Da thịt trắng nõn bị sưng đỏ một mảng, nổi lên một bọt nước nho nhỏ, may mà xử lý kịp thời, cũng không cần phải tới viện.
Động tác của Thẩm Tu Viễn rất nhẹ nhàng, ngón tay mềm mại thoa thoa thuốc phỏng, thi thoảng thổi nhè nhẹ. Cử chỉ đến là dịu dàng, hại tim Hạ Nhật đập thiệt nhanh.
Hạ Nhật đỏ mặt, khẽ cất lời: “Thẩm tổng..”
“Sao? Cậu gọi tôi là gì cơ?” Thẩm Tu Viễn ngẩng đầu, làm bộ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Nhật.
“A.. Tu Viễn..”
Lúc này Thẩm Tu Viễn mới hài lòng cười, lại cúi đầu dịu dàng thoa thuốc cho Hạ Nhật.
Hạ Nhật chăm chú nhìn Thẩm Tu Viễn, biểu tình có chút trẻ con, phồng má ủ rũ nói: “Tu Viễn, tôi có thể tự thoa thuốc, không cần làm phiền anh.”
Thẩm Tu Viễn cũng không ngừng tay, nhẹ giọng nói: “Cậu không cho tôi một cơ hội sao?”
Anh dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nhạc Nhạc bình thường rất ngoan, nó thích gần gũi cậu cho nên mới không phép tắc như vậy, lát nữa tôi sẽ dạy lại nó.”
“Anh không cần mắng Nhạc Nhạc, nó cũng không cố ý mà.” Hạ Nhật rất thích động vật, đối với thú cưng chủ động gần gũi mình, rất tự nhiên mà sinh hảo cảm, cũng sẽ đặc biệt chiều chuộng.
“Gâu.. gâu..” Cửa phòng ngủ truyền đến thanh âm đáng thương của Nhạc Nhạc, bạn cún đứng ở ngoài cửa, nôn nóng nhìn về phía trong phòng, muốn vào nhưng lại không dám tiến.
Hạ Nhật vẫy tay ý bảo nó đi vào, Nhạc Nhạc bước một bước, liền vội thu chân về.
Thẩm Tu Viễn nhìn động tác của Hạ Nhật, hướng Nhạc Nhạc gật đầu.
Được cho phép rồi, Nhạc Nhạc cuối cũng cũng yên tâm, thận trọng đi từng bước tới, thõng đuôi, nhẹ nhàng gối đầu trên đùi Hạ Nhật.
Hạ Nhật mất tự nhiên run lên một cái, Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, lo lắng tránh ra, không dám đến gần Hạ Nhật.
Thẩm Tu Viễn nhìn thấy, liền vội hỏi: “Sao vậy? Còn có chỗ nào bị phỏng sao?”
“Chỗ kia..” Hạ Nhật ấp úng, nói mãi mới xong, “Trên đùi.. cũng.. nóng…”
Thẩm Tu Viễn tối sầm mặt, giọng hơi trách cứ: “Thật ngốc, vừa rồi sao không nói.”
Cũng không nói nhiều, lập tức kéo quần Hạ Nhật xuống.
Hạ Nhật cuống quít nắm chặt quần mình, lúng túng nói: “Anh.. không cần đâu, để tôi tự làm là được rồi.” Bị người khác kéo quần có hơi khó xử! Đều là con trai mà, không được nhột! Hạ Nhật tự an ủi, giơ tay giơ chân biểu thị, chỉ là một vết phỏng nhẹ thôi, không cần người khác cởi quần giúp đỡ!! Bạn Thẩm hãy buông tay!!~
Nhận ra hành động của mình đi quá chừng mực, Thẩm Tu Viễn ho khan hai tiếng, xoay người mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ rộng thùng thình đưa cho Hạ Nhật: “Cậu vào phòng tắm thay quần áo bẩn ra, nhớ bôi thuốc vào chỗ bị phỏng.”
..
“Nè, nói thật đi, có phải hay không đã thích cậu nhóc kia rồi?” Lục Hạo Nhiên làm tổ trên sô pha, ôm đĩa trái cây cười hề hề nói.
Thẩm Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng nghĩ nhiều.”
Lục Hạo Nhiên buông đĩa trái cây, nghiêng người về phía Thẩm Tu Viễn: “Cũng không phải tôi nghĩ nhiều, rõ ràng cậu với nhóc kia có điểm không bình thường. Nghĩ lại xem, từ nhỏ tới giờ, cậu đã gắp thức ăn cho tôi lần nào chưa?”
“..Cậu cần tôi gắp thức ăn cho cậu sao?” Thẩm Tu Viễn đáp lời.
Lục Hạo Nhiên đỡ trán, lại nói: “Vậy cậu có gắp cho bố mẹ cậu ăn bao giờ chưa?”
“Họ ở nước ngoài.” Cũng không cần nói nhiều.
“Dời ưi.. cậu đúng là.. không nghĩ trong chuyện tình cảm cậu lại trì độn như vậy. Nghe tôi nói nè người anh em,” Lục Hạo Nhiên hứng trí bừng bừng, “Cậu và Hạ Nhật gặp nhau được mấy lần rồi, thế mà cậu lại vì nhóc đó mà gắp thức ăn cho, còn giúp thằng bé bôi thuốc, đưa quần áo của cậu cho nó mặc. Tuy rằng với người khác cậu cũng hòa thuận, nhưng mà, trực giác nói cho tôi biết, cậu đổ rầm trước thằng bé kia rồi.”
“….”
“Nếu không phải thì quên đi, tôi rất thích Hạ Nhật, cậu nhóc ấy rất đơn thuần, đầu năm nay, người như vậy không nhiều lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...