Ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ta giữ mình trong sạch mấy ngàn năm, không xía vào việc nhà người, mà bây giờ chỉ vì động chút lòng trắc ẩn mà lại rơi vào kết cục thế này.
Sau khi bình tĩnh lại, ta biến về hình người, bị nhốt trong một chiếc… lồng vô cùng lớn, vàng óng rực lửa trong hoàng cung xây vàng dát ngọc này.
Chiếc lồng này không làm bằng vàng bình thường, mà là vàng đã được luyện cùng phù chú của thần Lửa.
Có nghĩa là, nếu đụng chạm bình thường thì không sao, nhưng một khi ta vận pháp lực hòng trốn thoát, phù chú sẽ phát huy tác dụng, làm bỏng rát da thịt ta.
Ban đầu ta không tin không phục, nên bị bỏng mấy miếng da tay.
Khỏi cần nói cũng biết, cái võng trói tiên đã tóm ta trước kia và chiếc lồng vàng hiện tại đều từ tay Cửu Hoa tiên nhân mà ra.
Ta đã bảo rồi mà, y có thể làm mọi thứ vì tiền.
Mà cô gái —— Cơ Trường Phong kia còn cho y một núi trân châu ở biển Nam.
Con gái của gia đình bình thường làm sao có được chừng đó tiền mà cho y, bởi vậy ta đã ngẫm ngợi từ lâu, thân phận của cô ta tuyệt đối không tầm thường.
Tuy vậy, khi cô ta mặc hoàng bào xuất hiện trước mặt ta, ta vẫn hơi kinh ngạc.
Cô ta là nữ hoàng cai quản thế giới này.
Cô ta không lừa gạt ta, tên của cô ta quả thực là Cơ Trường Phong.
Cô ả là huyết mạch duy nhất còn tồn tại của hoàng tộc họ Cơ, vậy nên số mệnh đã định cô ta phải là nữ hoàng.
Nhưng đã là nữ hoàng của cõi phàm, thì cớ gì cô ta lại muốn trộm Hà Đồ và Lạc Thư, rồi trộm cả Ngọc Nước của ta?
“Hà Bá Phùng Di, chàng cảm thấy nơi này thế nào?” Cơ Trường Phong phất tay áo bào dài rộng, bừng bừng hứng thú giới thiệu tất cả mọi thứ trong cung điện này cho ta, hận không thể khen nơi này thành thiên đường trên mặt đất.
“Đây là hoa quả tươi ở chốn Bồng Lai, ta đã nhờ sư phụ chạy lên núi Bồng Lai hái về từ sáng sớm, chàng nếm thử đi.” Cơ Trường Phong ngồi xếp bằng bên ngoài chiếc lồng nhốt ta.
Đôi mắt sắc bén của cô ta nhìn ta chằm chặp không rời, toát ra sự hoang dại như dã thú săn mồi, khác hẳn với kiểu giả vờ bình thường trước mặt ta hồi xưa.
Ta gác chân, ngồi đong đưa trên ghế thái sư, buông sách liếc nhìn cô ta và đĩa hoa quả tươi trên tay cô ta, rồi lại cầm sách lên.
Ngón tay ta khẽ nâng, chiếc ghế lắc lại tự động đong đưa sau trước.
“Ta không thích ăn, mang đi đi.”
(ghế Thái sư bập bênh)
Cơ Trường Phong thấy ta như thế, cũng không nhụt chí.
Cô ta cầm một đĩa thịt băm đã nấu nướng ngon lành bên cạnh lên, nói: “Những món ngon trên đời, chẳng gì bằng thịt rồng sừng phượng, đây là thịt của giao long ở biển Đông, chàng nếm thử nhé?”
“……” Ta trốn đằng sau trang sách.
Cô ta ngồi đây ta cũng chẳng đọc sách đọc vở gì được, chỉ vờ vịt ra vẻ thế thôi, nhưng cô ta nói tới thịt rồng…… Ta nghĩ thầm con nhóc này dạn dĩ quá nhỉ, trời đất không dung thứ cho người phàm dám cả gan giết rồng đâu.
Ta thò đầu ra khỏi sách, nhìn đĩa bạc trong tay cô ta, cõi lòng đang căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Ta hừ lạnh một tiếng, nói bằng giọng lạnh lẽo: “Thịt giao long cứng rắn như sắt, không ăn được đâu.” Rõ ràng kia là thịt bò, chẳng lẽ ta còn chưa ăn bao giờ?
Cơ Trường Phong đang hơi nhụt chí nhìn ta, bỗng nhiên nghe ta nói như vậy, cô ta lập tức tươi tỉnh hẳn, nâng đĩa bạc đến gần chiếc lồng, mặt mày hớn hở nói:
“Ngon mà, ngon mà.
Chàng nếm một miếng đi.”
Nhìn khuôn mặt uy nghi mà lại xen chút trẻ con kia, ta bất giác động lòng.
Ta chậm chạp buông sách, giơ tay cầm đôi đũa trên đĩa bạc, gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
“Trơn nhưng không ngấy, nhai rất ngon, không tồi!”
Cơ Trường Phong nghe ta đánh giá như thế thì lập tức vui vẻ bò dậy khỏi mặt đất, nhẹ nhõm bảo:
“Hà Bá Phùng Di, chàng rốt cuộc cũng chịu ăn rồi.
Liên tiếp mười mấy ngày không ăn bất cứ thứ gì, ta lo lắng gần chết mất.”
“……”
Ta thấy cô ta không có vẻ là đang giả vờ lo lắng, khóe môi ta khẽ cong lên.
Trước khi bị giáng xuống trần, ta cũng được coi là mỹ nam số một số hai ở Thiên giới, nụ cười này lập tức làm cô gái kia ngây ngẩn.
Ta buông sách, đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh, đi đến trước mặt cô ta, nói:
“Ta là thần, dù chẳng ăn gì suốt mấy trăm năm cũng không sao cả, khác với loài người các cô.”
Ý tứ quan trọng mà ta muốn biểu đạt trong câu này là: Ta là thần, cô là người, quay đầu lại là bờ đó.
Từ ánh mắt cháy bỏng của cô ta, làm sao ta lại không nhận ra, cô ta đã thích ta rồi……
[HẾT CHƯƠNG 5].