Hà Bá
Trường Phong cô nương được điểm trang lộng lẫy bị hai ả tỳ nữ nâng ra ngoài, tiếng hít vào hết đợt này đến đợt khác trong phòng dành cho khách đã phản ánh tâm trạng hiện tại của ta.
Thảo nào nàng lại là nữ thần sông Lạc đầu thai, rực rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng, nhẹ tựa chim hồng…… Ta quả thật nông cạn, không lâu trước đó ta còn cảm thấy Trường Phong cô nương chỉ là một cây đậu que thẳng đuột.
Trông nàng thế này, hẳn đã bị dính thuật trói thân rồi.
Đôi mắt đờ đẫn của nàng liếc một cái đã nhìn thấy ta giữa đám người…… Có câu thế nào ấy nhỉ?
Duyên tới, ta thấy nàng giữa đám đông.
Duyên tận, ta nhìn nàng trong biển người.
Như một lẽ tự nhiên, vào khoảnh khắc ta chạm mắt với nàng, mối duyên vốn nên được nối 3000 năm trước, rốt cuộc cũng bắt đầu.
Ta ra hiệu đừng kích động với nàng bằng ánh mắt.
Đoạn, ta nhanh chóng ẩn nấp trong đám người, đi ra sau núi Yên Hà.
Thần Lửa sở dĩ là thần Lửa, bởi vì gã có thể khống chế lửa trong thiên hạ.
Mà bản lĩnh khống chế lửa trong thiên hạ cũng có liên quan đến những pháp khí có sẵn.
Giống như Ngọc Nước của ta, Cây Đục Thép của thần Sấm, Túi Đựng Gió của Phong Bà, thần Lửa cũng có pháp khí của hắn, đó chính là Đá Lửa.
Mà muốn lấy được Đá Lửa thì phải có gan rồng và máu phượng.
Sau khi bao kín hơi nóng của Đá Lửa bằng chúng thì có thể bọc đá lại bằng giấy Càn Khôn.
Một khắc trước khi ta đến núi Yên Hà cứu Trường Phong cô nương, tên Cửu Hoa kia đã giao tất cả những món bảo bối cần thiết này cho ta.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, dường như ta đã thấy được hình bóng người sư phụ luôn ở bên nàng, bảo vệ nàng.
Cửu Hoa yêu tiền, lại càng không thể buông được người trong lòng nguyện rơi vào vòng luân hồi để truy đuổi ái tình.
Y kể cho ta những chuyện Trường Phong cô nương đã làm vì ta, nhưng lại im bặt không nhắc tới những chuyện chính y làm vì nàng.
Tiền tài là thứ mà y yêu nhất, nhưng nữ thần sông Lạc Mật Phi thì y càng yêu hơn, ta hiểu mà.
Sau khi hòa tan gan rồng và máu phượng, ta rải chúng lên Đá Lửa đang bốc cháy hừng hực.
Luồng khí nóng ngập trời tạm thời bị gan rồng máu phượng che giấu, ta lại lấy giấy Càn Khôn bao nó lại thật cẩn thận, cất vào trong ngực, đi về phía biển Bắc.
Ven bờ biển Bắc có một con sông băng vạn năm không tan chảy, quả là nơi tuyệt hảo để phong ấn Đá Lửa.
Trên hỉ đường ở núi Yên Hà, thần Lửa Sài Vinh hớn ha hớn hở, thần thái rạng rỡ bái đường với cô dâu cứng đờ như gỗ.
Mắt thấy lần bái lạy trời đất sắp tới, nhưng đúng vào lần bái thứ ba này, thần Lửa Sài Vinh cúi người với khách khứa rồi không ngẩng dậy được nữa.
Băng sương bắt đầu ngưng kết ba thước quanh người gã.
Đám khách tới ăn cưới sợ ngơ ngẩn vì cảnh tượng trước mắt.
Họ đang suy nghĩ không biết chiêu này của Thần Lửa có phải là tiết mục giải trí mua vui cho quan khách mà núi Yên Hà sắp xếp không, bỗng cuồng phong gào thét và mưa gió hỗn độn ùa vào hỉ đường, xối lên chúng tiên như mưa Xuân.
Cô gái do nữ thần sông Lạc tái sinh vốn đang đứng thẳng bất động trước thần Lửa Sài Vinh đột nhiên biến mất không còn tung tích trước mắt bao người.
“Thần Lửa bị đông cứng rồi, Thanh Hà thần quân làm đấy, ngài ấy tới cướp cô dâu rồi.”
“……”
[HẾT CHƯƠNG 9].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...