Vào đêm giao thừa, Vu Hạ và Vương Nguyệt Mai cùng qua nhà của Trương Văn Đông.
Nhà của Trương Văn Đông nằm trong một khu chung cư mới phát triển của năm nay, cách ngõ Thanh Bình khoảng 20 phút lái xe, sau khi ăn cơm xong Vu Hạ liền muốn tìm cớ để quay về ngõ Thanh Bình.
Mấy ngày nghỉ này, Vu Hạ đều một mình ở ngõ Thanh Bình, Vương Nguyệt Mai cũng thường trở về một chuyến.
Đưa cho cô một chút tiền tiêu, thỉnh thoảng Trần Triệt cũng đến tìm cô ra ngoài đi dạo ăn cơm.
Thời gian còn lại, Vu Hạ hầu như đều nghiên cứu cuốn sổ ghi chép Quý Thanh Dư đưa cho cô, ngày trôi qua không hề nhàn chán.
Thừa dịp Vương Nguyệt Mai từ phòng bếp đi ra, Vu Hạ buông điều khiển từ xa đứng dậy: “Mẹ, con muốn đi về.”
Vương Nguyệt Mai nhìn cô, cũng không cản cô: “Bên ngoài trời sắp tối rồi, con chờ mẹ thay quần áo rồi đưa con về.”
Đang nói, Trương Văn Đông từ thư phòng đi tới thấy thế mở miệng: “Tiểu Hạ làm sao vậy?”
Vu Hạ khéo léo cười: “Trời sắp tối rồi, con không quấy rầy chú cùng mẹ nghỉ ngơi, cảm ơn chú Trương hôm nay đã chiêu đãi.”
“Trời đã tối đen rồi còn muốn đi đâu thế, trong nhà có phòng cho khách, hôm nay chúng ta cùng thức đón giao thừa!”
Trên mặt Trương Văn Đông không có chút biểu cảm nào, Vu Hạ nhất thời không phân biệt được là thật lòng muốn giữ cô lại hay là giả vờ ân cần.
Dừng một lát, Vu Hạ vẫn lắc đầu thản nhiên nói dối: “Không cần đâu chú Trương, buổi tối con hẹn bạn học cùng nhau đi đốt pháo hoa, sợ về muộn quấy rầy chú nghỉ ngơi.”
Thấy giữ không được, Trương Văn Đông cũng không nói được gì nữa, chỉ bảo mấy câu trên đường chú ý an toàn, Vu Hạ gật đầu đồng ý.
Mãi đến lúc bước ra ngoài cửa lớn, Vu Hạ mới nhẹ nhàng thở ra.
“Mẹ không cần tiễn con đâu, con ra ngoài cửa tiểu khu đi xe buýt là được rồi.”
Vương Nguyệt Mai hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy con đi đường cẩn thận chút, buổi tối đi chơi cùng bạn đừng về muộn quá, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho mẹ.”
Vu Hạ gật đầu, xoay người xuống tầng.
Vu Hạ có khả năng cảm nhận phương hướng rất tốt, cô đã ghi nhớ trên đường lúc tới đây, cô nhớ rõ trước cửa tiểu khu này có một trạm xe buýt.
Vương Nguyệt Mai cũng nói từ ngõ Thanh Bình qua chỗ Trương Văn Đông cũng có một trạm xe buýt.
Sau khi rời tiểu khu xong, Vu Hạ thuận lợi tìm được trạm xe buýt số 15 mà Vương Nguyệt Mai nói đến.
Mùi Tết nồng nàn trên phố, không chỉ trong tiểu khu giăng đèn kết hoa mà các cửa hàng hai bên đường cũng đều dán đầy câu đối đỏ và chữ ‘Phúc’, thỉnh thoảng còn nhìn thấy đèn lồng nhỏ.
Có lẽ là mấy năm rồi Vu Hạ không được ăn Tết vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy không khí Tết tràn đầy như vậy không khỏi cảm thấy xúc động.
Trong lúc chờ xe buýt đến, điện thoại trong túi Vu Hạ đột nhiên rung lên, là Tống Dao nhắn tin.
[Tống Dao: Hạ Hạ năm mới vui vẻ! Cậu đã ăn cơm tối chưa?]
Vu Hạ cười cười cúi đầu trả lời: [Ăn rồi.]
[Tống Dao: Cậu vẫn còn ở Lâm Giang chứ?]
[Vu Hạ: Vẫn ở.]
[Tống Dao: Quá tốt rồi! Chúng ta cùng nhau đi đốt pháo hoa đi! Sau đó lại tới nhà Quý Thanh Dư chơi! ]
Nhìn đến ba chữ Quý Thanh Dư, trái tim Vu Hạ theo bản năng đập nhanh hai nhịp.
Quý Thanh Dư cũng ở Lâm Giang sao?
Trước khi nghỉ đông không phải cậu nói là có khả năng sẽ về thành phố B sao?
Vu Hạ nắm điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn của Tống Dao gửi tới, sau đó gõ lên màn hình một chữ: [Được]
Tin nhắn mới vừa gửi chưa đầy nửa phút, Tống Dao đã gọi điện qua: “Hạ Hạ năm mới vui vẻ nha!!!”
Vu Hạ mím môi cười: “Năm mới vui vẻ nha Dao Dao.”
“Hạ Hạ cậu ở nhà không? Lát nữa chúng tớ qua nhà cậu.” Giọng Tống Dao rất vui vẻ, nghe ra tâm trạng rất tốt.
Nghe được từ ‘chúng tớ’, trái tim Vu Hạ đập thình thịch.
Cô theo bản năng mở miệng: “Cái kia......tớ không ở nhà, hôm nay tớ và mẹ qua nhà bạn bà ấy ăn cơm.”
“Như vậy hả, vậy mấy giờ cậu về nhà để chúng tớ qua tìm cậu.”
Vu Hạ: “Tớ đã ra ngoài rồi, đang ở bên ngoài tiểu khu nhà bạn mẹ tớ chờ xe buýt.”
“Tiểu khu nào vậy? Tớ cùng Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã đang ở bên ngoài, nếu không xa chúng tớ có thể qua tìm cậu luôn.”
Vu Hạ quay đầu về phía cổng lớn của tiểu khu nói ra tên: “Kim Dương Minh Thành.”
“Kim Dương Minh Thành?!!”
Qua điện thoại Vu Hạ có thể cảm nhận được kích động của Tống Dao: “Nhà của tớ ở tiểu khu đối diện, cậu đứng im tại chỗ đừng đi đâu chúng tớ qua tìm cậu!”
Nói xong không đợi Vu Hạ trả lời Tống Dao đã vội cúp điện thoại: “Vu Hạ ở ngay cửa tiểu khu đối diện, chúng ta mau đi tìm cậu ấy thôi! Tuyệt vời! Năm nay cuối cùng cũng đã đông đủ!”
Giang Bình Dã: “Cậu chạy chậm lại một chút, nhìn đường!”
......
Không bao lâu, Vu Hạ nhìn thấy ba người sánh vai đi tới từ đường đối diện, mà liếc mắt một cái liền thấy Quý Thanh Dư đứng ở ngoài cùng.
Thiếu niên mặc áo lông màu đen, dáng người cao ngất, mơ hồ nhìn thấy đường nét của cậu dưới ánh đèn đường, mái tóc như phủ thêm một bộ lọc mờ mờ, ngay cả những sợi tóc cũng phát sáng.
Đối diện đường cái, cậu chợt phát hiện ra gì đó ngẩng đầu lên nhìn qua đây.
Ánh mắt ở trong không khí chạm vào nhau, Vu Hạ có thể cảm nhận được trái tim mình không khống chế được đập nhanh vì anh.
Rất nhanh bọn họ băng qua đường đi về phía cô.
Vu Hạ đứng dậy theo bước chân họ chào: “Năm mới vui vẻ nha mọi người.”
Giang Bình Dã: “Năm mới vui vẻ Năm mới vui vẻ.”
Tống Dao kéo tay Vu Hạ: “Tốt quá rồi, hôm nay Quý Thanh Dư lần đầu tiên phá lệ từ thành phố B trở về cùng chúng ta đi bắn pháo hoa, đúng lúc cậu cũng ở Lâm Giang!”
Nói xong Tống Dao liền ngó ngó phía sau nhìn xung quanh, sau đó hỏi cô: “Hạ Hạ, sao chỉ có mình cậu vậy, dì đâu? Không đi về cùng với cậu sao?”
Sửng sốt một lúc, Vu Hạ mới hiểu được ý của Tống Dao: “Tớ bảo với mẹ là tớ đi bắn pháo hoa cùng với bạn, nên tớ bảo mẹ đi về trước rồi.”
“Như vậy à.” Tống Dao gật đầu: “Vậy đều đã đông đủ rồi chúng ta đi mua pháo hoa trước đi! Nghe nói ở con phố phía trước có bán.”
Ánh mắt Quý Thanh Dư nhìn qua đỉnh đầu Vu Hạ, thản nhiên đáp: “Được thôi, chúng ta đi xem.”
Nói xong mấy người cùng nhau đi tới con phố mà Tống Dao nói.
2011 nhà nước vẫn chưa có lệnh cấm đốt pháo, ngã tư hai bên đường đầy những cửa hàng bán pháo hoa.
Tống Dao chỉ vào một quán nói: “Quán này hình như có đủ, chúng ta qua đó xem đi!”
Giang Bình Dã đáp: “Được, vậy đi thôi.”
Vu Hạ và Quý Thanh Dư cũng gật đầu, mấy người cùng nhau đi đến quán mà Tống Dao chỉ kia.
Giang Bình Dã cầm một hộp Thiên Hầu lên đầu tiên: “Ông chủ, cái này bán như nào?”
Chủ quán ngẩng đầu lên nhìn một cái: “Cái này 5 tệ một hộp.”
“Vậy còn cái kia?” Tống Dao cầm lên một hộp viên đạn ma thuật: “Cái này bao tiền ạ?”
“Cái này đắt hơn một chút 15 tệ.”
Sau đó Tống Dao lại cầm vài hộp lên hỏi giá cả, ngoại trừ hộp Thiên Hầu lúc đầu mà Giang Bình Dã hỏi, còn lại đều là nhưng loại cô chưa từng thấy qua.
Từ trước đến nay, loại cô thường hay chơi nhất đó chính là pháo bông, hầu như đều là Trần Triệt đưa cho cô, chỉ là hôm nay cô chưa nhìn thấy nó.
Nghĩ đến đây Vu Hạ vô thức ngẩng đầu, tầm mắt nhìn xung quanh gian hàng.
Cùng lúc đó Quý Thanh Dư cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Rất nhanh Giang Bình Dã và Tống Dao đã chọn xong, ngoài những gì bọn họ vừa hỏi, các cậu ấy còn mua thêm một hộp pháo bắn lên trời.
Sau khi trả tiền xong, Tống Dao quay đầu: “Chúng ta đi qua bờ sông bên kia đốt đi! Giao thừa có rất nhiều người đến đó đốt pháo.”
Vu Hạ gật đầu: “Được.”
Đột nhiên đỉnh đỉnh đầu vang lên một giọng nói mát lạnh: “Từ từ.”
Vu Hạ theo bản năng nhìn qua.
Chỉ thấy Quý Thanh Dư quay người trở lại quầy hàng tìm ông chủ: “Ông chủ, có pháo bông không ạ?”
“Có.” Nói xong ông chủ từ ngăn dưới cùng lấy ra mấy hộp pháo bông: “Cậu lấy mấy hộp?”
“Hai hộp ạ.” Quý Thanh Dư nói.
Sau khi trả tiền xong, Quý Thanh Dư cầm hai hộp pháo bông trở về: “Đi thôi.”
Tống Dao: “Cậu đi làm gì vậy?”
“Mua hai hộp pháo bông.”
Tống Dao đưa tay ra nhận: “Được nha, vậy đi mau lên, không bên bờ sông không còn chỗ đâu.”
“Ừm.”
Vu Hạ cất bước theo sau, ánh mắt Vu Hạ luôn nhìn theo thân hình cao lớn cách đó không xa.
Có lẽ là do trùng hợp.
Cô nghĩ vậy.
Tống Dao nói không sai, bờ sông có rất nhiều người đang đốt pháo hoa, mấy người chọn một chỗ ít người thoáng đãng để cùng nhau đốt pháo, sau đó Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã hai nam sinh phụ trách mang pháo hoa ra đốt.
Nháy mắt pháo hoa liền bay lên không trung, bầu trời trên đầu lập tức bừng sáng, pháo hoa đủ loại màu sắc bắn tung giữa không trung giống như một đóa hoa nở rộ, ấm áp và rực rỡ, vẻ đẹp thoáng qua của nó nở rộ trên bầu trời đêm thăm thẳm.
“Oa—–đẹp quá đi!”
“Ồ, cũng quá đẹp rồi___”
Xung quanh có rất nhiều tiếng ồn ào, Vu Hạ cẩn thận ngẩng đầu, dưới ánh sáng mờ ảo, sườn mặt chàng trai lúc sáng lúc tối, cô quên không rời tầm mắt đi.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô.
Quý Thanh Dư đột nhiên cúi đầu nhìn.
Đúng lúc đó pháo hoa đầy màu sắc lại nổ tung trên bầu trời.
Ở trong mắt cô, Quý Thanh Dư thấy rõ màu sắc của pháo hoa.
Trong khoảnh khắc đó, lòng anh như bị thứ gì đó bóp nhẹ một cái, anh nhẹ nhàng hé môi.
Chỉ tiếc pháo hoa lướt qua trong giây lát, Vu Hạ cũng không thể nắm bắt được bốn chữ Quý Thanh Dư vừa nói.
Chờ Vu Hạ lấy lại được tinh thần, Quý Thanh Dư đã thu hồi tầm mắt, như thể ánh mắt họ vừa nhìn nhau vài giây chỉ là ảo giác của cô vậy.
Sau này, dù cho pháo hoa có rực rỡ đến đâu, Quý Thanh Dư cũng không thể bình tĩnh mà thưởng thức.
Cho đến rất nhiều năm về sau Quý Thanh Dư vẫn nhớ đến Vu Hạ, nghĩ đến sự rung động không tên kia, cùng với pháo hoa ở trong ánh mắt của cô, đôi mắt sáng ngời và rực rỡ đó.
Sau khi đốt pháo hoa xong đã gần 11h đêm rồi, mấy người đi về dọc theo bờ sông thì vừa vặn gặp người bán khoai lang nướng bên đường.
Tống Dao muốn ăn nên mấy người cùng đi mua với cô ấy.
Giang Bình Dã: “Ông chủ, khoai lang nướng bán thế nào?”
“Còn mấy củ không lớn lắm, sắp hết năm rồi, bán cho các cháu 3 tệ một củ thôi.”
Hai nam sinh không ăn, Tống Dao lựa một hồi cuối cùng cũng chọn được hai củ giống nhau: “Lấy hai củ này đi.”
“Được.”
Giang Bình Dã lấy tiền ra trả, lấy tay nhận khoai nướng đưa cho Vu Hạ và Tống Dao mỗi người một củ: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Tới nhà lão Quý, hay là quay trở về nhà?”
Quý Thanh Dư không có ý kiến gì: “Đều được, dù sao thì nhà tôi cũng không có ai.”
“Vậy chúng tôi đến nhà cậu đón năm mới nhé?”
“Được.”
Sau khi thống nhất ý kiến, mấy người bắt một chiếc taxi ven đường đi tới nhà Quý Thanh Dư.
Nhà Quý Thanh Dư bình thường không có ai, năm mới cả nhà Quý Thanh Dư đều qua Thành phố B đón Tết âm lịch, đầu tháng ba mới trở về.
Chẳng qua là bởi vì Tống Dao nói đến chuyện bắn pháo hoa, Quý Thanh Dư ăn cơm trưa xong ở thành phố B mới ngồi chuyến tàu cao tốc sớm nhất để trở về, hôm nay trong nhà càng không có ai.
Giao thừa nên trên đường rất ít xe, một đường không trở ngại, chưa đến 10 phút đã tới cửa nhà Quý Thanh Dư, Quý Thanh Dư theo bản năng lấy tiền từ trong ví ra thanh toán.
Nhà của Quý Thanh Dư rất lớn, trang trí nội thất theo phong cách đặc trưng của Châu Âu, nguy nga tráng lệ, là phong cách thịnh lưu nhất trong lúc đó.
Mấy người cùng thay dép đi vào, Giang Bình Dã thoải mái nằm trên ghế sofa trong phòng khách: “Mẹ kếp—ghế sofa nhà cậu cũng quá thoải mái rồi!”
Quý Thanh Dư nhìn cậu một cái cắt ngang: “Có con gái ở đây!”
Nói xong Quý Thanh Dư lấy từ trong tủ lạnh ra một đống đồ ăn vặt và đồ uống đặt trên bàn trà: “Trong nhà chỉ có mấy thứ này, các cậu chọn đồ mình thích mà ăn.”
Sau đó Quý Thanh Dư cầm hai hộp sữa chua, lần lượt đưa đến trước mặt hai cô gái.
Tống Dao giơ tay ra hiệu ‘ok’, sau đó giơ tay lấy điều khiển TV bật xuân vãn: “Chúng ta cùng xem xuân vãn đi.”
So với Tống Dao và Giang Bình Dã đều đã quen thì Vu Hạ có vẻ dè dặt câu nệ, cô ngồi ở một góc sofa dựa người vào Tống Dao.
Ngay cả chân tay xấu hổ không biết đặt vào đâu, sợ quần áo sẽ làm bẩn sofa da lộn màu trắng.
Trong TV đang chiếu tiểu phẩm của Phong Công khiến Tống Dao và Giang Bình Dã bật cười.
Ngay cả Quý Thanh Dư người luôn nghiêm túc thỉnh thoảng cũng phải mỉm cười.
Chỉ có cô, chỉ có cô ngồi trên ghế sofa sang trọng mà như đang ngồi trên đống lửa.
Từ trước đến nay, cô biết rõ mình và Quý Thanh Dư ở giữa luôn có khoảng cách, cô phải nỗ lực cố gắng gấp trăm lần so với người khác mới có thể đuổi theo được anh.
Nhưng khoảnh khắc này, cô đột nhiên ý thức được, khoảng cách giữa Quý Thanh Dư và cô không phải chỉ mỗi cố gắng học tập cô mới đuổi theo được.
Cô có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ được ở trong một ngôi nhà tráng lệ như vậy, càng không thể dùng được bộ sofa bọc da lộn.
Lòng tự trọng khiêm tốn và đáng thương của cô lại một lần nữa bị hiện thực hung hăng đập nát.
Cảm giác tức ngực khó chịu đến mức cô không thể thở nổi.
Anh là thiên chi kiêu tử, cô luôn biết điều đó.
Yêu thầm là chuyện của một mình cô, nhưng cô chợt cảm thấy quá mệt mỏi, giống như cho dù cô cố gắng theo đuổi anh đến cỡ nào, cũng không thể chạm tay vào được một góc áo của anh.
Thật vất vả mới tới 12h, trong TV cũng vang lên , tiếng chuông năm mới cũng vang lên, Vu Hạ trịnh trọng cầu nguyện—–
Nếu có thể, năm mới tôi không muốn thích Quý Thanh Dư nữa.
——————
Tác giả có lời muốn nói: Bốn chữ kia là ‘Năm mới vui vẻ.’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...