Tống Dao ở chỗ Vu Hạ một tuần mới nghĩ thông suốt, trước khi rời đi còn gọi điện cho Vu Hạ, vốn dĩ Vu Hạ muốn ra sân bay tiễn cô ấy nhưng bị Tống Dao ngăn lại nói hiện tại trợ lí và người đại diện đã đến đón cô rồi, bảo cô không cần phải lo lắng.
Dạo này đài truyền hình đột nhiên có nhiều việc, mỗi ngày đều có vô số bài phỏng vấn viết không xong, Quý Thanh Dư ở bệnh viện cũng có lịch trình dày đặc sắp xếp mỗi ngày.
Hai người bận đến mức chân không chạm đất, chỉ có thời gian rảnh trước khi đi ngủ mới có thể nhắn wechat cho nhau.
Tính nhẩm đã khoảng một tuần rồi chưa gặp Quý Thanh Dư rồi.
Đang lúc Vu Hạ định nhắn wechat hỏi hôm nay Quý Thanh Dư tan làm có rảnh không thì Cố Noãn Dương đẩy cửa tiến vào hỏi cô: “Hạ Hạ, bản thảo phỏng vấn ngày hôm qua viết xong chưa?”
“Viết xong rồi.” Vu Hạ bỗng tỉnh táo lại, lấy quyển bản thảo có nhãn dán màu vàng từ trong ngăn kéo ra đưa cho Cố Noãn Dương: “Đây này, sao cậu cần gấp vậy?”
“Không vậy thì sao!” Cố Noãn Dương nhịn không được liền cau mày: “Không biết gần đây đài truyền hình có cơn gió nào mà đột nhiên lại nhiều việc như vậy, chiều hôm qua đi phỏng vấn, hôm nay cũng phỏng vấn đến giữa trưa.”
Vu Hạ nhẹ nhàng thở dài: “Cũng may hôm qua tớ thức khuya làm xong, cậu mau mang đi đi không lại bị mắng tiếp bây giờ.”
Cố Noãn Dương gật đầu: “Được, tớ đi trước đây.
À đúng rồi, mười phút nữa bắt đầu họp.”
“Lại muốn làm gì vậy chứ?”
Cố Noãn Dương giơ giơ di động lên: “Không biết, chị Trần mới thông báo trong nhóm, có lẽ lại sắp xếp đi công tác.”
“Được rồi, tớ biết rồi, vậy lát nữa tớ qua đó trước.”
Cố Noãn Dương gật đầu: “Được, không thành vấn đề, cậu nhớ mang hộ sổ ghi của tớ theo, lát nữa tớ giao bản thảo xong liền qua đó luôn.”
Vu Hạ cười, giơ tay dấu ‘ok’: “Không thành vấn đề.”
Sau khi Cố Noãn Dương đi Vu Hạ mới cầm điện thoại lên, cúi đầu gửi wechat, rồi sau đó đi tới bàn làm việc của Cố Noãn Dương cầm giúp cô ấy quyển sổ ghi chép.
Trong phòng họp đã đông đủ mọi người, sau vài ngày làm việc cao độ mọi người đã không còn nhiệt tình nói chuyện phiếm nữa.
Lúc Vu Hạ đi vào thấy tất cả mọi người đang cúi đầu chán nản lướt điện thoại.
Sau khi đi vào Vu Hạ chào hỏi mọi người trong phòng, sau đó cũng ngồi vào vị trí của mình lướt điện thoại.
Một lát sau không biết là ai đột nhiên nói: “Mọi người gần đây có chú ý đến tin tức xã hội không?”
Trương Tư Oánh cười kỳ quái: “Gần đây sắp mệt chết rồi, về nhà chỉ muốn nằm lên giường ngủ, ai rảnh quan tâm tin tức xã hội chứ?”
Bên kia Hà Đình Đình cũng hợp tác nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy mình sửa bản thảo sửa đến mức thoái hóa đốt sống cổ luôn rồi.”
“Aizz, các người đừng ngắt lời, tôi nói chuyện nghiêm túc đấy! Gần đây buổi tối ở khu Hồ Tân thường xuyên có người bị theo dõi đấy.
Dạo này tôi thấy hai nạn nhân trình báo rồi, một người là nữ sinh trung học học tiết tự học buổi tối, một người là nhân viên văn phòng làm thêm giờ buổi tối.”
Nghe vậy Trương Tư Oánh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn qua đây nhưng giọng điệu vẫn độc ác và lập dị như thường: “Thật hay giả vậy? Chị Trương đừng dọa người, người ta nhát gan đấy.”
Trương Đông hừ lạnh một tiếng: “Cô thì có gì mà sợ, nhà cô cũng đâu ở bên đó.”
“Thật đó, chuyện lớn như vậy tôi làm sao có thể dọa cô, các người tự lên weibo tìm là biết, sáng nay các người không đọc tin tức trên Đằng Tấn à? Hai nạn nhân này đều sống ở thị trấn mới Tân Thành.”
Nghe thấy bốn chữ ‘thị trấn Tân Thành’ Vu Hạ dừng động tác.
“Thị trấn Tân Thành không phải là khu đang phát triển bên phố Hồ Tân sao, bên đó hình như vẫn còn đang quy hoạch mà.”
“Đúng vậy, khu bên đó vẫn còn nhiều chỗ đang xây dựng, người nhà của tôi bên đại lí bất động sản nói khu bên đó loạn lắm.”
Đang nói Cố Noãn Dương buồn bã ỉu xìu đẩy cửa tiến vào: “Các người thật sự rất nhiệt tình, như vậy mà vẫn có thể tán gẫu được hả?”
“Không có, chúng tôi đang nói về mấy vụ cướp gần đây, đã có hai nạn nhân rồi.
Tôi nghe nói cảnh sát ở đó không chuyên nghiệp lắm, đến bây giờ vẫn chưa bắt được tên nào.”
Cố Noãn Dương: “Cái gì tội phạm cướp bóc cơ? Ở đâu vậy?”
“Ở phố Hồ Tân đang quy hoạch bên kia, hai nạn nhân đều là người ở thị trấn Tân Thành.”
Nghe vậy Cố Noãn Dương đột nhiên trợn tròn mắt: “Thị trấn Tân Thành?”
“Đúng vậy, làm sao thế?”
Cố Noãn Dương theo bản năng nhìn sang phía Vu Hạ: “Tuần trước Hạ Hạ mới chuyển nhà tới thị trấn Tân Thành.”
“Hả?”
Mọi người theo bản năng đều nhìn về phía Vu Hạ.
“......”
Thấy vậy Vu Hạ liền thoát khỏi weibo ngẩng đầu lên: “Tôi vẫn chưa gặp qua.”
“Haizz, chúng tôi cũng không biết cô có gặp qua không nhưng mà loại chuyện này tốt nhất nên đề phòng, gần đây bên đó không ổn mà đài chúng ta không biết đang vội cái gì, cô tan làm cũng phải cẩn thận một chút.”
“Đúng vậy, loại chuyện này thật sự gặp được là muộn rồi, nếu không cô qua ở nhà bạn vài ngày, chờ tên tội phạm kia bị bắt rồi lại quay về nhà cô.”
Vu Hạ chưa kịp nói thì Trương Tư Oánh bên kia đột nhiên lại cười: “Aiyo, người ta đã có bạn trai lo lắng rồi, đâu đến lượt mấy người quan tâm cơ chứ?”
Nghe vậy Vu Hạ nhìn Trương Tư Oánh một cái, mặc dù không biết tại sao Trương Tư Oánh lại biết được.
Bình thường trong công việc cô ta không vừa mắt với Vu Hạ đã đành, cô có bạn trai liên quan gì tới Trương Tư Oánh mà cô ta âm dương quái khí.
“Bạn trai?”
“Tiểu Hạ có bạn trai á?”
Vu Hạ thu hồi tầm mắt, gật đầu cười: “Vâng, đã hẹn hò được một khoảng thời gian rồi.”
“Được lắm, rốt cục cô cũng nghĩ thông suốt rồi, đúng rồi, bạn trai cô có đẹp trai không, làm nghề gì vậy.”
Vu Hạ chưa kịp nói gì Trương Tư Oánh liền giành trả lời trước: “Bạn trai người ta có công việc rất tốt, là bác sĩ, họ Quý.”
Nói xong Trương Tư Oánh lại liếc cô một cái: “Không trách được cả tổ đều không phỏng vấn được người ta, mà cô ta lại có thể được phỏng vấn, ai ngờ hóa ra là đi cửa sau!”
Vu Hạ chưa kịp nói thì Cố Noãn Dương bên cạnh cũng bắt chiếc giọng âm dương quái khí: “Người ta có thể phỏng vấn là do năng lực của họ.
Cũng đúng, chỉ có những người yếu kém mới hay đi phê phán người khác.”
Nghe vậy Trương Tư Oánh liền trừng mắt nhìn Cố Noãn Dương, đang định nói gì đó nhưng Trần Lệ đột nhiên đẩy cửa từ ngoài tiến vào: “Mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu họp thôi.”
Cùng lúc đó những người trong phòng họp hai mắt nhìn nhau, hôm nay rốt cục cũng biết tại sao Trương Tư Oánh lại tức giận như vậy, vì dù sao lần trước chuyện cô ta bị từ chối mọi người cũng đều biết.
–
Giờ ăn nghỉ ngơi ăn cơm giữa trưa Vu Hạ mới biết điện thoại mình hết mạng, tin nhắn wechat buổi sáng vẫn chưa được gửi đi.
Vu Hạ hít một hơi thật sâu, buông đũa xuống cầm điện thoại đăng kí mạng, sau khi kết nối mạng xong wechat liền hiện ra một tin nhắn.
[Trần Triệt: Gần đây có hai vụ án hình sự được khởi tố ở thị trấn Tân Thành, mặc dù cảnh sát được bố trí ở khắp nơi nhưng lúc cậu tan làm nhớ về trước khi buổi tối, chú ý an toàn.]
Khung trò chuyện của cô và Trần Triệt hiện lên lần cuối nhắn tin là một tuần trước, Vu Hạ nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình mà ngây ngốc trong chốc lát, mãi sau mới trả lời một chữ “Được.”
Buổi chiều, Vương Nguyệt Mai nhắn tin cho cô nói rảnh thì ghé qua một chuyến.
Vu Hạ không trả lời, chuyện công khai lần trước có hơi vội vàng, cũng không biết có phải lần này Vương Nguyệt Mai muốn hỏi gì cô không, tóm lại cũng không có chuyện gì to tát cả.
Vốn dĩ không định qua đó nhưng mấy hôm trước đều phải tan làm không đúng giờ, không biết hôm nay cắm nhầm cái dây nào mà đột nhiên họ được tan làm đúng giờ.
Vu Hạ nghĩ muốn sang bên chỗ Vương Nguyệt Mai một chuyến trước, sau đó tiện đường quay về thì ghé qua bệnh viện thăm Quý Thanh Dư.
Ngồi trên xe buýt, Vu Hạ gửi cho Vương Nguyệt Mai một tin nhắn nói rằng mình đã tan làm rồi, đang trên đường đến ngõ Thanh Bình.
Thời tiết rất nóng, hơn nữa trên xe buýt có rất nhiều người, Vu Hạ mới lên xe ngồi chưa được bao lâu mà đầu đã bắt đầu đau nhức, nửa giờ sau mới đến điểm dừng, cho đến lúc xuống xe Vu Hạ vẫn cảm thấy buồn nôn.
Đi đến tiệm bán hoa quả đầu ngõ, Vu Hạ tiện ghé vào mua cho Vương Nguyệt Mai chút hoa quả, mới vừa đi đến cổng sân đã ngửi thấy mùi đồ ăn truyền ra từ trong phòng bếp.
Vu Hạ xách đồ đi vào: “Mẹ, con về rồi đây.”
Nghe thấy tiếng động Vương Nguyệt Mai liền từ phòng bếp đi tới: “Đã về rồi à, ngồi trước một lát nữa, vẫn còn món cuối cùng xong ngay đây.”
Nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú, Vu Hạ ngạc nhiên theo bản năng mở miệng hỏi: “Lát nữa có khách ạ?”
Vương Nguyệt Mai: “Không có, đây đều là nấu những món con thích ăn.”
Nghe vậy Vu Hạ có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng bởi vì tránh cho Vương Nguyệt Mai không vui nên cô không nói gì, đặt hoa quả xuống bàn rồi quay vào nhà vệ sinh rửa tay để vào phòng bếp hỗ trợ.
Không biết có phải do cô nghĩ nhiều rồi hay không, cô cảm thấy sắc mặt Vương Nguyệt Mai hôm nay có chút không tốt, nói chuyện cũng không có sức lực.
Lúc cô từ trong nhà vệ sinh ra Vương Nguyệt Mai vừa bê món cuối cùng đặt lên bàn: “Rửa tay xong rồi sao? Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Vu Hạ càng không hiểu: “Hôm nay mẹ gọi con về là muốn nấu đồ ăn cho con sao?”
“Đương nhiên là không phải!”
Nói xong Vương Nguyệt Mai xoay người mở tủ lạnh phía sau, lấy từ bên trong ra một chiếc bánh ngọt: “Hôm nay là sinh nhật tuổi 26 của con, mẹ cố ý mua ở tiệm bánh ngọt con thích, nhìn xem có thích hay không.”
Nhìn thấy Vương Nguyệt Mai cầm cái bánh ngọt, Vu Hạ bất ngờ, chóp mũi cũng bắt đầu hơi cay cay.
Hầu như cô không thường xuyên tổ chức sinh nhật, hồi nhỏ Vu Cường và Vương Nguyệt Mai thường xuyên cãi nhau cho nên bất kể như nào cũng không hay chú ý đến cô chứ đừng nói đến việc mua bánh sinh nhật cho cô.
Sau khi lớn cũng có thói quen không tổ chức sinh nhật, hơn nữa gần đây trong đài lịch làm việc đen kịt, đến thời gian ngủ cũng phải tranh thủ sao có thể nhớ được hôm nay là sinh nhật của bản thân.
Cổ họng Vu Hạ khô khốc, chớp chớp mắt: “Thích, cảm ơn mẹ.”
“Thích là tốt rồi.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai mở bánh ngọt ra cắt một miếng: “Đây là lần đầu tiên mẹ tổ chức sinh nhật cho con, trước kia là mẹ không tốt, mẹ thực sự xin lỗi, sau này mẹ sẽ từ từ bù đắp lại cho con.”
Mắt Vu Hạ đỏ lên, đáy mắt hơi hơi ẩm ướt, cô cười: “Mẹ nói gì vậy chứ, mẹ tổ chức sinh nhật cho con là con vui rồi.”
Vương Nguyệt Mai cười cười, gắp một miếng cánh gà qua: “Con thích ăn cánh gà muối tiêu nhất mà, nếm thử đi xem có ngon không.”
Vu Hạ cúi đầu cắn một miếng: “Ngon lắm ạ.”
Nhìn thấy gương mặt của Vu Hạ, mắt Vương Nguyệt Mai tràn lệ trước khi bị cô nhìn thấy, bà cười đứng dậy: “Mẹ còn một món quà muốn tặng cho con, con ăn trước đi mẹ quay về phòng lấy.”
Nói xong không đợi Vu Hạ mở miệng liền xoay người đi về phòng.
Không qua bao lâu, Vu Hạ chợt nghe thấy ‘rầm’ một tiếng từ trong phòng, giống như cái gì bị rơi trên mặt đất.
Vu Hạ thử thăm dò: “Mẹ?”
Nói xong liền đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.
Đi vào phòng Vu Hạ sửng sốt.
Chỉ thấy Vương Nguyệt Mai nằm trong vũng máu, trên mặt tất cả đều là máu, máu từ mũi ồ ạt chảy ra, cả người bà mặt trắng bệch không nhúc nhích.
Vu Hạ hoảng loạn, lần trước cô có tra ra tư liệu biết bệnh bạch cầu có thể tái phát.
Ngón tay cô run rẩy ấn gọi 120, sau đó khóc gọi điện cho Quý Thanh Dư: “Quý Thanh Dư anh có ở bệnh viện không, bệnh bạch cầu của mẹ em hình như tái phát rồi.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư liền bật dậy từ ghế lên, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Anh có.”
Giọng nói bên kia điện thoại cực kỳ bình tĩnh: “Em đừng sợ, gọi 120 trước, đừng hoảng loạn, đợi một lát anh qua anh đi cùng em.”
Vu Hạ mím môi gật đầu: “Ừm, gọi 120 rồi.”
“Nhớ kĩ đừng đi đâu, đứng yên ở nhà đợi anh!”
Nói xong Quý Thanh Dư liền thay áo khoác, trấn an dỗ dành cô: “Anh qua đó rất nhanh, có bất cứ chuyện gì phải gọi điện cho luôn anh biết không?”
Vu Hạ lên tiếng, đầu dây bên kia chuyền đến tiếng chạy vù vù, cảm xúc của cô mới dịu xuống vài phần.
Cô tựa vào cửa, ánh mắt dừng trên cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ trong tay Vương Nguyệt Mai.
Cô liền nhớ ra vừa nãy mục đích Vương Nguyệt Mai đi vào phòng.
—–Mẹ còn có một món quà muốn tặng cho con.
Trái tim Vu Hạ đập dồn dập, cô chưa từng có cảm giác sợ hãi mất đi như lúc này, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy cuốn sổ tiết kiệm trong tay Vương Nguyệt Mai, cẩn thận mở ra.
Số tiền ghi không nhiều, tổng cộng có sáu vạn.*
*Sáu vạn: khoảng 21 triệu tiền Việt.
Nhưng Vu Hạ biết đây là số tiền Vương Nguyệt mai tích góp được, bên trong còn hé ra một tờ giấy, là di thư của Vương Nguyệt Mai.
Hạ Hạ có lẽ lúc con đọc được bức thư này thì mẹ đã mất rồi.
Mẹ biết bệnh của mẹ có thể có khả năng sẽ tái phát, nhưng mẹ không ngờ mẹ lại xui xẻo đến như vậy, lúc mẹ bắt đầu sốt và lại chảy máu mũi mẹ đã biết thời gian của mẹ không còn nhiều nữa.
Cả đời này mẹ tranh cường háo thắng, nửa đời trước đều bị hủy hoại trong tay Vu Cường cho nên giận chó đánh mèo lên con, mấy năm nay cũng không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, là mẹ không tốt, mẹ thật sự rất xin lỗi con.
Mẹ biết bởi vì điều này mà con không muốn ở bên cạnh mẹ, mẹ cũng hiểu, cuốn sổ tích kiệm này là số tiền cuối cùng mẹ tích góp được, coi như là sự bồi thường cuối cùng của mẹ đối với con.
Tiểu Hạ à, mẹ yêu con.
Nhìn đến dòng cuối, Vu Hạ che miệng lại, khóc không thành tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...