Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em



Ở góc độ này, Thịnh Tường không thấy rõ biểu cảm của Thẩm Ngôn Lễ.

Cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra vết thương của bản thân qua câu nói vừa rồi của anh.

Thịnh Tường mặc một chiếc váy cotton, lớp vải của váy mềm mại, dán sát vào da thịt, cẳng chân nơi bị bóng va phải hơi lõm xuống thành một vết nhỏ.

Hẳn là trên mặt bóng còn có mấy viên đá nhỏ, bị lực mạnh tác động nên găm vào chân cô.

Sau khi làn váy dài của cô bị vén lên, cô còn cảm nhận được chút xúc cảm rách da nhè nhẹ.

Thịnh Tường cúi đầu nhìn theo động tác tay của Thẩm Ngôn Lễ, nhìn qua đúng là trông hơi đáng sợ.

Máu chảy ồ ạt, chẳng mấy đã nhuộm đỏ cả cẳng chân Thịnh Tường, váy cô cũng vì vậy mà dính đầy vết máu.

Nhìn thì trông hơi rợn người, nhưng Thịnh Tường đã không có cảm giác như vừa rồi nữa.

Cơn đau thấu tim ban nãy đã dần vơi bớt, đôi mày đang cau chặt lại của cô cũng dần thả lỏng.

Gió thu cuối ngày hơi se se lạnh, thổi qua làn da lộ ra bên ngoài của cô.

Bên ngoài lưới sân bóng không có ai, nhưng không tránh được việc có những sinh viên tò mò nên quay đầu nhìn ngó.

Thịnh Tường hoàn hồn, thử rụt chân lại, nhưng Thẩm Ngôn Lễ căn bản không cho cô cơ hội này, anh nắm chặt chân cô hơn.

“Hẳn là không nghiêm trọng lắm đâu.”

Tuy nói như vậy nhưng cô lại chẳng thể tránh thoát.

Cứ giằng co như vậy, cô lại bị lực tay của anh kéo lại gần hơn.

“Thế này mà còn không nghiêm trọng à?” Thẩm Ngôn Lễ không ngẩng đầu, chỉ nói: “Cậu đừng giãy nữa.”

Dứt lời, anh lại tỉ mỉ quan sát vết thương của cô vài lần.

Anh buông váy cô xuống, sau đó thẳng lưng khuỵu gối, một tay đỡ eo cô, một tay khác vòng qua mặt sau đầu gối cô.

Anh hơi dồn sức, nhẹ nhàng bế ngang cô lên.

Đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ di chuyển, bước nhanh về phía trước.

Trong lúc trời đất quay cuồng, Thịnh Tường nhìn người trước mắt, tiếng kêu nghẹn trong cổ họng, trở thành cảm giác bối rối, không biết phải làm sao.

“Cậu đưa tôi đi đâu thế?”

“Cậu nghĩ là tôi sẽ đưa cậu đi đâu?” Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày nhìn cô, giọng điệu hài hước.

Thấy Thịnh Tường mím môi, Thẩm Ngôn Lễ không cố tình trêu đùa cô nữa: “Đi đến phòng y tế.”

Anh đi rất nhanh, mới chốc lát đã đi qua sân bóng.

Chiều nay là ngày nghỉ lễ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, nhưng buổi tối vẫn có tiết học.

Giờ này, có khá nhiều học sinh đi đến giảng đường sau khi ăn tối, thấy cảnh này, họ sôi nổi dừng lại xem.

Bỏ qua những ánh mắt thi thoảng lại lướt tới ở xung quanh, tất cả sức chú ý của Thịnh Tường đều đặt ở nơi tiếp xúc với anh, cô thấy người mình tê rần như vừa bị điện giật.


Vì lý do tính cách mà cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với người khác giới đến như vậy.

lúc này, anh đang ôm lấy cô, cô gần như đã nằm trọn trong lòng anh.

Thẩm Ngôn Lễ mới vừa bước ra từ trận bóng gay cấn, mấy sợi tóc của anh ướt nhẹp, dính ở trên trán.

Tầm mắt của Thịnh Tường nằm ngang với chiếc cằm sắc sảo của anh, cô bối rối đến mức không biết nên để tay ở đâu, nhìn sang chỗ nào.

Mấu chốt là chiều nay cô vừa đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không, còn đang cầm túi tài liệu trong tay.

Nó lắc qua lắc lại theo bước chân của Thẩm Ngôn Lễ, không chịu khống chế mà quệt tới quệt lui trên sống lưng anh.

“Cậu không mệt à?”

“… Hả?” Thịnh Tường ngơ ngác đáp.

Đôi mắt đào hoa của anh hơi cụp xuống: “Cậu đặt tay lên đi.”

Một lát sau, Thịnh Tường vẫn không làm gì.

Thấy cô như vậy, Thẩm Ngôn Lễ cũng không mở miệng nữa.

Vài giây sau, cô giống như vừa thoát khỏi nỗi băn khoăn, vì sợ anh lại bị túi tài liệu quệt phải nên nhẹ nhàng nâng tay, đặt tay lên vai anh.

Phòng y tế ở đối diện tòa nhà hành chính, ở phía bên phải của sân vận động.

Khoảng cách từ sân bóng rổ đến phòng y tế khá xa, suốt đoạn đường, hai người đều không nói chuyện.

Thẩm Ngôn Lễ thân cao chân dài, sau khi tới nơi, anh vào thẳng tòa nhà.

Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài không chỉ có vài gian phòng y tế mà có hẳn một tòa nhà.

Trường học có căn cứ hàng không, tất nhiên không thể thiếu thao tác thực và diễn tập trên không.

Thường ngày trường học thường xuyên có học sinh bị thương, vậy nên để tránh sai lầm đáng tiếc như không chữa trị kịp thời mà trường học trang bị đầy đủ mọi thiết bị chữa bệnh, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Giờ này ở đây không có ai, đại sảnh tầng một trống không, thoang thoảng mùi nước sát trùng.

Thẩm Ngôn Lễ nhìn một vòng xung quanh rồi hỏi cô.

“Cậu mang thẻ sinh viên không?”

Phòng y tế cũng cần lấy số để được vào khám, quẹt thẻ để nghiệm chứng và ghi lại thông tin của sinh viên.

Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài thực hiện chế độ dùng một tấm thẻ sinh viên cho mọi thủ tục hành chính, nó còn tích hợp cả chức năng chi trả bảo hiểm y tế cho sinh viên.

Thịnh Tường lắc đầu, chiều nay cô đến cửa hàng giúp đỡ trước rồi mới đi đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không, sao có thể mang thẻ sinh viên theo người được.

“Thế thì dùng thẻ của tôi để quẹt đi.”

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới thả cô xuống, sau đó lấy thẻ học sinh ra, quẹt vào máy POS ở bên phải đại sảnh.



“Phòng A1, tầng hai.”


Họ tìm đến phòng được in trên phiếu, Thẩm Ngôn Lễ giúp cô đẩy cửa ra.

Thịnh Tường có thể tự đi được, lúc vừa mới lên tầng, cô không muốn làm phiền anh nữa nên nhất quyết không cho anh đỡ mình.

Thẩm Ngôn Lễ cứ vậy mà nhắm mắt theo đuôi đi sau cô, biểu cảm của anh lại trở thành vẻ thong dong, thản nhiên như cũ.

Phòng y tế được tách ra thành từng phòng riêng, mỗi phòng đều có hai chiếc giường bệnh.

Bác sĩ nữ đang ngồi sau bàn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn họ: “Em bị sao thế này?”

“Em bị bóng rổ đập vào chân, chảy khá nhiều máu.” Thịnh Tường lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng bây giờ em cũng không thấy đau mấy.”

“Là vậy à.” Bác sĩ nhìn xuống chân cô để xem qua vết thương, kết quả phát hiện không nhìn thấy cái gì: “Em vén váy lên cho chị xem nào.”

Không biết nghe được từ nào, Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ đang đứng một bên theo phản xạ.

Từ khi đi vào, anh đã khoanh tay đứng dựa vào tường để chờ cô.

Thấy ánh mắt nhìn sang bất chợt của cô, Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt, cứ nhìn cô như vậy mà không nói điều gì.

Thịnh Tường dời mắt, hơi khom lưng xuống, nhấc váy lên cao hơn một chút theo yêu cầu của bác sĩ.

“Được, chị biết đại khái rồi.” Nữ bác sĩ nhìn qua một lát rồi lại nhìn về phía màn hình máy tính, bàn tay liên tục gõ bàn phím để ghi chép tình hình vết thương: “Em tên là Thẩm Ngôn Lễ đúng không?”

Thịnh Tường ngớ người trong giây lát: “Không phải, em tên là Thịnh Tường.”

Sau đó, cô nâng cằm về hướng Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu ấy mới là Thẩm Ngôn Lễ.”

Người bị nhắc tới vẫn rất ung dung: “Bác sĩ, cậu ấy không mang thẻ sinh viên nên em quẹt bằng thẻ của em.”

Nữ bác sĩ nhìn người này rồi lại nhìn người kia.

Cuối cùng, cô ấy “ồ~” một tiếng đầy ẩn ý.

Cô ấy hóng hớt xong thì đứng lên từ phía sau bàn: “Em đừng ngồi vội, sang giường bên kia nằm đi, chị đi lấy đồ để vệ sinh vết thương cho em.”

Không đợi Thịnh Tường đồng ý, nữ bác sĩ lại nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ: “Em trai đỡ bạn qua đi chứ, bóng rổ của em đập phải em ấy đúng không?”

Thịnh Tường tự đi qua: “Chị, không phải cậu ấy đâu, là người khác không cẩn thận để bóng rổ đập phải em.”

Nữ bác sĩ nghe vậy thì cong mắt cười một cái, không nói thêm điều gì nữa.

Sau khi đi qua từ phía tủ khử trùng, cô ấy giúp Thịnh Tường chỉnh tư thế, đưa cái gối ôm qua để Thẩm Ngôn Lễ giúp Thịnh Tường lót ở sau lưng.

Sau khi chỉnh xong, tư thế của Thịnh Tường biến thành nửa nằm nửa dựa vào gối.

“Vết thương của em nhìn qua trông nghiêm trọng nhưng thật ra chỉ bị thương ngoài da thôi, vì bị đá quệt phải nên mới chảy nhiều máu như vậy.” Bác sĩ nhẹ nhàng lau sạch vết máu: “Chưa đến một tuần là có thể khỏi hẳn, sau khi đóng vảy nhớ đừng để vết thương dính nước nhiều, thường ngày chú ý cẩn thận nhiều hơn là được.”

Biết con gái đều thích đẹp, mà cô gái trước mặt lại rất xinh xắn, vậy nên cô ấy vừa nhấn mạnh vừa an ủi: “Yên tâm đi, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là sẽ không để lại vết sẹo quá lớn đâu.”

Thịnh Tường không chú ý tới chuyện này, cô nhìn nữ bác sĩ cầm cái nhíp đến gần cẳng chân.

Chỉ qua vài động tác, mấy viên đá vụn đã được gắp ra nhanh chóng rồi được thả vào cái khay bên cạnh.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, im lặng một lát rồi nói: “Em không đau chứ?”


“Vâng.” Thịnh Tường lắc đầu: “Không đau ạ.”

“Thế sao nhìn em trông như sắp khóc rồi thế?”

Nữ bác sĩ thấy hơi tò mò, hốc mắt cô gái trước mắt cô ấy ướt nhẹp, giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi ở mép giường quan sát toàn bộ quá trình cất tiếng: “Bác sĩ, cậu ấy vốn đã trông như vậy.”

Bây giờ là chạng vạng, phòng y tế không bật đèn, Thịnh Tường lại ngồi ngược sáng, bên cạnh còn có lớp rèm chắn làm người khác nhìn không rõ lắm, không cẩn thận nhìn nhầm.

“Vậy à, làm chị sợ muốn chết.” Cô ấy nói xong, chính bản thân cũng tự thấy buồn cười: “Chị bảo mà, chị còn nghĩ tại kỹ thuật của mình không tốt, nhưng mà em xinh thật đấy, đôi mắt trông rất long lanh.”

Khi đối diện, dường như ánh mắt ấy có thể chạm thẳng vào trái tim đối phương.

Cô ấy là con gái mà chỉ liếc mắt một cái thôi cũng thấy như tim mình sắp tan chảy.

Nói đến đây, bác sĩ nhìn Thẩm Ngôn Lễ, không quên trêu chọc: “Em hiểu rõ phết nhỉ.”

Cô ấy nói vậy làm hai người không nói thêm gì nữa.

Động tác của bác sĩ rất nhanh, khi gần xong, cô ấy dùng tăm bông thấm chút cồn i ốt để lau trong bước cuối cùng, sau đó bảo Thịnh Tường ấn chặt: “Ấn giữ cái này vài phút là em đi được rồi, để chị kê cho em ít thuốc bôi, lát nữa xuống tầng một lấy là được.”

Thịnh Tường gật đầu, đang định nhận tăm bông từ tay cô ấy thì động tác của cô đã bị người khác ngăn lại.

Thẩm Ngôn Lễ nhận lấy cái tăm bông kia bằng một tay rồi nhìn thoáng qua Thịnh Tường: “Để tôi.”

Nữ bác sĩ nhường chỗ, lúc này, chuông điện thoại của Thẩm Ngôn Lễ bỗng vang lên, điện thoại của anh cũng rung lên theo.

Anh vẫn không nhúc nhích, có vẻ như không định nghe điện thoại, Thịnh Tường nhắc nhở anh: “… Điện thoại của cậu kìa.”

Thẩm Ngôn Lễ nghe vậy thì lấy điện thoại ra, cụp mắt nhìn vào màn hình, dùng bàn tay đang rảnh rỗi để cầm điện thoại: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Giọng của Tiêu Tự vẫn oang oang như vậy, giống như có thể chọc thủng tầng mây: “Lão đại! Hai người đang ở đâu thế??? Hai người đến phòng y tế à???!!!”

Giọng Thẩm Ngôn Lễ không mặn không nhạt: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

“Không làm gì! Tôi vừa mới chơi bóng xong!! Tôi muốn tới tạ lỗi!!!”

Tiêu Tự nói rất nhanh, chưa đợi Thẩm Ngôn Lễ đáp lại đã nói thêm: “Cậu đưa điện thoại cho em Tường đi! Là ở phòng y tế đúng không?! Bây giờ tôi dẫn anh em tới ngay đây!!”

Thịnh Tường đang định nói mình sắp xong rồi, không cần anh ta tới, bỗng bác sĩ đang ngồi sau bàn cất cao giọng: “Tới phòng y tế? Kéo nhau tới làm cái gì, đây đâu phải chỗ mở họp, em chuyển lời chị cho bạn em đi, bảo mấy đứa đừng tới đây.”

Hơn nữa vết thương đã được sơ cứu xong, hai người họ cũng sắp rời đi rồi.

Thẩm Ngôn Lễ đồng ý rồi nói với đầu bên kia điện thoại: “Nghe thấy chưa? Đừng tới, tôi cúp máy đây.”

Không đợi Tiêu Tự kịp phản ứng, mấy lời chưa kịp nói hết của anh ta đã bị cắt đứt bởi tiếng cúp điện thoại.

Tiêu Tự đang ở trên sân bóng: ???

Mấy người xung quanh thấy anh ta cầm điện thoại với vẻ mặt cạn lời thì sôi nổi tiến lên: “Sao thế sao thế? Giờ bọn mình làm gì?”

Tiêu Tự thấy lòng hơi mệt, anh ta cất điện thoại, phất tay: “… Không có gì, không có gì, giải tán đi!”

Sau khi trải qua đoạn nhạc đệm này, phòng y tế hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Đợi vài phút sau, Thẩm Ngôn Lễ mới vứt cái tăm bông đi trong lời dặn dò của bác sĩ.

“Đi thôi.” Anh cầm đơn thuốc, vẫy tay với cô.

Thịnh Tường đang chỉnh lại váy áo, nghe anh bảo vậy thì ngước mắt lên nhìn anh: “… Cậu còn định tiễn tôi nữa à?”

“Đi lấy thuốc thôi.” Thẩm Ngôn Lễ nói xong thì nhìn cô: “Cậu muốn tôi tiễn cậu à? Thế cũng được.”


“…”

Thịnh Tường hiếm khi bị nghẹn lời như lúc này.



Tuy đã nói như vậy, nhưng khi ra khỏi tòa y tế, Thẩm Ngôn Lễ vẫn bị Tiêu Tự chặn lại.

Anh ta nhớ rõ phải hỏi han Thịnh Tường ân cần trước, còn liên tục bảo đảm rằng cái người tranh bóng kia đã bị anh ta “dạy dỗ cẩn thận”.

“Ừ, bác sĩ cũng nói là không có vấn đề gì, không nghiêm trọng, cậu đừng để trong lòng.” Cô vừa nói vừa gật đầu với Tiêu Tự, sau đó xách theo túi tài liệu và thuốc, chẳng mấy chốc đã đi ra xa, bóng dáng dần khuất trên con đường lớn trồng đầy cây ngô đồng.

Thẩm Ngôn Lễ mới vừa dời mắt, bả vai đã bị người khác đẩy.

“Người ta đã đi xa rồi, nhìn cái rắm gì nữa!”

“Tôi nghe nói rồi nhé.” Tiêu Tự còn chớp chớp mắt sau khi nói xong: “Cảm giác ôm công chúa thế nào hả hộ hoa sứ giả Thẩm của chúng ta?”

Nghe xong lời trêu chọc của Tiêu Tự, Thẩm Ngôn Lễ nhét hai tay vào túi, liếc mắt nhìn anh ta: “Muốn ăn đánh à?”

Anh bỏ tay ra, thong thả khởi động gân cốt: “Hôm nay cậu không tiếp được bóng, còn để bóng đập phải người khác nữa.”

“…”

Tiêu Tự vẫy cờ nhận thua trước: “Tôi nhận, tôi nhận! Tôi nhận còn không được à?”

Tối nay hai người họ không có tiết học, sau khi ra khỏi phòng y tế, họ quay về theo đường cũ để về ký túc xá.

Dạo này Thẩm Ngôn Lễ không ở chung cư bên ngoài trường học, anh trở về cùng Tiêu Tự.

Chủ yếu là do anh thật sự rất bận rộn, Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ vừa nhập học đã toàn những môn học nặng nề, môn nào cũng liên kết với nhau, thường ngày đều không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi.

Cũng chỉ có buổi chiều ngày nghỉ mới có thể ra ngoài chơi bóng thả lỏng.

Sau khi về đến ký túc xá, Trình Dã Vọng đang nằm trên giường, Diệp Kinh Hàn thì đang đọc sách chuyên ngành.

Tiêu Tự nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, vẫn cảm thấy thiếu mất chút gì.

Anh ta thở ngắn than dài: “Tôi vẫn nên nhắn tin cho em Tường để giải thích rõ ràng thì hơn, nhân tiện chuyển tiền thuốc cho cậu ấy luôn.”

Trình Dã Vọng nghe vậy thì không hiểu ra sao, lập tức thò đầu ra khỏi giường: “Hả? Cậu và Thịnh Tường á? Lại xảy ra chuyện gì mà tôi không biết thế??”

Tiêu Tự lướt qua những tình tiết sau khi Thẩm Ngôn Lễ cùng đi với Thịnh Tường để kể lại đại khái câu chuyện từ đầu đến cuối.

Giữa câu chuyện, Tiêu Tự còn thêm mắm dặm muối để miêu tả tình huống gay cấn của trận đấu lúc đó, nếu không thì anh ta đã không bị cướp bóng, cũng không có chuyện Thịnh Tường bị bóng đập phải.

Dù sao trọng điểm của câu chuyện cũng không nằm ở việc kỹ thuật của anh ta không tốt, nếu bị nghi ngờ về chuyện này thì sẽ rất khó chịu.

Trình Dã Vọng không biết mục đích trong lòng Tiêu Tự: “Thế thì đúng là phải xin lỗi thật.”

Nói xong, anh ấy dừng một chút rồi kinh ngạc thốt lên: “Cậu có wechat của Thịnh Tường à?”

“Đương nhiên rồi.” Tiêu Tự đắc ý: “Làm gì có em gái nào mà điện thoại tôi không có phương thức liên lạc, các cậu có không, có không hả??”

Dứt lời, anh ta nhìn Thẩm Ngôn Lễ đang biếng nhác ngồi trên ghế ngay từ khi mới trở về với vẻ khiêu khích.

Thẩm Ngôn Lễ không buồn để ý, cũng mặc kệ Tiêu Tự nhảy nhót lung tung, anh cầm điện thoại bằng một tay, cụp mắt nhìn màn hình.

Lần trước anh đã có wechat của cô rồi, đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn.

Chẳng qua ảnh đại diện của cô là ảnh chụp cửa hàng.

Cửa hàng mang phong cách cổ kính, tấm ảnh được chụp rất rõ.

Nhìn qua một cái là có thể thấy được chữ trên bảng hiệu: “Tiệm thêu nhỏ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui