Sáng sớm hôm sau, Vu Hạ nhận được mail trả lời bản thảo tối qua cô vừa gửi, cô xem lướt qua, xác định không có vấn đề gì lại xin người phụ trách nghỉ thêm mấy ngày, như thế nào đi nữa cũng phải tháo lớp thạch cao mới quay lại làm được.
Trần Lệ không có ý kiến gì liền phê duyệt cho cô nghỉ một tháng, cũng dặn cô ở nhà dưỡng thương thật tốt, hồi phục xong rồi hãy quay lại làm việc.
Buổi sáng lúc kiểm tra phòng Vu Hạ không thấy Quý Thanh Dư đến, vẫn là mấy sinh viên thực tập kia cùng một bác sĩ cô chưa gặp qua.
Có lẽ là hôm qua trực ca đêm nên hôm nay được nghỉ ngơi, Vu Hạ nghĩ như vậy.
“Bác sĩ, chân của tôi bao giờ có thể bỏ thạch cao?”
Bác sĩ mà cô chưa gặp qua kia cúi đầu nhìn bệnh án vài lần sau đó mở miệng nói: “Nếu vết nứt lành nhanh thì một tháng có thể bỏ, nhưng tình huống của cô không quá nghiêm trọng, hôm nay có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi tốt có thể sẽ nhanh hơn.”
Vu Hạ gật đầu: “Cám ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ kiểm tra phòng rời đi không được bao lâu, di động của Vu Hạ liền vang lên, là Cố Noãn Dương gọi tới.
Vu Hạ: “Alo, Dương Dương?”
“Hạ Hạ.” Trong điện thoại, giọng nói của Cố Noãn Dương mang theo ý xin lỗi: “Thật xin lỗi a Hạ Hạ, hôm nay tớ không thể đến đón cậu xuất viện, trong đài đột nhiên có buổi phỏng vấn, buổi sáng 10h tớ lại phải bay đến Giang Thành một lần nữa.”
Trong công việc này các cô sẽ được giao nhiệm vụ bất cứ lúc nào, Vu Hạ hiểu: “Không sao đâu không sao đâu, cậu bận trước đi, lát nữa tớ gọi điện cho Trần Triệt bảo cậu ấy có thời gian rảnh đến đây một chuyến là được.”
“Thật sự xin lỗi cậu Hạ Hạ.”
Vu Hạ cười cười: “Không sao mà, cậu không cần phải áy náy đâu.”
“Vậy tớ đi ra sân bay trước, chờ tớ quay về sẽ mang cho cậu thứ gì đó ngon ngon!”
“Được, cậu đi đi, trên đường chú ý an toàn.”
Cúp điện thoại, Vu Hạ mở wechat tìm tên Trần Triệt, bấm vào khung trò chuyện cúi đầu nhắn tin.
[Vu Hạ: Hôm nay có rảnh không?]
Đối phương trả lời rất nhanh.
[Trần Triệt: Làm sao vậy?]
[Vu Hạ: Cố Noãn Dương phải đến Giang Thành phỏng vấn, nếu hôm nay cậu rảnh thì đến làm thủ tục xuất viện hộ tớ, tiện thể đem tớ về nhà...]
[Vu Hạ: Khi nào cậu có thời gian thì qua cũng được, tớ không vội]
[Trần Triệt: được đã biết, vậy tớ gọi về cơ quan một cuộc đã, lát nữa đến bệnh viện đón cậu trước, sau đó đem cậu về rồi lại quay lại cơ quan.]
[Vu Hạ: Được.]
Vừa rời khỏi cuộc trò chuyện bên ngoài phòng bệnh liền có người gõ cửa.
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn: “Mời vào.”
Người đến là y tá nhỏ ngày hôm qua: “Cô Hạ, hôm nay cô có thể bảo người nhà đến làm thủ tục xuất viện,”
Vu Hạ gật đầu: “Một lát nữa bạn của tôi sẽ đến.”
“Được.” Cô có việc gì cứ ấn chuông đầu giường gọi tôi.”
Nói xong, y tá nhỏ lui ra ngoài.
Trong lúc chờ Trần Triệt, Vu Hạ mở weibo xem mấy tin đang hot, có thể là do tính chất công việc của cô nên cô hay chú đến tin tức xã hội, mỗi buổi sáng cô đều xem hot search một lát.
Khi lướt weibo thời gian trôi qua rất nhanh, vô tri vô giác liền trôi qua nửa giờ, cô rời khỏi weibo thì cũng là lúc Trần Triệt tới.
Hôm nay anh mặc quần áo bình thường, quần đen cùng áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai che đi vết sẹo gần thái dương, cả người trông vừa hoang dã vừa lưu manh.
Trần Triệt đóng cửa lại nói: “Chắc là chưa ăn cơm đúng không? Có đói bụng không, lát nữa ăn gì tớ đi mua.”
Anh vừa nói như vậy Vu Hạ cũng cảm thấy đói bụng, cô suy nghĩ một chút, cũng không khách sáo với Trần Triệt liền nói: “Tớ muốn ăn bánh bao chiên và đậu phụ sốt tương.”
“Trên phố Minh Nguyên?”
Vu Hạ gật đầu.
“Được.” Nói xong Trần Triệt nhìn thấy cốc dương chi cam lộ đặt trên bàn còn chưa kịp vứt mỉm cười: “Ăn được uống được xem ra không có chuyện gì, tớ đi làm thủ tục xuất viện cho cậu trước.”
Vu Hạ gật đầu: “Được.
Vất vả cho cảnh sát Trần rồi.”
Trần Triệt nhướn mi liếc cô một cái, giọng điệu vẫn không thay đổi: “Không vất cả, cậu lấy thân báo đáp là được.”
“......”
Vu Hạ: “Coi như tớ chưa nói gì.”
Trần Triệt xùy một tiếng, vừa định nhấc chân đi ra ngoài cửa di động của Vu Hạ liền vang lên, là chủ nhà cho thuê gọi tới.
Thấy vậy Vu Hạ hơi nhíu mày, sao chủ nhà đột nhiên lại gọi điện cho cô? Tiền nhà tháng này không phải cô đã đưa rồi sao?
Dừng vài giây, Vu Hạ nhận điện thoại: “Chị Vương?”
“Aiz, tiểu Hạ à, tôi là chủ nhà cho thuê, hôm qua cô không có ở nhà sao?”
Vu Hạ: “Hôm qua tôi bị tai nạn nên đang nằm viện, có chuyện gì sao?”
“À, là như thế này, sáng nay phòng 502 trên tầng bị vỡ ống nước, nước bị tràn ra sàn làm ngập toàn bộ hành lang.”
Vu Hạ nghe vậy nhíu mày, cô ở phòng 402, trùng hợp ở dưới tầng.
“Sau khi nhân viên môi giới bên bất động sản gõ cửa phòng 402 không thấy ai ra mở cửa liền gọi điện tới cho tôi, đợi lúc tôi vừa vào cửa thì thấy trong phòng toàn là nước.
Tường và trần nhà đều bị dột bong tróc, chủ nhân ngôi nhà kia đang bàn việc bồi thường.
Cô lúc nào quay lại nhìn xem có đồ vật nào trong phòng bị hỏng không, tôi có thể thống kê lại rồi cùng nhau báo cho bên bất động sản.”
Vu Hạ: “Được chị Vương, buổi chiều tôi sẽ bảo bạn tôi qua đó một chuyến.”
“Được được được.” Im lặng một chút, chủ nhà có chút ngượng ngùng nói: “Còn có cái này nữa tiểu Hạ, ngôi nhà này đã bị ngập không biết thành bộ dạng như nào rồi, tôi sẽ phải dọn dẹp nó một chút, trong thời gian ngắn này cô có thể tìm một phòng khác.”
“......”
Im lặng vài giây, Vu Hạ chấp nhận sự thật rằng mình sắp không còn nhà để ở: “Tôi biết rồi chị Vương, chờ tôi xuất viện sẽ bảo bạn của tôi qua chuyển đồ đạc đi.”
“Được được được, thật sự ngại quá tiểu Hạ, tiền nhà mà cô vừa trả ba tháng cùng tiền cọc trước khi ký hợp đồng lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cô.”
“Được, làm phiền chị Vương rồi.”
“Không phiền không phiền, vậy không còn việc gì nữa tôi tắt máy trước.”
Nói xong đầu dây đối diện liền cúp máy.
Trần Triệt nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”
Vu Hạ nhún vai: “Chủ nhà cho thuê vừa gọi điện tới, nói nhà tầng trên bị vỡ ống nước khiến nhà tớ bị ngập, sau đó hình như còn bảo rất nghiêm trọng, chủ nhà muốn sửa chữa lại nên bảo tớ mấy ngày tới dọn đồ đi.”
Trần Triệt nghe vậy hơi nhíu mày: “Trong thời gian ngắn như vậy làm sao cậu tìm được nhà chứ, huống hồ chân cậu còn đang bị thương.”
Vu Hạ đột nhiên cảm thấy buồn bã như thể nhà bị dột và mưa suốt đêm, cô nhìn Trần Triệt một cái: “Quan trọng bây giờ không phải là tìm nhà, mà là hôm nay tớ xuất viện không có nhà để về, Cố Noãn Dương còn đang không ở Lâm Giang.”
“Vậy có cách rồi.” Trần Triệt bỗng cười cười: “Cậu cứ đến nhà tớ ở là được.”
Vu Hạ cạn lời, không thèm để ý đến cậu.
Trần Triệt đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Một lát sau anh mở miệng: “Vậy hôm nay cậu xuất viện vẫn không có cách nào khác đúng không?”
“Không còn cách, đúng lúc sáng hôm nay chân tớ hơi đau, lát nữa cũng phải kiểm tra lại, chờ ngày mai Cố Noãn Dương trở về, đằng nào xuất viện tớ cũng không có chỗ nào để đi.”
Trần Triệt: “Cũng được, vậy tớ đi mua bữa sáng trước rồi quay về đội, có chuyện gì thì gọi cho tớ.
Buổi tối muốn ăn gì thì nhắn qua wechat, tan làm tớ mang qua cho cậu.”
“Cảm ơn cảnh sát Trần.”
–
Sau khi ăn xong bữa sáng, Vu Hạ xử lí một số công việc, nháy mắt đã đến giữa trưa.
Buổi sáng Trần Triệt mua sáu cái bánh bao chiên, cô ăn không thừa một cái nào nên gần giữa trưa rồi mà cô chưa cảm thấy đói.
Sau khi xử lí xong công việc Vu Hạ đặt gối xuống chuẩn bị một ngủ giấc.
Ai ngờ một giấc này ngủ thẳng tới 4 giờ chiều, lúc cô mở mắt đã thấy Trần Triệt đang ngồi trên sofa phía đối diện chơi game.
“Tỉnh rồi?” Trần Triệt vừa chơi xong một trận ngẩng đầu lên nhìn lại ánh mắt lơ mơ của cô: “Đói bụng chưa? Gửi wechat cho cậu mà không thấy trả lời nên tớ biết chắc chắn cậu đang ngủ rồi.
Mua cho cậu món thịt ba chỉ gà mà cậu thích, dậy ăn thử đi.”
Nói xong Trần Triệt đứng dậy đi qua mở hộp thịt ba chỉ gà ra, trong phút chốc cả phòng tràn ngập mùi thơm.
Vu Hạ được sự giúp đỡ của anh ngồi dậy, ngửi thấy mùi cười cười: “Cậu đừng nói nữa, tớ thật sự có chút nhớ hương vị này.”
Trần Triệt liếc cô một cái: “Cậu vẫn thích rau diếp ngồng xào.”*
*Rau diếp ngồng xào: lần đầu tớ nghe thấy tên rau này:))) Các bạn có thể lên gg tra cứu nhé!
Thịt ba chỉ gà và ra diếp ngồng xào của Tiểu Nam Quốc đều rất tuyệt, khi có thời gian rảnh Vu Hạ không tiếc mà hy sinh thời gian ngủ của mình mà lái xe nửa tiếng tới đó ăn.
Chờ Trần Triệt dọn đồ ăn xong, Vu Hạ cầm lấy thìa múc một thìa canh uống, vẫn là hương vị quen thuộc.
Cô đặt thìa xuống, dọn bát đũa ra rồi ngẩng đầu lên: “Cậu cũng ngồi xuống cùng ăn chút đi.”
Trần Triệt cũng không khách sáo, vốn dĩ anh cũng dự định ăn cơm tối cùng Vu Hạ.
Vừa ăn Vu Hạ vừa hỏi: “Vụ án gần đây cậu nhận như thế nào rồi?”
“Có chút manh mối rồi, đã tiến hành giám sát chỉ chờ nghi phạm sa vào lưới thôi.”
Vu Hạ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, nếu có tin tức gì nhất định phải báo cho tớ đầu tiên.”
Nghe vậy Trần Triệt nhìn cô một cái: “Vu đại phóng viên, chân của ngài đã như vậy rồi vẫn còn nghĩ đến chuyện tin tức, thật là chuyên nghiệp!”
Nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của anh Vu Hạ cũng không lên tiếng, sau đó cô thở dài nói tiếp: “Còn không phải sao? Aiz, tớ vì đôi chân này xin nghỉ phép một tháng, chờ ổn rồi thì công việc này không biết có còn giữ nổi không, phải cố gắng nhiều để tìm tin tức chất lượng cao.”
Trần Triệt xuy một tiếng, thu hồi ánh mắt không trả lời cô.
Sau khi ăn xong, Trần Triệt thu dọn xong tàn cục, lúc chuẩn bị rời đi thì đúng là lúc kiểm tra phòng.
Người tới giống với buổi sáng ngày hôm nay, mấy bác sĩ thực tập quen mặt, còn có cả vị bác sĩ mà cô không biết kia.
Trong đó có một bác sĩ thực tập ngày hôm qua đã gặp Trần Triệt, mở miệng nói: “Tới ăn cơm tối cùng bạn gái sao?”
Trần Triệt nhìn Vu Hạ một cái, nhíu mày, gật đầu.
“Ồ, tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt nhỉ?”
Không đợi Trần Triệt trả lời, một bác sĩ nữ nhỏ giọng nói: “Đây chính là soái ca cảnh sát mà cậu nói lần trước?”
Bác sĩ thực tập kia gật đầu: “Là anh ta, đẹp trai đúng không?”
Thấy vậy Chu Ngôn Hạ ho nhẹ hai tiếng.
Giây tiếp theo, hai nữ bác sĩ kia mỉm cười: “Đương nhiên rồi, bác sĩ Chu của chúng ta cũng rất đẹp trai nha! Suy cho cùng đó cũng là một trong hai mặt tiền của viện chúng ta mà ~”
Chu Ngôn Hạ cao ngạo hất cằm: “Các người biết là tốt rồi! Mấy cô gái nhỏ các cô ngày nào cũng không nhớ rõ bệnh án, nhìn thấy trai đẹp thì lại rất tích cực.
Cũng may là bác sĩ Quý không ở đây, nếu không các người lại bị chép phạt tiếp cho xem!”
“Haizz, nếu hôm nay đi kiểm tra phòng cùng bác sĩ Quý thì chúng tôi cũng không dám đâu!”
Nghe vậy Chu Ngôn Hạ nhìn qua: “Làm sao? Là tôi thì dám như vậy hả? Bình thường tôi chiều chuộng các người, hay bây giờ tôi cũng phạt các người giống bác sĩ Quý.”
“Đừng đừng đừng, đừng mà, chúng tôi sai rồi chúng tôi sai rồi.”
Trên giường, Vu Hạ nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm không khỏi mỉm cười, bác sĩ Quý mà họ nói chắc là Quý Thanh Dư.
Thấy vậy bác sĩ Chu cười cười giải thích: “Để cô chê cười rồi, mấy đứa trẻ này mới ra trường, bình thường không khí trong bệnh viện hơi căng thẳng nên bây giờ có thể thả lỏng một chút.”
Vu Hạ cười lắc đầu: “Không sao đâu.”
Bởi vì phòng Vu Hạ kiểm tra cuối cùng, nói xong, mấy người cũng không vội rời đi mà ở lại nói chuyện thêm vài câu.
Đúng lúc đó Quý Thanh Dư vừa mới tới bệnh viện, nghe thấy Chu Ngôn Hạ mang theo mấy thực tập sinh qua đây kiểm tra phòng cũng liền chạy qua.
Mới vừa đến cửa phòng bệnh liền nghe thấy Chu Ngôn Hạ đang nói cái gì đó, mà Vu Hạ trên giường đang cong môi cười, thỉnh thoảng còn nói vài câu, tự nhiên đến mức như quen nhau từ lâu rồi.
Quý Thanh Dư đứng im tại chỗ, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh liền nhíu mày, đột nhiên không biết tại sao mà anh lại phải vội vã chạy từ nhà đến đây vì cái gì.
Qua vài giây, Quý Thanh Dư xoay người rời đi.
Sau khi quay lại văn phòng, Quý Thanh Dư vẫn chưa thể bình tĩnh được, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh vừa rồi trong phòng bệnh, anh đặt bút xuống và xoa xoa hai đầu lông mày.
Vì sao cô ấy không quen Chu Ngôn Hạ mà có thể trò chuyện vui vẻ, nhưng lại luôn né tránh anh, từ lúc đi học đến hiện tại vẫn vậy.
Trong lòng anh thấy rõ, mỗi lần Vu Hạ nhìn thấy anh đều không tự nhiên, thậm chí không muốn tiếp xúc với anh.
Là do anh đã làm gì sai sao?
“......”
Khi bình tĩnh lại, Quý Thanh Dư xoa xoa lông mày, đột nhiên cảm thấy chán nản không giải thích được.
————–
Edit: Cá heo nhỏ.
Anh ghen rồi chứ gì?:))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...