Vu Hạ bỗng kinh ngạc, nhìn thấy quần áo trên người anh, đầu có chút mơ màng, chẳng lẽ vừa rồi cô mới thấy thực sự là anh.
Mặt khác, Quý Thanh Dư vẫn là bộ dáng thản nhiên như hồi đi học, cúi đầu nhìn cô cười cười: “Gặp tôi ở đây rất ngoài ý muốn?”
Vu Hạ mím môi lắc đầu: “Không.”
Quý Thanh Dư nhìn cô vài giây, mở miệng: “Tới một mình?”
Vu Hạ: “Không, tới cùng với bạn.”
Quý Thanh Dư tựa người vào cửa nghiêng đầu nhìn cô: “Bây giờ phải quay về tìm bạn cậu?”
Vu Hạ đứng tại chỗ, làn da có thể cảm nhận được vải của chiếc váy ẩm ướt đang dán vào người cô, với cái bộ dạng này quay lại chắc là không có khả năng.
Nghĩ một lát cô lắc đầu: “Không, quần áo bị ướt rồi, chắc là phải về nhà thay quần áo.”
Nói đến quần áo, Vu Hạ theo bản năng kéo kéo cái áo khoác trên người cô: “Ừm......áo khoác của cậu có thể cho tôi mượn được không, ngày mai giặt sạch tôi sẽ mang đến bệnh viện trả lại cho cậu.”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô nở nụ cười, trả lời câu hỏi: “Chờ tôi một lát, tôi đưa cậu về.”
Vu Hạ nghĩ không muốn làm phiền anh nhiều, vừa định từ chối thì đột nhiên nghĩ đến khỏang cách từ quán bar này về nhà mình khó bắt được xe, dừng một lát, cô mím môi cảm ơn: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Quý Thanh Dư mỉm cười, xoay người sải bước: “Không phiền.”
Vu Hạ đi theo sau Quý Thanh Dư, vừa đi vừa gửi tin nhắn wechat cho Cố Noãn Dương.
[Vu Hạ: Ngại quá Dương Dương, tớ có chút việc cần phải ra ngoài nên đi về trước.]
Sau khi gửi wechat, Vu Hạ đợi mấy phút không thấy Cố Noãn Dương trả lời lại cất điện thoại vào trong túi áo khoác.
Xe của Quý Thanh Dư đỗ ở trước cửa quán bar, là một chiếc BMW nhìn qua rất xa xỉ, không rõ là bản nào, dù sao thì cô cũng không am hiểu về xe lắm.
Quý Thanh Dư dẫn đầu sải bước đi tới, mở cửa ghế lái ra ngồi vào, Vu Hạ đứng tại chỗ do dự một lát mới cất bước vòng qua đầu xe đi đến ghế sau.
Dù sao thì quan hệ giữa cô và Quý Thanh Dư chưa thân thuộc tới mức ngồi ghế phụ lái.
Cũng không ngờ tới khi cô mở ghế sau ra, toàn bộ ghế sau chứa đầy đồ y tế cùng vài quyển sách y học, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“......”
Vu Hạ đứng tại chỗ nhìn người ngồi trên ghế lái, Quý Thanh Dư cũng không có phản ứng gì, cứ thể như anh căn bản không để ý đến điều đó.
Qua vài giây.
Cô mím môi, lại đóng cửa ghế hàng sau lại, xoay người hướng đến ghế phụ lái.
Trên ghế lái, Quý Thanh Dư thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hết hành động của Vu Hạ.
Khi nhìn thấy điều này, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đột nhiên hôm nay cảm thấy có chút may mắn vì Chu Ngôn Hạ để đồ vật linh tinh ở ghế sau xe anh.
Nghĩ vậy Quý Thanh Dư liền lấy điện thoại ra tìm wechat của Chu Ngôn Hạ, bấm vào khung chat chậm rãi gõ vài chữ—–
[Cậu phải trả nợ trực đêm lần trước cho tôi]
Sau khi gửi xong, Quý Thanh Dư tiện tay nhét điện thoại vào túi quần, cùng lúc đó, ghế phụ lái bị người bên ngoài mở ra.
Quý Thanh Dư nghiêng đầu nhìn qua, so với lúc đi học, ngũ quan của cô xinh hơn rất nhiều, nét mũm mĩm của trẻ con đã biến mất, tóc xoăn nhẹ đã thay cho mái tóc dày thẳng lúc đầu.
Khí chất cũng thay đổi rất nhiều, vô tình đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.
Sau khi lên xe, Vu Hạ ngồi trên ghế phụ lái, đối với chuyện cỏn con vừa xảy ra không đề cập tới.
Thấy vậy Quý Thanh Dư liền cười không phát ra tiếng, tính cách vẫn giống hệt như trước kia.
Anh nhớ rõ lúc đi học, hình như Vu Hạ giúp người khác đưa thư tình cho anh, lúc đó anh cảm thấy tại sao cô gái này lại mềm yếu và dễ bắt nạt như vậy chứ, sao người khác bảo cô làm gì cô cũng làm.
Anh nhớ rõ lúc ấy anh rất tức giận, một cơn giận vô danh ập đến, lúc ấy anh cũng không rõ nguyên nhân là vì sao.
Nhưng hiện tại hình như anh đã biết, anh tức giận vì người khác sai bảo cô mà cô lại không biết từ chối, anh cũng tức giận vì cô là người đưa bức thư đó cho anh.
Nếu đổi lại là một người khác, anh cũng có thể cười cười cho qua.
Nhưng thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, anh không còn nhớ rõ lúc đó bọn họ đã hòa giải như thế nào.
Lấy lại tinh thần, Quý Thanh Dư khởi động xe rồi hỏi cô: “Nhà cậu ở đâu?”
Vu Hạ: “Minh Đô Hoa Thành.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư quay đầu đi: “Là Minh Đô Hoa Thành đằng sau bệnh viện sao?”
Vu Hạ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, dù sao Quý Thanh Dư cũng là bác sĩ ở Lâm Y, biết Minh Đô Hoa Thành cũng là chuyện bình thường.
Quý Thanh Dư mỉm cười, lập tức liền thu hồi ánh mắt, thật trùng hợp, lần này đến quán bar đúng là không uổng công.
Xe chậm rãi di chuyển, quay đầu chạy ra đường lớn.
Hai người hiểu ý nhau trên xe không nói chuyện, bầu không khí trên xe quá mức yên ắng, Vu Hạ bỗng cảm thấy có chút khó thở.
Các tòa nhà cao tầng thành phố Lâm Giang san sát nhau, đèn đuốc sáng trưng, khung cảnh bên ngoài xe nhanh chóng đảo ngược, nhìn quanh chỉ thấy bóng mờ mờ.
Vu Hạ tựa lưng và ghế phó lái, một tay chống đầu nhìn ra ngoài cửa, suy nghĩ lại phiêu dạt đi xa.
Lần đầu tiên ngồi trên xe cùng Quý Thanh Dư hình như là năm lớp 11, nhưng tâm trạng bây giờ khác lúc đó rất nhiều.
Cô nhớ rõ lúc mới chuyển đến trường chưa được bao lâu, Tống Dao và Giang Bình Dã cãi nhau, cô và Quý Thanh Dư cùng đứng ra hòa giải, chi tiết cụ thể thì cô không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ ngày đó Quý Thanh Dư đưa cô về.
Vu Hạ đem tầm mắt đặt bên ngoài cửa sổ, cho đến hiện tại cô vẫn mơ hồ nhớ rõ, khi cô và Quý Thanh Dư đi vào cái ngõ tối tăm nhỏ hẹp bị một chiếc xe phóng ngang qua, tiếng tim đập dồn dập cùng với hơi thở cẩn thận.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Vu Hạ nhẹ nhàng rũ mắt, dọc đường đi đều im lặng, không ai mở miệng nói chuyện.
Nửa giờ sau, xe chậm rãi đỗ ở cửa Minh Đô Hoa Thành.
Vu Hạ cởi dây an toàn, nhẹ nhàng nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu hôm nay đã chở tôi về, áo khoác tôi giặt rồi trả lại cho cậu.”
Quý Thanh Dư không nhìn cô, anh tựa vào ghế, một tay đặt trên vô lăng nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Vu Hạ cũng không nghĩ nhiều, dù sao từ lúc đi học Quý Thanh Dư cũng ít nói, cô lại lịch sự nói thêm một câu: “Làm phiền cậu rồi, trên đường trở về lái xe cẩn thận.”
Nói xong liền đẩy cửa ra bước xuống xe.
Vừa mới đóng cửa xe, chưa kịp bước đi, Vu Hạ chợt nghe thấy người phía sau gọi cô một tiếng.
“Vu Hạ.”
Cô theo bản năng quay đầu lại, cô còn tưởng đã bỏ quên thứ gì: “Có chuyện gì thế?”
Chỉ thấy bên trong Quý Thanh Dư đang tựa lưng vào ghế lái, những ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng, tầm mắt chậm rãi nhìn trên mặt cô, giọng điệu thành thật: “Có thể nhờ cậu giúp một việc được không.”
Vu Hạ bỗng ngạc nhiên mở miệng: “Giúp cái gì?”
Ánh mắt Quý Thanh Dư dừng trên khuôn mặt cô: “Điện thoại của tôi hết pin, có thể mượn sạc điện thoại của cậu một chút được không?”
Nghe vậy Vu Ha theo bản năng tìm trong túi xách của mình, mở túi xách ra liền nhớ hôm nay trước khi ra ngoài quên không mang theo sạc.
Nghĩ đến đây Vu Hạ ngại ngùng ngẩng đầu lên: “Hôm nay ra ngoài tôi không đem theo sạc.”
Vừa dứt lời, giây tiếp theo liền nghe thấy Quý Thanh Dư nói: “Có tiện cho tôi lên đó sạc nhờ điện thoại được không?”
Vu Hạ ngạc nhiên.
Thấy vậy Quý Thanh Dư liền chậm rãi giải thích: “Hôm nay tôi quên chìa khóa nhà ở nhà của của đồng nghiệp, nhưng tôi không biết bây giờ anh ấy có ở nhà không, muốn gọi điện thoại hỏi một chút nếu không chạy đến cũng vô dụng.”
Đầu óc suy nghĩ nhanh vài giây Vu Hạ mới lấy lại tinh thần, sau đó gật đầu: “Có thể.”
Dù sao thì hôm nay Quý Thanh Dư cũng đưa cô về, hơn nữa trên người còn đang mặc áo khoác của anh, lại còn là bạn học cấp ba, nếu từ chối thì rất không tốt, cô vẫn tin nhân phẩm của Quý Thanh Dư.
Khóe miệng của Quý Thanh Dư khẽ cong, sau đó thản nhiên mở miệng: “Như vậy có làm phiền cậu không.”
Vu Hạ lắc đầu: “Không phiền, coi như là cảm ơn cậu đã cho tôi mượn áo lại còn đưa tôi về.”
“Được.” Nói xong người đàn ông cũng đẩy cửa xe ra bước đến trước mặt cô, giọng điệu lịch sự: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”*
*Cung kính không bằng tuân mệnh: vâng lời tốt hơn lịch sự.
Vu Hạ cười cười: “Không có gì.”
Hai người liền sánh vai đi lên tầng, thẳng đến lúc mở cửa vào nhà đầu óc Vu Hạ vẫn còn hơi mê muội.
Sau khi vào nhà, Vu Hạ lấy một đôi dép mới trong tủ ra đưa cho anh: “Cậu đi tạm đi, có thể không vừa nhưng nó là mới.”
Quý Thanh Dư nói cảm ơn, sau đó cúi đầu đổi giày.
Vu Hạ từ phòng bếp tìm được một cái cốc, rót cho anh một cốc nước lọc: “Trong nhà không có đồ uống chỉ có nước lọc, có thể chứ?”
Quý Thanh Dư gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, cậu cứ ngồi ở trên sofa trước đi, tôi đi tìm sạc điện thoại cho cậu.”
Sau khi lấy sạc điện thoại, hai người lúng túng ngồi một chỗ, ước chừng qua hơn mười phút Quý Thanh Dư rút sạc ra đứng dậy: “Sạc được rồi, cảm ơn sạc điện thoại của cậu.”
Nói xong, vừa bước lên được một bước thân thể anh liền nghiêng ngả, Vu Hạ vội đưa tay đỡ lấy anh, mở miệng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Quý Thanh Dư đứng thẳng dậy một lần nữa, cúi đầu xuống: “Không sao, chỉ là hôm nay hơi bận không ăn cơm nên bị tụt huyết áp.”
Nghe vậy Vu Hạ bỗng nhớ lại lúc học cấp ba cô muốn giảm cân nên ăn kiêng bị tụt huyết áp dẫn đến ngất xỉu.
Nếu tình trạng Quý Thanh Dư đứng lên vẫn loạng choạng như hiện tại, thì lúc lái xe chẳng may ngất xỉu thì làm sao bây giờ.
Nghĩ vậy, Vu Hạ do dự một lúc mới mở miệng nói: “Đúng lúc buổi tối tôi chưa ăn gì, cũng muốn nấu cơm, cậu muốn ở lại ăn cùng không?”
Sợ Quý Thanh Dư hiểu lầm ý gì đó, Vu Hạ còn nói thêm một câu: “Coi như là cảm ơn cậu cho tôi mượn áo khoác lại đưa tôi về nhà.”
Quý Thanh Dư nghe vậy rũ mắt nhìn cô vài giây sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Vu Hạ mím môi: “Không phiền đâu.”
Nói xong Vu Hạ mở tủ lạnh, bên trong chỉ có hai gói mỳ Khang sư phụ, một gói vị thịt bò kho, một gói vị gà hầm nấm.
Dừng một lát cô lấy hai gói mỳ trong tủ lạnh lấy ra, nhìn về phía Quý Thanh Dư: “Ngại quá, đây là nhà bạn của tôi, bình thường không có ai ở nên tôi tới đây ở vài ngày cho nên trong tủ lạnh không còn thứ gì khác, chỉ có hai gói mỳ này thôi, cậu ăn loại nào?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn hai gói mỳ trong tay Vu Hạ: “Thịt bò kho đi.”
“Được, vậu cậu chờ tôi 5 phút.”
Nói xong Vu Hạ đem gói còn lại cất vào trong tủ lạnh, xoay người đi vào bếp nấu mỳ.
Trên ghế sofa, Quý Thanh Dư nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh trong nhà bếp, không thể rời mắt.
Đột nhiên điện thoại trên tay anh rung lên một cái.
Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn wechat, là Chu Ngôn Hạ trả lời tin nhắn kia của anh.
[Chu Ngôn Hạ: Tình huống gì đây? Quý Diêm Vương có tim sao? Sao đột nhiên cậu lại đi rồi? Tôi để lại đồ uống cho cậu, đây thực sự là lần đầu tiên tôi thấy có người đến quán bar uống đồ khác.]
[Quý Thanh Dư: Có việc.]
[Chu Ngôn Hạ: Có chuyện gì chứ?]
[Quý Thanh Dư: Chuyện tốt.]
Sau khi gửi xong Quý Thanh Dư rời khỏi wechat, đúng lúc này Vu Hạ cũng mang, mì nấu chín từ phòng bếp đi ra.
Thấy vậy Quý Thanh Dư liền đứng dậy nhận lấy cái bát, nhẹ giọng cảm ơn.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu bọn họ đã nói cảm ơn trong tối nay.
Vu Hạ cười cười: “Không có gì.”
Có lẽ là cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, lúc sau cả hai cũng không nói chuyện nữa.
Thẳng cho đến khi Quý Thanh Dư ăn xong đứng dậy, Vu Hạ mới đứng dậy theo mở miệng nói: “Phải đi về rồi sao?”
“Ừm, trời không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy nữa, cảm ơn mì của cậu.”
Vu Hạ gật đầu: “Vậy tôi tiễn cậu.”
Nói xong hai người cùng nhau đi tới cửa, Vu Hạ vừa mở cửa vừa nói chuyện: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nói xong Vu Hạ lại đóng cửa lại.
Nhưng điều cô thấy được chính là sau khi cô đóng cửa được ba giây, Quý Thanh Dư lập tức đi tới nhà đối diện nhà cô, lấy chìa khóa từ trong túi ra cắm vào.
—————-
Em lạy anh =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...