gian này làm phiền nhiều tới con rồi.
Cuối tuần có thời gian rảnh đến nhà dì chơi, dì nấu đồ ngon cho con ăn.”
Quý Thanh Dư cười gật đầu: “Vâng thưa dì, mấy ngày nữa rảnh con nhất định sẽ qua thăm người.”
Thấy hai người nói chuyện mãi không xong Vu Hạ vội vàng ngăn cản: “Được rồi mẹ, Quý Thanh Dư vẫn còn việc trên tầng, hơn nữa con cũng chỉ nghỉ nửa ngày thôi, về muộn sẽ bị trừ tiền lương đó.”
“Được được được.” Vương Nguyệt Mai trả lời, trước khi đi lại dặn Quý Thanh Dư một câu bảo anh rảnh nhớ ghé nhà chơi, nghe thấy Quý Thanh Dư đồng ý mới yên tâm lên xe.
Bởi vì lần trước Vương Nguyệt Mai đột nhiên té xỉu nên lần này sau khi xuất viện Hứa Thư Ý liền đem hành lí chuyển qua ngõ Thanh Bình ở cùng với Vương Nguyệt Mai.
Dù sao thì Trần Triệt cũng không thường xuyên ở nhà, đúng lúc hai người ở cùng nhau có bạn có bè, Vu Hạ cũng không ngăn cản.
Thỉnh thoảng tan làm có thời gian rảnh liền ghé qua mua hoa quả cùng thực phẩm dinh dưỡng cho hai người già.
Thỉnh thoảng cũng gặp Trần Triệt vài lần, lúc đầu vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng dù sao cũng thân nhau nhiều năm như vậy cho dù không thể nào trở thành người yêu thì vẫn có thể làm bạn, dần dần trở nên bớt khó xử hơn.
Buổi sáng hôm nay, đài truyền hình đột nhiên thông báo phải tăng ca cuối tuần.
Vốn dĩ đã đồng ý với Quý Thanh Dư cuối tuần ở cạnh anh, vừa hay anh cũng nói cuối tuần muốn dẫn cô ra ngoài chơi, kết quả sáng sớm đã thông báo tăng ca, kế hoạch cuối tuần được sắp xếp hoàn hảo đã bị ngâm nước nóng.
Vừa đi ra đến cửa Vu Hạ còn cảm thấy rất có lỗi với Quý Thanh Dư, ôm cổ anh, ngửa đầu hôn lên sườn mặt anh một cái an ủi: “Thật xin lỗi trong đài đột nhiên phải tăng ca, để anh phải tủi thân rồi.”
Quý Thanh Dư nâng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, giọng nói ấm áp: “Không sao bảo bối.”
Vu Hạ còn chưa kịp cảm động chợt nghe thấy Quý Thanh Dư ghé vào tai cô nói khẽ: “Buổi tối về nhà bồi thường cho anh là được.”
“......”
Nghe vậy mặt Vu Hạ biến sắc nâng tay đẩy anh ra, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài: “Coi như em chưa nói gì.”
Nói xong đóng cửa lại không chút do dự.
Quý Thanh Dư thấy vậy liền cong cong khóe môi, cười mắng cô không có lương tâm.
Gần đây chuyên mục ‘Theo đuổi’ đẩy ra mấy kì đặc biệt liên tục, cả tổ bận đến mức chân không chạm đất, ngoại trừ các cuộc họp nghĩ tiêu đề và kịch bản, mỗi ngày một người làm việc tương đương với hai người, ngay cả những ngày nghỉ lễ cuối tuần hai buổi một tuần cũng trở thành ngày nghỉ lễ đơn lẻ.
Từ phòng họp đi ra chưa xa Vu Hạ liền bị Trần Lệ gọi lại: “Vu Hạ.”
“Có chuyện gì vậy chị Trần.”
Trần Lệ: “Hôm qua em đã sửa lại bài phỏng vấn kia chưa? Trong đài đang vội vàng thúc giục.”
“Sửa xong rồi ạ, em để trong văn phòng, lát nữa em mang qua cho chị.”
“Được được, vất vả cho em rồi.”
Vu Hạ cười khoát tay: “Không vất vả ạ, vậy em đi lấy bản thảo trước.”
“Được, em mau đi đi, nhanh nhé!”
Vu Hạ: “Vâng.”
Nhưng sau khi quay lại phòng làm việc Vu Hạ lật tung đống tài liệu cũng không tìm thấy bản thảo đã in ngày hôm qua, trùng hợp hôm nay cô vừa mới sửa lại hệ thống máy tính nên bản sao cũng không có.
Cố Noãn Dương thấy vậy liền hỏi cô: “Cậu tìm gì vậy?”
Vẻ mặt Vu Hạ vô vọng: “Hôm qua có bản thảo phỏng vấn tớ nhớ rõ đã in sẵn ra rồi đặt ở trên bàn, bây giờ lại không thấy đâu.”
“Bản thảo phỏng vấn? Là cái văn kiện màu xanh lam hả?”
Nghe vậy trên mặt Vu Hạ liền vui vẻ: “Cậu nhìn thấy?”
Cố Noãn Dương: “Không phải hôm qua cậu nhét vào trong túi xách cùng với mấy đồ khác mang về nhà sao?”
Lúc này Vu Hạ mới nhớ đến, bởi vì tối qua cô làm lại hệ thống máy tính nên không có bản sao lưu, sợ bản thảo bị thất lạc nên cô nhét vào trong túi xách mang về nhà luôn.
Nghĩ vậy, Vu Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu Dương Dương, để tớ gọi điện cho Quý Thanh Dư xem có thấy bản thảo ở nhà không, bảo anh ấy mang qua đây cho tớ vậy.”
Cố Noãn Dương gật đầu: “Biết ở đâu là may rồi, cậu mau đi đi, chị Trần còn đang chờ cậu kia kìa.”
Nói xong Vu Hạ liền cầm điện thoại chạy vào phòng pha trà gọi điện cho Quý Thanh Dư.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng liền được kết nối, giọng nói mát lạnh của người đàn ông truyền qua từ loa điện thoại: “Sao thế, mới mấy tiếng mà đã nhớ anh rồi?”
Vu Hạ không để ý đến anh nhưng nghĩ còn có việc cần nhờ anh nên vẫn cố ‘ừ’ một tiếng.
Điện thoại bên kia, Quý Thanh Dư rõ ràng khựng lại một chút, anh vô thức nhìn điện thoại một cái, nhìn thấy biệt danh trên màn hình đúng là của Vu Hạ.
Sau đó anh mới cong môi: “Thật hay giả?”
Vu Hạ mím môi: “Chắc chắn là thật.”
Quý Thanh Dư nhìn thấu ý đồ của cô, sau đó cười nói: “Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ anh?”
Nghe vậy Vu Hạ sửng sốt: “Sao anh biết em có việc muốn nhờ anh?”
Quý Thanh Dư thuận miệng nói: “Đoán thế.”
Vu Hạ coi thường: “Thật không? Vậy anh đoán được cái gì?”
Người đàn ông hơi nhíu mày, cầm điện thoại cười khẽ, giọng nói trầm thấp tản mạn: “Đoán được tương lai em chắc chắn có tên trong sổ hộ khẩu nhà anh.”
“......”
Hai má Vu Hạ đỏ lên, người này càng ngày càng không đứng đắn.
Lấy lại tinh thần Vu Hạ nhanh chóng nói chuyện chính: “Hình như em để quên bản thảo ở nhà, anh vào phòng ngủ xem có trong ngăn kéo không, nếu em nhớ không nhầm thì em để trong đấy.”
“Được.”
Quý Thanh Dư đứng dậy cất bước đi vào trong phòng ngủ, rất nhanh liền tìm thấy bản thảo của Vu Hạ để trong ngăn kéo, chỉ là bên dưới hình như còn có thứ gì khác nữa.
Sợ Vu Hạ sốt ruột anh chưa kịp nhìn xem bên trong có gì liền cầm điện thoại lên: “Anh tìm thấy rồi.”
Vu Hạ thở nhẹ ra một hơi: “Vậy tốt rồi, anh có thể mang bản thảo qua đây cho em được không, em không ra ngoài được.”
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Được.”
Dừng một cái, anh nở nụ cười lưu manh, chậm rãi mở miệng: “Nhưng buổi tối em em phải hôn anh nhiều hơn.”
“......”
Người này dạo gần đây càng ngày càng khó chiều, Vu Hạ đã sớm quen với việc này.
Thấy Vu Hạ đồng ý, Quý Thanh Dư mới cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại, sau đó khóe môi sung sướng gợi lên một độ cong.
Sau khi cúp điện thoại Quý Thanh Dư định đóng ngăn kéo lại, đi thẳng ra cửa.
Nhưng biết trong ngăn kéo có nhật kí của Vu Hạ, lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, anh quay vào mở ngăn kéo lấy cuốn nhật kí bên trong ra.
Đây là một cuốn nhật kí bìa cứng mới toanh, trên bìa có hai con thỏ nhỏ, khóe môi Quý Thanh Dư cong lên.
Mở trang đầu tiên ra, trên đó viết.
Ngày 11 tháng 5, nắng.
Hôm nay bị tai nạn xe nhưng không sao, có lẽ là phúc họa tương y nên mới có thể khiến em gặp lại anh.
Trái tim của Quý Thanh Dư hung hăng đập hai nhịp, sau đó anh mở trang thứ hai.
Ngày 25 tháng 5, mưa.
Vô tình thỉnh thoảng tôi lại ngẫu nhiên viết nhật kí hàng ngày, bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ chính là ngày gặp lại người đó.
......
Lật đến tờ cuối cùng mặt trên viết ngày mới nhất, anh ấy hỏi vì sao thời điểm trung học không thổ lộ tình cảm với anh, trên đó chỉ có một hàng chữ:
Em không muốn cướp ánh trăng, em muốn ánh trăng vì em mà đến.
——————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...