Hạ Chí Chưa Tới

Mà mỗi lần Lục Chi Ngang đều cười ha ha hai tiếng, khóe miệng nhếch lên đáp lại: “Đó là vì bây giờ chẳng còn tìm được người nào tốt như tớ cả.”

Lúc nói chuyện, khóe miệng của Lục Chi Ngang thường nhếch lên tạo thành một góc rất đặc biệt, sau đó nơi khóe miệng sẽ xuất hiện một vết nhỏ giống như núm đồng tiền nhỏ, khác lạ.

Mặc dù là khác lạ nhưng cũng rất đẹp trai. Vừa mang nét ngây ngô của một cậu thiếu niên, vừa có cảm giác như ánh mặt trời rạng rỡ, làm người ta chói mắt.

Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đứng ở rìa ngoài của đám đông, uống coca, thỉnh thoảng cúi xuống nói với nhau một vài câu gì đó. Trình Thất Thất chạy từ xa tiến lại, vỗ vỗ vai Phó Tiểu Tư, hỏi cậu: “Buổi tối bọn mình ra ngoài chơi, các cậu có đi không?”

Phó Tiểu Tư nhìn lên, hỏi: “Có những ai vậy?”

Trình Thất Thất nói có bạn A nào đó, bạn B nào kia, bạn C gì đấy, còn cả bạn D nào đó nữa.

Phó Tiểu Tư hỏi: “Sao cậu luôn quen biết nhiều người lạ thế nhỉ?”


Trình Thất Thất khoanh hai tay ở trước ngực, hơi bất lực đáp lời: “Những người lạ mà cậu nói đều là bạn học cùng lớp của chúng ta đấy, cậu và họ đã từng cùng đọc sách mấy vạn giờ với nhau rồi nữa kìa.”

Phó Tiểu Tư nói: “Hả, vậy Lập Hạ có đi không?”

“Hừm, có.”

“A, vậy đi đi, chúng tớ cũng đi.” Lục Chi Ngang chen vào, nhìn Trình Thất Thất cười híp mắt, bảo.

“Được rồi, vậy buổi tối sẽ gọi điện thoại cho bọn cậu.” Sau đó cô lại đi lẫn vào đám đông.

Phó Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ngang, hỏi cậu: “Ai nói với cậu là tớ sẽ đi?”

Lục Chi Ngang “A” một tiếng rồi làm động tác ngã về phía sau, sau đó ngẩng đầu lên nói mà chẳng có biểu cảm gì, “Á vậy không nên đi sao.”

Phó Tiểu Tư há miệng nhưng chẳng nói được gì, vẻ mặt hơi buồn bực, một lúc sau mới nói được một câu: “…Đi chết đi.”

Gần đến lúc hoàng hôn là thời điểm trường học vắng bóng người.

Những cậu bé cô bé đàn em lớp mười, lớp mười một đã về nhà xem phim hoạt hình từ khi sớm. Mà học sinh lớp mười hai sau khi thi xong môn cuối cùng là ngoại ngữ lại tụm năm tụm ba rời đi. Chuyến đi lần này cũng là lần rời đi cuối cùng và là lời từ biệt xa xôi nhất, thậm chí lúc Phó Tiểu Tư nhìn thấy bước chân họ bước ra khỏi cổng trường, cái bóng ở sau lưng như thể bị cắt rời, cơ thể tiếp tục đi về phía trước, còn cái bóng đen thui vẫn nằm yên tại chỗ.

Giống như sau khi con người ta chết đi, linh hồn cũng rời khỏi thân thể, mang theo sự hoảng loạn đau lòng và sự sợ hãi không ai biết trước.

Những cái bóng kia ở lại trong khoảng trống sân trường, du đãng, rên lên khúc hát thanh xuân mà người ta đã quên lãng từ lâu.


Rốt cuộc rồi mọi người cũng dần dà đi hết, mang theo vết tích của quãng thời gian ba năm hòa vào các ngóc ngách trong thành phố, rồi sau đó lại tiếp tục hòa tan giữa Trung Hoa rộng lớn, thậm chí là tiêu tán ở một nơi nào đó trên thế giới này đây.

Ánh tà dương le lói.

Bầu trời mùa hè tối muộn, nhưng khi đã tối rồi thì sẽ tối rất nhanh. Trong vòng một phút sẽ chẳng nhìn rõ mặt nhau nữa. Lục Chi Ngang đứng trong bóng tối như thể đang phất phất tay, tạo thành một vòng hơi nóng trong không khí, cậu nói: “Không muốn bị đói chết thì đi ăn cơm thôi.”

Phó Tiểu Tư đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo, đáp: “Đi thôi.”

Đường phố Thiển Xuyên đều rất sạch, hơn nữa ở trong thành phố này đâu đâu cũng có mùi long não. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang rẽ vào một quán nhỏ ở bên lề đường ăn bát mì thịt bò hai tệ một bát, mặc dù trên người bọn họ đang mặc áo sơ mi trắng với quần thô có giá mấy trăm tệ một bộ, rất có phong cách “quỷ chết đói còn đeo vàng đeo bạc”. Những lời này là Phó Tiểu Tư dùng để miêu tả về Lục Chi Ngang, bởi vì cậu thường xuyên tiêu tiền vào việc linh tinh nên cuối cùng nghèo đến mức không còn lấy một xu dính túi. Những lúc như thế, Phó Tiểu Tư sẽ chỉ vào những bộ quần áo đắt tiền trên người cậu mà nói với vẻ chẳng có cảm xúc gì: “Quỷ chết đói còn đeo vàng đeo bạc.”

Ông chủ là một người còn trẻ, để hai hàng ria mép nhưng vẫn không giấu được nét trẻ trung trên khuôn mặt mình.

Ông chủ nói với bọn Phó Tiểu Tư, “Hai cậu là học sinh vừa kết thúc kì thi đại học à?”

Lục Chi Ngang nổi lên hứng thú, gác một chân lên cái ghế băng, hỏi lại: “Sao chú biết?”

“Ừ, học sinh lớp mười hai thường có vẻ mặt như nhau, vừa nhìn là biết liền.”


“Vẻ mặt như thế nào ạ?”

“à, không thể nói rõ được, nói chung là vừa nhìn đã nhận ra rồi.” Ông chủ cười ha ha.

Lục Chi Ngang dí sát mặt vào Phó Tiểu Tư, nhìn chăm chú đến lòi cả mắt ra rồi hỏi cậu: “Vẻ mặt hiện tại của tớ như thế nào?”

Phó Tiểu Tư không ngẩng đầu, vừa ăn mì vừa trả lời: “Vẻ mặt giống như nhi đồng thiểu năng khi đọc “Mười vạn câu hỏi vì sao” ấy.”

Sau đó hai người lại đấu võ, đấu xong thì tiếp tục ăn mì.

Tiểu Tư ngẫm lại, dường như lúc còn đi học, mỗi ngày cậu và Lục Chi Ngang đều như vậy cả, cứ đánh đánh náo náo từ hồi cấp hai cho đến khi tốt nghiệp cấp ba đã là sáu năm rồi.

Những ngày tháng đó như cỏ mọc én bay, hoa đào nở rực khắp ngọn núi xanh rì, màu đỏ như hòa thêm thuốc nhuộm, nhuộm đỏ thẫm lên sườn núi, khiến sương mù mờ mịt trong con mắt mỗi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui