Cô không thể không thừa nhận, đây là người con trai tuấn tú nhất cô gặp từ khi đến Thiển Xuyên, có nét sạch sẽ mà người ta không có được, hệt như ánh sáng dịu dàng từ ống kính trong bộ phim điện ảnh, nhân vật nam chính luôn được phủ lên vòng sáng trắng nhẹ nhàng, kể cả lớp bụi mù trên con đường chật chội cũng không thể nhuốm bẩn lên người.
Nhưng rồi Lập Hạ lại hơi nhíu mày. Bởi vì chiếc xe đạp leo núi rất ngầu và logo CK kinh điển như ẩn như hiện phía sau lưng áo người kia. Nói chung là Lập Hạ không thích những người con trai trong gia đình giàu có như thế, chỉ có điều khuôn mặt sạch sẽ kia thì người ta không thể nào ghét nổi. Mà đúng lúc cậu ấy quay về hướng Lập Hạ, cô nhìn thấy được đôi mắt của người kia, như một lớp sương mù mênh mang, bao phủ mặt hồ lạnh lẽo vào sáng sớm.
Lập Hạ thấy cậu ấy chỉ nhìn đến hướng xe đi tới, thấy không có gì đáng để tâm thì cũng không nhìn nữa.
Một đôi mắt không có tiêu điểm.
Như một màn sương lớn.
Sau đó đèn xanh. Xe từ từ đi tới. sáng tối đan xen nhau, đi ngang bóng cây rồi lại ra ngoài sáng.
Lập Hạ vẫn nhắm mắt như trước, trước mắt thấp thoáng khuôn mặt của người con trai vừa xuất hiện.
Lễ khai giảng trường nào cũng buồn tẻ như thế, dù là trung học cơ sở hay trung học phổ thông. Đây là điều mà Lập Hạ nghĩ tới khi ngồi trong sân vận động chật kín đông người. Tất cả học sinh chen nhau trong một khoảng đất trong trước cột cờ. Trên bục, các anh chị hội học sinh đang vội vàng bưng bàn, trải khăn, đặt hoa tươi.
Trình từ nghìn bài như một. Giống hệt như lễ khai giảng lúc cô còn tiểu học. “Chẳng sáng tạo chút nào”.
May mà cây nhãn ở trường này sum suê hơn bất kì nơi nào trong thành phố, hầu như không thể nhìn được toàn bộ ánh mặt trời. Xuyên qua kẽ hở giữa các lá cây, ánh mặt trời len lỏi tạo thành từng chùm tia sáng. Lập Hạ cảm giác như mình đang ở trong một khu rừng rậm rạp, tiếng ồn ào của hơn một nghìn học sinh xung quanh cũng dần dần lùi xa đến tận phía chân trời, từng hạt bụi lơ lửng an yên bên trong chùm sáng đó.
Cô nhớ tới sân vận động đất đỏ ở ngôi trường cấp hai, mồ hôi xối xả trên người mấy cậu bạn dưới mặt trời chói chang và cả những cô gái yên lặng đứng cầm chai nước suối bên sân trường. Trong sân vận động vang lên tiếng ồn ào huyên náo, khiến cho cả mùa hè càng thêm nóng bức và xao động. Lúc học cấp hai, Lập Hạ không chơi với bạn nam. Thất Thất nói Lập Hạ là một cô gái ngoan, cô cũng không phủ nhận, nhưng chỉ mình cô biết, không chơi với bạn nam không phải vì cô không thích, mà là không gặp ai đáng để cô phải thích. Ở một nơi rất xa xôi trong cõi lòng Lập Hạ vẫn luôn có một người, mặt mũi người nọ trước nay chưa từng thấy, nhưng mỗi buổi tối lúc Lập Hà ngồi trước cửa sổ đọc sách, khi viết chữ trên tờ giấy nháp đôi lúc sẽ lơ đãng viết ra tên của cậu. Cái tên đó như lời báo hiệu của thần linh, không an phận nhưng vẫn luôn im lìm không lên tiếng, một ánh mờ lóe lên giữa đêm khuya.
Hiệu trưởng đang đứng phát biểu ở trên bục vừa trông đắc ý lại có phần nho nhã, từ chuyện quét cầu thang cho đến lần đầu tiên Trung Quốc thử thành công bom nguyên tử, điều đó khiến cho Lập Hạ không chịu nổi.
“Không phải người quét cầu thang lúc trước đã làm cho bom nguyên tử thử thành công lần đầu, nhưng đương nhiên nó cũng có mối liên hệ nào đó?”
Thế là cô quyết định không nghe thầy nói nữa, hơn nữa cũng chẳng đáng để nghe. Những chuyện này từ khi học tiểu học năm đầu, giáo viên nào cũng đã từng nhắc tới, làm gì và không được làm gì, hơn nữa kì lạ hơn là từ khi tiểu học cho đến trung học phổ thông, suốt chín năm qua những điều cho phép và không cho phép này cũng chưa từng thay đổi. Lập Hạ nghĩ vậy là lại thấy buồn cười.
Từng bóng người luân phiên khiến thời gian cũng trở nên nhanh chóng. Nhưng thật ra cảm giác này lại sai, giống như nước sông từ từ chảy qua mu bàn chân, lạnh buốt. Có tiếng dương cầm từ xa đang từ từ đàn tấu. Tính tang tính tang từng nhịp chậm.
Buồn ngủ quá.
Lập Hạ vừa quay đầu đã nhìn thấy cậu bạn tới tìm trường khi sớm, ở phía sau lưng. Khuôn mặt cậu hiện ra giữa hai đầu nữ sinh ngồi đằng trước, ấy thế mà lại xinh hơn nhiều. Lập Hạ gặp quỷ thật rồi. Cô hoảng hốt nghe cậu nói chuyện với cậu bạn cạnh bên. Bởi vì xa quá nên không nghe được rõ. Vì thế cô cũng không thể nào biết được rốt cuộc giọng nói cậu bạn đó thế nào, chỉ mơ hồ nghe được người bên cạnh gọi cậu là “Cười chết[1]“.
[1] Cười chết: Tiếu Tử – xiao sǐ
Cười chết? Sao lại có người có cái tên lạ thế? Lập Hạ không nghĩ ra được, “Đúng là muốn cười chết luôn mà”. Cô lắc lắc đầu lại nhìn cây.
Lúc nghỉ trưa Lập Hạ không tới căn tin ăn cơm, cô cầm hộp tiện lợi mang đi từ nhà của họ hàng, ngồi dưới tàng cây vừa ăn vừa lật một cuốn tạp chí mỹ thuật có tên là Điều chưa biết. Sở dĩ mỗi kì Lập Hạ đều mua một quyển tạp chí này là vì phía trên đó có bài của một người tên là họa sĩ Tế Ti. Ngày mồng hai năm ấy, đột nhiên có một hôm Lập Hạ nhìn thấy bức tranh mang tên “Mùa hè cháy bỏng” của Tế Ti ở trên tạp chí này, sau đó cô bắt đầu thấy thích họa sĩ kia. Nhưng mà Lập Hạ chưa bao giờ biết về giới tính, tên tuổi, tướng mạo hay chỗ ở của vị Tế Ti này, tuy vậy cô lại nghĩ có lẽ đó phải là một chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt đẹp trai và tính cách không thích huênh hoang khoác lác, cậu ấy sẽ thích mặc quần jean và áo sơ mi trắng, chỉ thích coca chứ không hay uống nước. Những thứ này đều là ảo tưởng cố chấp của mấy cô gái trẻ, lại bị Lập Hạ nhìn nhận nó như là thực tế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...