Buổi chiều Vu Hạ tan làm đi ra ngoài liền thấy xe của Quý Thanh Dư đỗ ở trước cổng.
Thấy Vu Hạ, Quý Thanh Dư đẩy cửa xe bước tới phía cô: “Tan làm rồi?”
Vu Hạ gật đầu cười: “Chờ lâu chưa?”
Quý Thanh Dư cười dịu dàng, nâng tay cưng chiều xoa đầu cô: “Không lâu, lên xe trước đã.”
Nói xong anh giơ tay mở cửa ghế phụ lái ra cho cô: “Đói chưa, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Vu Hạ mỉm cười: “Đều được ạ, nghe theo anh.”
Trên xe hai người nói chuyện câu được câu không, không biết nhớ ra cái gì Vu Hạ liền nhìn sang anh hỏi: “Dạo này anh không phải trực ban hả?”
Quý Thanh Dư nghe vậy bớt vài giây quay đầu qua nhìn cô một cái, cười: “Không, sao thế? Em muốn anh trực ban thêm mấy lần nữa à?”
“Không phải mà.” Vu Hạ lắc đầu: “Bởi vì cuối tháng trước em bị thương ở chân, mấy ngày đấy thường xuyên thấy anh trực ban, em tưởng anh đến mỗi cuối tháng đều phải trực ban.”
Quý Thanh Dư cong cong khóe môi, ‘thờ ơ’ một tiếng, cười khẽ: “Không phải vì theo đuổi em sao.”
“......”
Vu Hạ liền đỏ mặt, lập tức nói sang chuyện khác: “Mẹ em thế nào rồi, hai ngày vừa rồi phải làm thêm giờ trong đài nên chưa qua thăm được.”
“Dì hồi phục rất tốt, lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ qua thăm, thuận tiện ngồi nói chuyện cùng dì.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng.”
Nói xong Vu Hạ nhớ lại nội dung hai người kia nói chuyện phiếm lần trước, nhịn không được liền nhắc nhở: “Anh đừng nói chuyện với mẹ mấy chuyện vớ vẩn, lần trước thiếu chút nữa bà ấy nhận anh làm con nuôi còn gì, lần này anh đừng tán gẫu với bà ấy nữa.
Em sợ bà ấy muốn chúng ta chia tay để bắt em gọi anh là anh trai.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cười khẽ, nhướn mày nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ cuối: “Gọi anh___”
Dừng một lát.
Chậm rãi: “Cũng rất được mà.”
“.....?”
Nghe vậy đầu óc Vu Hạ trống rỗng hai giây, lấy lại tinh thần, hai má lập tưc hồng lên, tức giận trừng anh một cái, nhịn xuống hai chữ ‘biến thái’ bên miệng.
Không biết có phải do cô bị ảo giác hay không, cô cảm thấy người này so với hồi trung học cảm giác không giống nhau, có đôi khi...!lại không biết xấu hổ như vậy?
Hôm nay Quý Thanh Dư đưa cô tới một nhà hàng Nhật, nghe nói đây là nhà hàng Nhật ngon nhất ở Lâm Giang.
“Sao hôm nay đột nhiên lại mang em đi ăn đồ Nhật vậy?”
Quý Thanh Dư nắm tay cô đi vào phía bên trong, cười nói: “Đồng nghiệp giới thiệu nhà hàng này ngon lắm, anh cũng chưa từng ăn cho nên liền mang em đi ăn thử.”
Nhưng mà sự thật chứng minh dạ dày của bọn họ là điển hình cho người Trung Quốc không ăn được đồ sống hoặc lạnh, trên đĩa Sashimi đắt tiền nhất bọn họ chỉ ăn miếng cá hồi ở trên, còn lại thời gian đều ăn thịt bò trong đĩa Sukiyaki.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng Nhật bọn họ trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Thời gian này vừa mới kiểm tra phòng xong, Vương Nguyệt Mai vừa mới tỉnh, thấy Vu Hạ cùng với Quý Thanh Dư đến thì vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Quý Tiểu Hạ các con tới rồi à, mau ngồi xuống đây.”
Quý Thanh Dư cười: “Dì cảm thấy hai ngày nay trong người thế nào...có chỗ nào không thoải mái không ạ?”
“Không có không có, người dì rất khỏe, dì cảm thấy không cần điều trị bằng hóa chất nữa đâu, ngày mai có thể xuất viện.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư vội vàng nói: “Vậy thì không được đâu dì, hôm qua con hỏi bác sĩ Lưu rồi, ông ấy nói người còn phải điều trị hóa chất ít nhất một tháng nữa cơ!”
Vương Nguyệt Mai khẽ thở dài: “Vậy thì được.”
Vu Hạ thấy vậy không nhịn được liền cong khóe môi, đây là Quý Thanh Dư thuyết phục, nếu đổi lại là cô chắc bà ấy đã quát lên rồi.
Vừa nãy trước khi đi lên Vu Hạ đã mua chút hoa quả, lúc này Quý Thanh Dư đang nói chuyện phiếm với Vương Nguyệt Mai vừa lúc có thể rửa một ít hoa quả, vừa giúp Vương Nguyệt Mai gọt hoa quả vừa ngồi nghe bọn họ nói chuyện.
Vu Hạ nghe xong một cuộc nói chuyện liền ngắt lời: “Mẹ, lần trước con mang cho mẹ hai bộ quần áo để thay có phải hết rồi không?”
Vương Nguyệt Mai gật đầu: “Mẹ vừa rồi cũng định nói cho con nhưng trò chuyện cùng Tiểu Quý liền quên mất.”
Quý Thanh Dư: “Dì à, hôm nay nói chuyện cũng lâu rồi, người nghỉ ngơi trước đi, con đưa cô ấy về lấy quần áo giúp dì.”
“Được các con đi đi.” Nói xong Vương Nguyệt Mai nhìn về phía Vu Hạ: “Đi đường cẩn thận.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng con biết rồi, mẹ mau nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Vu Hạ và Quý Thanh Dư ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường đi xuống tầng Vu Hạ rối rắm chưa biết nói hoàn cảnh ra đình mình thế nào với Quý Thanh Dư, từ nhỏ đến lớn cô rất tự ti khi nói với người khác về chuyện của gia đình mình.
Sau này trưởng thành tự mình chữa khỏi, nhưng khi đối diện với Quý Thanh Dư vẫn cảm thấy tự ti.
Cho đến lúc Quý Thanh Dư khởi động xe thuần thục lái về hướng ngõ Thanh Bình cô mới bỗng dưng nhớ đến lần trước Vương Nguyệt Mai ngất xỉu, Quý Thanh Dư đi qua cùng với xe cứu thương nên đã sớm biết nhà cô ở đâu.
Nghĩ tới đây trong lòng Vu Hạ như bị cục bông gòn mắc kẹt, không thể đứng dậy hay thoát khỏi.
Trái lại Quý Thanh Dư vẫn thản nhiên như thường, nắm tay cô, ngựa quen đường cũ đi tới số 108 ngõ Thanh Bình, ai không biết còn tưởng là nhà của anh.
Buổi tối mùa hạ gió mát hiu hiu, tiếng ve trên cây kêu không ngừng nghỉ.
Vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy mặt trăng tròn trên bầu trời, ánh trăng sáng trải rộng khắp mặt đất.
Từ trong sân nhỏ đi ra hai người nhẹ nhàng nắm tay nhau, ánh trăng tràn gập trên con đường đá xanh đến tận đầu ngõ.
Mấy năm nay, để chỉnh trang đường phố chính quyền đã chuyển các quán ăn nhỏ ven đường sang phố ăn vặt ven sông.
Tuy đầu ngõ nhỏ rất sạch sẽ nhưng vẫn thiếu đi vài phần khói lửa.
Đi vòng qua góc phố là tiệm tạp hóa ở đầu ngõ, xa hơn ở phía trước là quán mì nhỏ cô từng ăn, mấy năm nay khẩu vị đã thay đổi nên từ lâu cô chưa ghé lại tiệm kia.
Có lẽ bởi vì buổi tối chưa ăn no, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm truyền đến đột nhiên cảm thấy có chút hoài niệm.
Hai người đi dọc đường đến tiệm mì kia, Quý Thanh Dư đột nhiên mở miệng: “Buổi tối ở nhà hàng Nhật thấy em cũng không ăn nhiều, tiệm này hương vị vẫn không tồi, vào ăn thử không?”
Vu Hạ nhìn anh, lại nhìn tiệm mì giống hệt như trong trí nhớ của cô, sau đó gật đầu: “Được ạ.”
Có đôi khi duyên phận thật sự kỳ diệu, mùa hè năm mười sáu tuổi kia là lần đầu tiên cô ăn ở tiệm này gặp được Quý Thanh Dư, điều không ngờ tới là tuổi hai mươi sáu năm nay lại được Quý Thanh Dư dắt tay vào trong tiệm.
Lúc đi vào trong Quý Thanh Dư quen thuộc nói với chủ quán: “Chú Lưu, cho hai bát mì rau cải xanh.”
Nghe vậy ông chủ đứng trước quầy thu ngân nhìn qua: “Tiểu Quý à, sao lâu rồi mới tới đây vậy.”
Nói xong chủ quán nhìn về phía Vu Hạ, cảm giác nhìn rất quen mắt, híp lại nhìn kĩ một lần nữa.
Không đợi ông chủ hỏi Quý Thanh Dư liền cười giới thiệu: Chú Lưu, giới thiệu với chú đây là bạn gái cháu Vu Hạ.”
Thấy ông chủ không nhận ra cô, Vu Hạ cũng không nhiều lời, cười chào hỏi với chủ quán: “Chào chú Lưu ạ.”
“Aiz, được được được, vậy hai cháu cứ ngồi đây trước, chú đi nấu mì cho các cháu.”
Quý Thanh Dư cười ôn hòa: “Vâng, cảm ơn chú Lưu.”
Bố cục trong tiệm vẫn giống như lần trước nhưng chắc là có sửa qua một chút, bàn đã được đổi nhìn qua sạch sẽ hơn lúc trước rất nhiều, hai người tìm vị trí gần tường ngồi xuống.
“Không biết em từng ăn ở quán này chưa, mùi vị ở đây ngon nhất trong những cửa hàng xung quanh.”
Vu Hạ cười nhưng không vạch trần, qua nhiều năm như vậy Quý Thanh Dư không nhớ cũng là chuyện bình thường.
Nói xong Quý Thanh Dư đi tới tủ khử trùng mang hai bộ dụng cụ ăn uống quay trở về, lại đi tới tủ lạnh lấy hai chai Bắc Băng Dương vị cam.
“Bang bang” hai tiếng liền mở nắp chai đẩy ra cắm ống hút đẩy đến trước mặt cô” Uống lạnh thử đi, ngon lắm.”
Vu Hạ gật đầu, cầm lấy bình thủy tinh hút một ngụm nhỏ: “Rất ngon.”
Rất nhanh mì của hai người liền được nấu xong.
Ông chủ đem hai suất mì đặc biệt đặt lên trên bàn, cúi đầu nhìn Vu Hạ chợt nhớ ra gì đó liền nói: “Có phải cháu từng ăn ở đây rồi không, hình như là cấp ba học cùng trường với Tiểu Quý.”
Thấy ông chủ nhận ra cô, Vu Hạ cũng không phủ nhận, thoải mái gật đầu cười: “Vâng đã từng tới rồi ạ.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư giật mình.
Ông chủ cười: “Chú đã nói là quen mắt rồi mà, chú nhớ rõ lần trước có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục của Nhất trung thường xuyên tới tiệm mì của chú ăn.”
Vu Hạ cười cười: “Trí nhớ của chú thật tốt.”
“Trước kia Tiểu Quý cũng thường xuyên tới, không biết cháu đã từng thấy nó chưa.”
Nói xong ông chủ lại nhìn nhìn Quý Thanh Dư: “Aiyo, thật đúng là duyên phận, các cháu cứ từ từ ăn, chú bận việc trước.”
Vu Hạ gật đầu cười: “Chú cứ bận đi ạ.”
Vừa mới thu hồi ánh mắt liền chạm phải ánh mắt của Quý Thanh Dư.
Vu Hạ sửng sốt sau đó mím môi hỏi anh: “Sao anh không ăn, nhìn em làm gì chứ?”
Quý Thanh Dư nghiêng đầu hỏi: “Cho nên, đã gặp qua chưa?”
Vu Hạ mím môi không trả lời.
Thấy vậy trong lòng Quý Thanh Dư đã rõ, ánh mắt anh chậm rãi dừng trên mặt cô, nhìn chằm chằm vài giây rồi mở miệng: “Tự nhiên thấy hình như có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa biết.”
Vu Hạ dừng động tác lại: “Gì cơ?”
Quý Thanh Dư: “Liên quan đến em.”
“Ví dụ như em thường xuyên đến tiệm này ăn mì, ví dụ như em đã gặp anh ở đây, ví như trung học em thích anh___”
Dừng vài giây.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp mát lạnh, câu chữ rõ ràng: “Lại ví dụ như em thích anh từ khi nào.”
Đối mặt lên tiếp những câu hỏi Vu Hạ theo bản năng lảng tránh ánh mắt của anh, cúi đầu cầm chai Bắc Băng Dương uống một ngụm.
Có lẽ cô đang giả nên không cẩn thận bị sặc, mặt đỏ bừng.
Quý Thanh Dư thấy vậy nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Chậm thôi, sao em vội vàng thế.”
Vu Hạ lại ho hai tiếng chốc lát mới lắc lắc đầu: “Không có.”
Quý Thanh Dư nhìn cô chằm chằm, cười khẽ: “Đừng nghĩ bị sặc có thể lảng tránh.”
Vu Hạ chớp chớp mắt, mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện nhỏ không đáng kể ngày đó, giọng nói trong trẻo cùng chai Bắc Băng Dương lạnh làm tay cô đổ mồ hôi.
Lúc sau Vu Hạ mới chậm rãi mở miệng: “Lần đầu nhìn thấy anh là tháng 8 năm 2010, cũng là ngày đầu tiên em chuyển đến Lâm Giang.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư ngạc nhiên, anh không nghĩ Vu Hạ lại gặp anh sớm như vậy, anh vẫn nghĩ lần đầu tiên gặp là ngày khai giảng.
Dừng thêm vài giây, giọng Vu Hạ nhẹ nhàng nói nhỏ: “Thích anh chắc cũng vào hôm đó.”
Nói xong cô giơ tay đẩy cái chai ra trước mặt, bên ngoài chai nước Bắc Băng Dương vị cam đã ngưng kết thành một lớp nước bên ngoài.
“Bởi vì anh đã cho em một chai Bắc Băng Dương lạnh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...