Thời gian trôi qua lâu..
Những hành động kì lạ của Đỗ Khả Ảnh ngày một gây chú ý nhiều hơn.
Ở trường đôi khi người ta thấy Đỗ Khả Ảnh nói cười với không khí, xuống canteen cô luôn mua hai phần thức ăn - một phần cho mình một phần đặt ở đối diện, mọi người chỉ thấy một mình cô sao cô lại hành xử giống như có hai người.
Những lời bàn tán ngày càng tăng lên nhiều thêm, kể cả những người bạn thân của cô cũng bắt đầu lo lắng.
Liệu bạn của họ có bị bệnh về thần kinh?
Những hành động - nó lặp lại nhiều tới nỗi ông bố pháp sư của cô bắt đầu nghi ngờ. Nhưng nghi ngờ theo một cách khác..
Đỗ Khả Ảnh - con gái ông nhìn thấy ma cũng không có gì lạ, nhưng nói chuyện cười đùa với nó là không thể. Chẳng phải con bé luôn chối bỏ hay sao?
Trừ phi.. trừ phi lời dặn dò của mẹ ông trước khi từ giã cõi trần đã bắt đầu ứng nghiệm.
Không thể được, ông không thể để mối nghiệt duyên này xảy ra. Đỗ Bá Hưng siết chặt tay...không thể được.
Ông chuẩn bị thanh đao diệt quỷ ngồi dưới phòng khách đợi.
Tan học..
Ba Ba và cô cùng nhau về nhà. Ba Ba khoác lấy tay cô, cười cười nói nói:
" Lão sư già hôm nay xấu chết đi được "
Đỗ Khả Ảnh nheo nhéo má nàng:
" thầy giáo thì ngoại hình quan trọng gì "
Ba Ba chu môi :
" Ai nói chứ, lão sư có đẹp trai học trò mới có ý chí học hành chứ.."
Đồ mê trai. Cô mắng yêu.
Một linh hồn và một cô gái cứ bước và bước, nét cười vui ấm áp cứ thế tỏa ra, không một ai trong cả hai nhận thấy giông tố phía trước sắp xảy ra..
Cô đẩy cửa bước vào. Cô hơi ngạc nhiên vì có sự hiện diện của bố ở nhà. Bởi trước đến nay Đỗ Bá Hưng luôn ở từ đường.
Cô lên tiếng chào hỏi:
" Thưa bố con mới về."
Đỗ Bá Hưng ngước mắt nhìn về phía cô, tuy ông không thấy thân ảnh bên cạnh con gái rõ ràng như cô nhưng đương nhiên vẫn có thể cảm thấy luồng khí lạnh toát ra một bên và cái dáng dấp mờ ảo. Cô giật mình nhận ra tia lạnh ngắt trong con ngươi đen đặc của bố, vội vã kéo tay Ba Ba đi về phía trước:
" Con.. con xin phép.."
Đỗ Bá Hưng cất giọng trầm khàn có vài tia tức giận ẩn nấp:
" con thật sự chứa chấp một linh hồn ? "
Ba Ba và cô sững lại. Cây đao diệt quỷ trên bàn lóe lên khiến Ba Ba sợ hãi vô cùng,bàn tay nàng nắm tay cô chặt cứng, Khả Ảnh cảm nhận rõ ràng dòng mồ hôi lạnh vã ra chạm tới da tay mình. Cô đẩy Ba Ba ra sau lưng, thẳng thắn không chút lắp bắp:
" Vâng.. thưa bố "
Rầm! Ông đập mạnh vào mặt bàn. Lần này thì tức giận đẩy lên đỉnh điểm:
" ĐỖ! KHẢ! ẢNH!. Con điên rồi có đúng không? "
Cô biết rõ lời bố nói có ý gì: người và ma âm dương cách biệt không thể ở bên nhau và quan trọng hơn là linh hồn dù muốn hay không vẫn sẽ hút cạn dương khí của người sống, dần dà người sống sẽ thiếu dương khí mà chết.
Cô cúi mặt:
" Con... con không điên, càng không quan tâm có nguy hiểm hay không vì.. con..con.. con thích em ấy.."
Cháttt. Lời vừa buông đã bị một cái tát giáng xuống, cô chao đảo ngã ra đất. Ba Ba ngân ngấn nước mắt ngồi xuống đỡ cô, vệt đỏ in trên má đào làm nàng xót xa vô hạn, Ba Ba rấm rứt:
" Học tỷ.. "
Đỗ Bá Hưng nổi giận:
" Mẹ kiếp! Chuyện đó là không thể xảy ra.."
Lần này cô khóc, Ba Ba cũng khóc. Nàng không can tâm trước sự cấm cản đó liền đứng dậy hét :
" Tại sao?? Tại saoo??"
Đỗ Bá Hưng nghiến răng:
" Vì cô sẽ hại chết nó!! Người và ma mãi không thể chung đường.. chẳng lẽ cô không cảm thấy nó mỗi ngày một tiều tụy sao??"
Khựng, Ba Ba mở to mắt.. nàng sẽ hại chết học tỷ thật sao? Không, không.. cô không muốn tin nhưng thân ảnh ngày một gầy gò của Khả Ảnh ép cô phải tin. Ba Ba lùi lại một bước, Khả Ảnh nhanh hơn một bước siết chặt lấy tay nàng.
Cô lạnh giọng:
" Con không quan tâm, Khả Ảnh con thà chết trong hạnh phúc còn hơn đau khổ sống tiếp.. Con thật lòng yêu em ấy."
Ba Ba nhìn Đỗ Khả Ảnh trân trân, tình yêu ngập trong con ngươi cô thiêu đốt nàng, đoạn cô đứng thẳng dậy:
" Mong bố không cản con.."
Cô dắt tay nàng đi thẳng không quay đầu. Đỗ Bá Hưng trừng mắt
" Con.. con... đứng lại đó cho ta!"
Dĩ nhiên không có ai trong cả hai dừng lại. Ông tức mình cầm đao diệt quỷ lao tới, nếu không thể dùng lời lẽ để chia cắt ông chỉ có thể dùng hành động, đứa con gái này ông không thể mất được.
Ba Ba không định nắm tay học tỷ yêu quý đi đến cuối, nàng chỉ muốn tham lam thêm một chút, đi hết đoạn ngõ này sẽ buông tay cô ra.
Chính là.. chính là không ngờ..
Cánh đao chĩa thẳng vào tấm lưng váy đỏ nhưng lại trúng tấm lưng sơ mi trắng.
Khả Ảnh đỡ cho nàng lưỡi đao sắc lẹm.
Bố cô và nàng trợn mắt, Đỗ Bá Hưng đánh rơi thanh gươm xuống đất hét lớn:
" Tiểu Ảnh..!!"
Bàn tay cô tuột khỏi tay nàng ngã rạp xuống đất, tấm lưng trắng ngả sang màu đỏ thẫm, bố cô như phát điên lên gọi cấp cứu.
Ba Ba đỡ cô nước mắt trào ra:
" học tỷ.. học tỷ.. tại sao chị làm như vậy.. em đã chết một lần rồi, có trúng đao cũng không sao mà hức hức..."
Cô híp mắt nở ra nụ cười tươi tắn lạ thường, tay đưa lên lau nước mắt cho Ba Ba khó nhọc nói:
" Tôi không muốn sống trong đau khổ.. càng không muốn sống một cuộc sống thiếu em..."
Ba Ba bịt chặt vết thương nở nụ cười gượng gạo cứng nhắc, nàng động viên :
" Cố thêm chút nữa.. chị cố thêm chút nữa"
Khả Ảnh lắc đầu , cô nắm lấy tay nàng đột nhiên nói:
" Em hát cho tôi nghe được không?"..
Ba Ba miễn cưỡng cất giọng, bài hát chế gồm 5 câu nàng thường hay hát để chọc cười cô, hôm nay cô cũng cười nhưng tại sao nàng chẳng thể vui nổi..
Ba Ba cứ thế hát đi hát lại hát đến lần hai không hát thêm được nữa mới dừng lại.
Tiểu Ảnh cười nhè nhẹ:
" Từ nay chúng ta không cần chia tay nữa.."
Thời khắc còi xe cấp cứu vang lên cũng là lúc tay cô tuột khỏi má nàng. Khả Ảnh mất, Ba Ba khóc nấc lên, nước mắt lã chã rơi xuống hai má ướt đẫm không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...