: Tin tưởng cặn bã
Tống Dụ Minh thăm khám bệnh nhân xong thì về nhà, anh vẫn đang suy nghĩ về trường hợp mà Trình Hướng Lê nói. Anh mở máy tính tìm kiếm những ca bệnh nặng đã được cộng đồng học thuật khoa bỏng chữa trị thành công trong những năm gần đây.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh còn chưa kịp nói mời vào thì Lưu Trạch Thần đã mở cửa đi vào: "Hôm nay tan làm sớm thế à?"
Tống Dụ Minh ậm ừ, cầm ly lên uống nước.
Khi Lưu Trạch Thần nhìn thấy mấy viên đá trong ly nước của anh, gã hơi cau mày, ngập ngừng như muốn nói gì đó. Thấy gã không lên tiếng, Tống Dụ Minh đặt ly nước xuống nói: "Có chuyện gì à?"
Lưu Trạch Trần không do dự nữa mà trực tiếp hỏi: "Tối nay làm không?"
Kể từ khi biết chuyện xảy ra trong phòng cấp cứu ngày hôm đó, Tống Dụ Minh đã hoàn toàn mất đi hứng thú với gã: "Ngày mai em trực ca đêm."
"Gần đây em sao vậy?" Tống Dụ Minh chưa kịp nói gì thì LưuTrạch Thần đã hỏi trước: "Trước đó xảy ra vụ nổ ở quán thịt nướng, em nói bệnh viện quá tải, anh thương em nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Bây giờ đã 3 tháng rồi, chắc em cũng rảnh rồi chứ?"
Tống Dụ Minh hít một hơi, anh nhịn không được mà kể lại chuyện khi đó: "Công việc của bác sĩ chưa bao giờ là dễ dàng. Tình trạng của bệnh nhân luôn thay đổi không ngừng, mỗi ngày đều sẽ phát sinh chuyện bất ngờ."
"Vậy sau khi chúng ta kết hôn thì sao?" Lưu Trạch Thần dựa vào bàn, nghiêng người nhìn anh: "Lần trước em còn nói với anh rằng em muốn có một đứa con."
Sắc mặt Tống Dụ Minh tối sầm lại, anh giơ tay chạm nhẹ vào mặt bàn: "Đừng ngồi lên bàn của em."
Lưu Trạch Thần chậc lưỡi mất kiên nhẫn, gã xuống khỏi bàn rồi đi tới phía sau ôm lấy vai Tống Dụ Minh: "Nói thật thì anh thấy em không hợp làm bác sĩ."
Nghe vậy, Tống Dụ Minh nhướng mày.
"Từ nhỏ em đã được nuông chiều, không biết chăm sóc người khác." Lưu Trạch Thần hùng hồn phàn nàn: "Bác sĩ vất vả, vậy luật sư nào có dễ dàng hơn? Mỗi ngày anh đều phải thụ lý rất nhiều vụ án, lo liệu nhiều việc như vậy, em không hiểu cho anh thì anh cũng không tính toán gì, thế mà em còn mang cả áp lực công việc về nhà."
"Vậy anh nghĩ em nên thế nào? Từ chức để về nhà giặt đồ nấu cơm cho anh à?" Tống Dụ Minh cảm thấy bất bình trước những điều gã nói: "Nếu đã thấy em đủ chỗ không tốt như vậy thì cớ sao lúc đầu anh còn đề cập đến chuyện kết hôn?"
"Chính vì muốn kết hôn với em nên chúng ta mới phải tìm cách giải quyết những vấn đề này."
"Nhưng cho dù em có từ chức đi chăng nữa thì em cũng không thể san sẻ công việc ở công ty luật với anh được." Tống Dụ Minh dựa vào bàn làm việc đứng dậy, tức giận đến loạng choạng: "Ngoài công việc và tăng ca ở bệnh viện, một tháng nay em chỉ ra ngoài chơi có 2, 3 lần, tất cả thời gian còn lại không phải em đều ở bên anh sao?"
Lưu Trạch Thần "Ài" một tiếng, Tống Dụ Minh vờ như không nghe thấy, anh cầm máy tính đi ra khỏi phòng.
Có vẻ như tối nay phải chia phòng ngủ rồi.
(truyện chỉ được đăng tại W@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Tống Dụ Minh nằm trên giường nhìn trần nhà trống trải, mỗi lần nói chuyện nghiêm túc với Lưu Trạch Thần là mỗi lần thêm mệt mỏi.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, cả hai đều chưa bao giờ hiểu được áp lực công việc của nhau. Hai người bận rộn đi sớm về muộn, thời gian trò chuyện và ăn tối cùng nhau khá hiếm hoi.
Nhưng lần này Tống Dụ Minh nói dối. Một đồng nghiệp gia đình có việc gấp nên tuần này đã đổi ca trực với anh.
Lý do anh nói như vậy là để thử Lưu Trạch Thần.
Với những manh mối do Ngô Mai cung cấp, Tống Dụ Minh muốn giải quyết rõ ràng mọi chuyện.
Lưu Trạch Thần bắt taxi đến gặp người kia, có lẽ cũng không để lại dấu vết gì trong xe nên việc kiểm tra máy ghi âm trên xe cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa Lưu Trạch Trần sĩ diện như vậy, nếu như ngoại tình thì nhất định sẽ không tùy tiện đi chơi hoặc đến khách sạn cao cấp vì dễ bị nhận ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Dụ Minh cảm thấy chỉ có một khả năng.
Sau ca làm việc, anh ở lại bệnh viện làm hồ sơ, bận rộn đến khoảng chín giờ tối. Anh chào đồng nghiệp trực ca đêm rồi bắt taxi về nhà.
Khu dân cư này có khá ít người ra vào nhưng các tòa nhà đều sáng đèn, hẳn là nhân viên các công ty vẫn đang tăng ca. Tống Dụ Minh bắt xe taxi đến cổng khu dân cư rồi vòng ra lối đi sau để về nhà.
Khi gần đến nhà, quả nhiên trong nhà vẫn sáng đèn. Tống Dụ Minh nhìn lên phòng ngủ trên tầng hai rồi lấy ra một cái điều khiển từ xa trong túi xách.
Máy ghi âm anh để ở nhà có thể theo dõi trong một phạm vi nhỏ. Ở bên Lưu Trạch Thần được năm năm, anh thậm chí còn không kiểm tra điện thoại di động của gã. Anh không ngờ ngay lần đầu tiên mình lại phải sử dụng phương pháp này.
Tống Dụ Minh đeo tai nghe vào, cắm dây rồi nhấn công tắc.
Bút ghi âm thứ nhất được đặt trong phòng khách ở tầng một, không gian rất im lặng, chỉ có tiếng xào xạc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng meo meo.
Tống Dụ Minh lắng nghe vài phút, sau đó lấy cái điều khiển từ xa thứ hai ra và chuyển vào phòng ngủ.
Bây giờ không còn tiếng meo meo nữa, xung quanh im ắng đến mức gần như không có dấu vết có sự hiện diện của bất kỳ ai.
Phòng ngủ cũng chẳng có gì đáng ngờ. Vẻ mặt Tống Dụ Minh ủ rũ, anh kết nối máy ghi âm đặt trong phòng làm việc của Lưu Trạch Thần.
"...Hôm qua lại từ chối anh à?" Vừa cắm dây, anh đã nghe thấy một giọng nói lạ.
Tống Dụ Minh đột nhiên cảm thấy hào hứng.
"Đúng vậy, không biết em ấy đang nghĩ gì nữa." Tiếp theo là giọng nói của Lưu Trạch Thần: "Dù sao thì anh cũng không tin em ấy có thể nhịn được tới ba tháng. Có lẽ đã lang chạ với ai đó bên ngoài rồi."
"Vậy anh vẫn còn ý định kết hôn với anh ta à?"
"Không biết..." Lưu Trạch Trần thấp giọng nói: "Nói thật thì tính cách của Tống Dụ Minh không phải là người nằm dưới, em ấy từ khi sinh ra đã mắt cao hơn đầu, không cho anh được hạnh phúc bằng một nửa em."
Tống Dụ Minh cất tai nghe và điều khiển từ xa, anh đứng trước cửa ngôi nhà quen thuộc của mình, lần đầu tiên anh cảm thấy gió tháng năm ở nơi Bắc bán cầu có thể lạnh đến thế.
Mở cửa ra, con mèo bò sữa nằm trong phòng khách nhổm người dậy. Tống Dụ Minh lắc đầu rồi làm động tác im lặng với nó.
Vịt dường như biết có người ngoài tới nhà nên ngoan ngoãn không phát ra tiếng động, nó đi đến chỗ Tống Dụ Minh, giơ chân trước lên rồi kéo một đôi giày xa lạ trên thảm tới.
Tống Dụ Minh nhìn xuống, đặt túi đựng máy tính xuống rồi bước nhanh lên lầu. Đứng trước cửa phòng làm việc của Lưu Trạch Thần, anh lại nghe thấy tiếng trò chuyện.
"Hình như có người tới?"
"Không thể nào, em ấy đang trực ở bệnh viện, làm sao có thể về được?"
Tống Dụ Minh nhắm mắt lại, anh vừa chạm vào tay nắm cửa liền chuyển sang gõ cửa: "Lưu Trạch Thần, tôi cho anh mười giây để thay quần áo và ra gặp tôi."
"Tới rồi." Một giọng nói trẻ tuổi vang lên trong phòng, Lưu Trạch Thần không lên tiếng, tiếng bước chân dần dần tiếng gần đến cửa, cánh cửa được mở ra: "Sao em không nói cho anh biết là em đổi ca trực?"
Tống Dụ Minh nhìn gã: "Bên trong là ai?"
"Không ngờ em cũng biết lừa dối người khác, anh thật sự bị lợi dụng thói quen tin tưởng rồi." Mặt Lưu Trạch Thần không có một chút hối hận nào: "Bị chồng sắp cưới nghi ngờ thật khiến tâm can nguội lạnh."
Tống Dụ Minh hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc: "Lưu Trạch Thần, chúng ta không cần gọi nhau là chồng sắp cưới nữa đâu."
"Nếu anh không muốn kết hôn với em thì đã không có cuộc trò chuyện tối qua rồi." Lưu Trạch Thần lắc đầu: "Trong mối quan hệ này, chính em là người chưa bao giờ chịu thay đổi bản thân nên mới dẫn đến cớ sự ngày hôm nay."
Tống Dụ Minh nghe vậy thì giật mình: "Anh ngoại tình lại còn là do lỗi của tôi nữa à?"
"Hôn nhân là chuyện giữa hai người." Lưu Trạch Thần mỉm cười, dường như muốn tiếp tục giải thích.
"Đủ rồi." Tống Dụ Minh cắt ngang: "Thu dọn đồ đạc của anh và đi khỏi nhà tôi."
Lưu Trạch Thần không nói gì, gã bước vào phòng, khi bước ra thì dắt theo một chàng trai cao gầy.
Cậu ta cao hơn 1m7. Cánh tay lộ ra ngoài thon gầy trắng trẻo, mềm mại đến mức nếu lỡ tay véo thì có lẽ sẽ rất đau. Nghe thấy hai người cãi nhau, cậu ta sợ hãi trốn ở bên cạnh Lưu Trạch Trần, không dám lộ diện trước mặt Tống Dụ Minh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tống Dụ Minh cảm thấy cuộc đời mình thật nực cười.
"Lưu Trạch Thần, tôi bảo anh thu dọn, không phải chỉ thu dọn mỗi người. Ngày mai tôi sẽ thay ổ khóa, còn bao nhiêu đồ đạc của anh tôi sẽ vứt hết."
"Vội vàng như vậy sao?" Lưu Trạch Thần dừng lại, ôm tình nhân nhỏ vào trong ngực. "Tống Dụ Minh, tôi cảm thấy cậu cũng chẳng trong sạch gì, có phải đã tìm được người mới rồi chờ đến hôm nay thì..."
"Bốp—" Một cái tát cắt ngang lời nói ngông cuồng của gã. Tống Dụ Minh siết chặt tay, tay kia nắm lấy lan can, tức giận ho khan mấy tiếng.
Lưu Trạch Thần giơ tay sờ lên bên mặt nóng bừng của mình, thật ra gã có chút đắc ý: "Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi sao?"
"Anh trở nên như thế này từ khi nào vậy?" Tống Dụ Minh ngẩng đầu nhìn gã, anh gặng hỏi: "Để bao biện cho việc ngoại tình, anh còn vu khống tôi."
"Có lẽ chúng ta từ đã lâu không hợp nhau rồi." Lưu Trạch Thần nhàn nhạt nói, gã ôm người tình vào lòng, đi thẳng một mạch xuống lầu.
Tống Dụ Minh đứng trên tầng hai nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lưu Trạch Trần, anh lùi lại mấy bước rồi dựa vào tường.
Năm nay đánh dấu năm thứ 22 anh và Lưu Trạch Thần quen biết nhau. Khi còn nhỏ, mùa hè nào Lưu Trạch Thần cũng sẽ đến Úc một tháng vì công việc kinh doanh của cha.
Lúc đó Tống Dụ Minh cho gã xem máy bay mô hình và máy bay không người lái mới mua. Trong mắt Lưu Trạch Thần cũng tràn đầy sự vui vẻ, không ngừng khen ngợi kỹ năng thực hành của anh.
Mặc dù Tống Dụ Minh chọn bước ra khỏi vùng an toàn của mình để trở thành bác sĩ nhưng về mặt tình cảm, anh lại là người khao khát sự ổn định. Khi Lưu Trạch Thần ngỏ lời cầu hôn chính thức, anh gần như không hề do dự, thậm chí còn sẵn lòng bỏ việc tại Úc vì gã.
Khi còn nhỏ, Tống Dụ Minh không học tiếng Trung theo quy chuẩn. Anh chỉ biết một số cách diễn đạt hàng ngày. Khi mới trở về Trung Quốc, anh thậm chí còn không thể nhận diện tất cả các ký tự của tiếng Trung.
Hơn nữa, hệ thống y tế của hai nước cũng khác nhau. Nếu muốn tiếp tục làm bác sĩ, anh phải thi lại để lấy giấy phép hành nghề. Khi đó Tống Dụ Minh gặp rất nhiều áp lực, Lưu Trạch Thần cũng rất săn sóc anh, sau khi tan sở gã dạy anh đọc viết, cuộc sống thật đơn giản và ấm áp.
Đến năm thứ ba, công việc của Tống Dụ Minh đã ổn định, hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa. Giống như hầu hết các cặp vợ chồng khác, họ cũng có đời sống tình dục, cũng thảo luận các vấn đề về hôn nhân và nhận con nuôi.
Cho đến tận một tuần trước, Tống Dụ Minh còn ngây thơ cho rằng mình có thể thuận lợi bước vào hôn nhân.
Nhưng chỉ trong vài ngày, mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát. Anh chưa kịp phản ứng gì thì màn hình điện tâm đồ* đã thành một vạch ngang.
*Điện tâm đồ, hay còn gọi là đo điện tim (Electrocardiogram, viết tắt ECG, EKG) là một xét nghiệm ghi lại hoạt động điện học của tim dưới dạng đồ thị. Điện tâm đồ mà hiện vạch ngang tức là "títttt", sự sống kết thúc.
Con mèo bò sữa đang đứng ở đầu cầu thang lập tức chạy tới vây quanh anh và kêu mấy tiếng.
Tống Dụ Minh cúi xuống bế Vịt lên, anh bước vào phòng làm việc, mở cửa tủ sách ra lấy vài cuốn sách xuống.
Tống Dụ Minh nhìn vào két sắt được đặt phía sau rồi nhấc điện thoại lên gọi cho luật sư.
"Chú Chu, chủ nhật này chú có rảnh không? Cháu muốn hỏi về một số hợp đồng quan trọng mà cháu đã ký với Lưu Trạch Thần trước đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Dụ Minh và tên cặn bã này thật sự đã yêu nhau, thậm chí còn hơi hường phấn.
Nhưng bản chất của việc đổi công là để chào đón một người tốt hơn.
Editor có lời muốn nói:
Vài chương trước thì mình còn cố nhịn trong sự khó chịu nhưng tới chương này thì thật sự bùng nổ quý vị ạ. Mình đã rất cố gắng để không edit những đoạn thoại của thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì thành "gâu...gâu...gâu" (cái kiểu của bọn chó hoang điên dại mất trí chuyên cắn xé người í)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...