Lập Hạ lắc đầu: “Tớ cũng không quen, hình như là bạn bè của Thất Thất.”
Phó Tiểu Tư gật gù, nói: “Ha, thì cũng chẳng lạ gì, bạn bè của cô ấy nhiều lắm, không chừng đến cả NewYork cô ấy cũng quen, còn quen cả một nhóm lớn ấy chứ. Cậu thi tiếng Anh tốt không?”
Dường như Lập Hạ khó có thể tiếp nhận được kẻ bình thường vẫn hay lạnh lùng như cái tủ đông lạnh này hôm nay lại đột nhiên phát bệnh thần kinh, còn vui vẻ cười cười nói nói, thế là cô không nhịn được đá cho Phó Tiểu Tư một cái, nói: “Không buồn cười gì cả, hơn nữa tớ quên không nói cho cậu biết, bọn tớ vừa mới đặt ra quy định, ai mà thảo luận về chuyện thi đại học thì người đó phải ra hành lang nhảy thoát y.”
Phó Tiểu Tư há hốc mồm, nhưng lời đến khóe môi chẳng hiểu sao lại biến mất, cuối cùng chỉ có thể hừ nhẹ một câu: “Cậu có tài mà không có đức” để kết luận, nhưng Lập Hạ lại không hề nghe thấy.
Lập Hạ nhìn Phó Tiểu Tư ở trước mặt, cậu uống trà xanh trong cốc giấy, cau mày nhìn phụ đề karaoke màu trắng rồi xanh trên màn hình tivi, cô mơ màng cảm thấy trên mặt cậu được phủ lên một lớp ánh sáng màu trắng nhẹ, khiến cho hình dáng khuôn mặt cậu an tĩnh và dịu dàng đến lạ thường. Từ ba năm trước, lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Tiểu Tư, khuôn mặt tuấn tú của cậu vẫn còn nét trẻ con, giống như không nhiễm tuyết sương trên trần thế, lại như kiểu không có bất kỳ biểu cảm gì, lúc nhìn người khác, đôi đồng tử của cậu như vĩnh viễn chìm trong màn sương mù vô tận, lúc nói chuyện thì lại chậm nửa nhịp, thờ ơ bình thản với tất cả sự đời. Mà sau ba năm, thiếu niên khi xưa bây giờ đã có dáng dấp của một người đàn ông, gương mặt nhu hòa nhưng lại có nét sắc sảo như ẩn như hiện, quai hàm hơi chênh chếch về phía tai. Cô ngượng ngùng vì cú đá của mình lúc nãy, “Hình như hơi thân mật quá mức thì phải?” Nhưng mà cũng may xưa nay Phó Tiểu Tư không so đo với cô. Lục Chi Ngang thì lại không giống thế, Lập Hạ nghĩ, nếu như cô đá cậu ta một cái thì chắc là cậu ta sẽ đá mình hai cái cũng nên.
Hôm đó, Trình Thất Thất cứ cầm micro hát mãi, sau đó dứt khoát ngồi luôn trước máy quay đĩa không đi, hát xong bài này lại cầm micro chọn thêm bài khác. Lục Chi Ngang thì cứ la oai oái, nói không chịu nổi thứ giai điệu này đâu. Lập Hạ nói đùa, xem ra sau này cô ấy chuẩn bị làm một ca sĩ đấy.
Lập Hạ nhìn Thất Thất, trong lòng âm thầm hâm mộ không ít, Thất Thất hát rất êm tai, dường như bất cứ chuyện gì Thất Thất cũng có thể làm được tốt, học cũng tốt, hầu như học sinh toàn trường đều là bạn bè của cô ấy, ba mẹ yêu thương chăm sóc lại còn có khả năng hội họa tuyệt vời, khuôn mặt thì xinh xắn, nói chung cô ấy đúng là một người thập toàn thập mĩ.
Hình như mọi người cũng đang cố gắng giải phóng bản thân đã bị đè nén khá lâu của mình, bia được bật tung khắp phòng. Cứ một chai bia được mở thêm thì lại có một người ngã ầm xuống đất. Một đám người nhảy nhót tưng bừng giống như điên. Bạn AA cầm lấy micro hét lên tôi là cà chua, sau đó bạn BB nằm trên mặt đất lại tiếp lời, xin chào, rất hân hạnh được gặp cậu, tôi là dưa chuột.
Hát đến mười hai giờ, tất cả mọi người đều mệt mỏi, thế là tan tác như chim muông, chỉ còn lại Thất Thất, Lập Hạ, Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Bốn người nhìn ngó lung tung không biết đi chỗ nào, cho nên quyết định cứ tìm đại nơi nào đó rồi tới ngồi một lát.
Thiển Xuyên về đêm rất yên tĩnh, không có quá nhiều xe cộ hay người đi lại trên đường. Hầu như quan mười một giờ tối người dân ở đây sẽ đều đi ngủ hết, vì vậy bốn người đi ở trên đường, đến quỷ cũng chẳng nhìn thấy một tên.
Đi đến công viên Tâm Đường thì ngồi xuống, Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nằm ngay trên cái ghế đầu tiên của công viên, Lập Hạ ngồi ở cái ghế bên cạnh họ, Thất Thất hơi mệt mỏi, thế là nằm luôn trên đùi cô mà ngủ.
Buổi tối mùa hè vừa ẩm ướt mà lại vừa oi bức, đèn đường sáng choang trên đỉnh đầu, bỗng dưng trong vầng sáng đó có một vài con ong bay vo ve vỏ vẻ, âm thanh đó vang vọng bên tai thật lâu vẫn chưa tan.
Xung quanh có rất nhiều côn trùng bay tới bay lui. Lập Hạ xoa xoa hai mắt, cảm thấy hình như mình cũng hơi buồn ngủ. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nói với nhau cái gì cô cũng không nghe được rõ ràng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc mơ màng, Lập Hạ cảm thấy Phó Tiểu Tư dựa lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Cuối cùng cậu vẫn điền đại học mĩ thuật trung ương sao? Còn chưa kịp hỏi cậu.”
Lỗ mũi ngửi thấy mùi bột giặt sạch sẽ từ áo sơ mi của Phó Tiểu Tư thoang thoảng.
Âm thanh của Phó Tiểu Tư như thôi miên, trầm thấp lại cực kì mê hoặc.
Cô gật gật đầu, sau đó ý thức được ánh sáng ở đây mờ mịt quá, chắc cậu ấy cũng không nhìn thấy mình gật đầu được đâu, thế là lập tức nói “ừm”, cũng không nặng không nhẹ.
“Nếu vẫn học đại học cùng nhau, ừ….” Cậu dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp, “Tớ sẽ rất vui.”
Lập Hạ cảm thấy trái tim mình như đột nhiên bị vỗ một cái. Lúc trước tự ý quyết định cùng điền một trường đại học với Phó Tiểu Tư, đến bây giờ nghĩ lại cảnh ngày ấy cô vẫn còn cảm thấy căng thẳng và hoảng hốt. Chỉ là cô thắc mắc tại sao Lục Chi Ngang lại không hề nói gì. Với tính cách của cậu ấy chắc chắn lúc này Lục Chi Ngang đã nói thêm rất nhiều câu xen ngang vào giữa rồi. Lập Hạ quay đầu đi, trong ánh sáng mờ mờ cô nhìn thấy Lục Chi Ngang nằm đó, đôi mắt rất sáng, thỉnh thoảng lại chớp mắt hai ba cái. Một nửa khuôn mặt của cậu khuất trong ánh đèn đường, khiến cho mặt mũi cậu ấy như biến mất trong bóng tối, chỉ còn dư lại chút ánh sáng nhè nhẹ nơi đáy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...