Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Thẩm Miểu cưỡi ngựa đi một đường vào thành, đến trong thành có nhiều người, cũng an toàn hơn rồi.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Có lẽ con ngựa này đã đi theo Hoắc Dần rất nhiều năm rồi nên cũng không giày vò nhiều lắm, trực tiếp mang Thẩm Miểu tới trước cửa khách điếm, hộ vệ Giáp nhìn thấy Thẩm Miểu lập tức tới đón, trên mặt mang theo chút nghi ngờ: “Phu nhân? Đại nhân đâu?”

Thẩm Miểu để cho hộ vệ Giáp ôm đứa bé xuống trước, sau đó mình từ từ bò xuống, dỗ đứa bé không khóc rồi mới nói: “Ta với Hoắc Dần gặp phải kẻ buôn người, đang ở bờ sông ngoài thành, hắn để ta cưỡi ngựa về trước, các ngươi nhanh đi tìm.”

Hộ vệ Giáp vừa nghe lại cảm thấy không tốt, bản lĩnh của đại nhân nhà bọn họ cũng không phải là hắn không biết, nhiều nhất chỉ có thể đối phó với nam nhân bình thường, nếu đối phương là người luyện võ, là chỉ có đại nhân nhà bọn họ bị đánh thôi.

Vì vậy cùng với hộ vệ Ất đi ra khỏi thành, hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh lưu lại chăm sóc Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu trở lại bên trong phòng, trước hết cho hộ vệ Bính lấy thức ăn tới cho đứa bé ăn, hộ vệ Đinh đứng ở cạnh cửa coi chừng, Thẩm Miểu suy nghĩ rồi gọi hắn đi vào.

“Đứa bé này tên là Lưu Khánh, bị bắt cóc đã ba ngày rồi, kẻ buôn người kia không cưỡi ngựa, theo thời gian này để tính, cha mẹ hẳn là nhân sĩ Ngô Châu, huynh trở về điều tra, xem có thể tra được hay không.” Thẩm Miểu phân phó.

Hộ vệ Đinh gật đầu, đặc biệt gọi người được phân bố ở những khách điếm khác tới truyền lời đi điều tra thân thế của đứa bé kia.

Lúc mặt trời lặn phía tây, Hoắc Dần mới dẫn hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất trở lại.

Vừa trở về khách điếm hắn trực tiếp đi vào trong phòng Thẩm Miểu, nhìn thấy đứa bé kia đang dựa vào trên nhuyễn tháp ngủ say, một tay ôm Thẩm Miểu không chịu bỏ ra thì Hoắc Dần cau mày.

“Bỏ tay nó ra.” Quay đầu lại phân phó với người sau lưng.

Thẩm Miểu: “......”

Hộ vệ Giáp đi tới trước mặt đứa bé, chậm rãi bỏ tay của mình vào trong ngực của đứa bé, thay thế cánh tay Thẩm Miểu, sau đó nhìn Thẩm Miểu chậm rãi nở nụ cười.

“Sao rồi? Người nọ không làm gì ngươi chứ?” Thẩm Miểu hỏi hắn.


Hoắc Dần hất cằm lên hơi cong môi nói: “Ta có bản lĩnh thế nào chứ, hắn ta có thể là đối thủ của ta ư?”

Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Ất sau lưng hắn, hiển nhiên hộ vệ Ất không tán thành những lời này, mím khóe môi cố gắng nhịn cười, dù sao dọc theo đường đi trở lại đại nhân nhà bọn họ cũng oán trách mình tổn thất bao nhiêu bạc rồi.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Hoắc Dần hắng giọng một cái, nói: “Ta đã phân phó rồi, cũng đã vẽ diện mạo của người kia rồi, không bao lâu sẽ bắt được hắn ta thôi.”

Thẩm Miểu quay đầu lại nhìn trên nhuyễn tháp, nói: “Còn đứa bé thì tạm thời làm thế nào?”

Hoắc Dần nói: “Để cho bọn họ trông.”

“Nó sợ người lạ.” Thẩm Miểu mở miệng nói.

Hoắc Dần cau mày: “Tối nay nàng và ta còn phải đi yến tiệc của Lý Thủ Tài nữa, cũng không thể mang theo một đứa bé, với độ tuổi của nàng, cũng không thể sinh ra được đứa bé lớn như thế.”

Thẩm Miểu thở dài, xem ra tạm thời chỉ có thể như vậy, hơn nữa nhìn thoáng qua thì dường như hộ vệ Giáp rất thích trẻ con, nhìn mà xem, chỉ mới một lát đã chọc bảy tám lần lên gương mặt mềm mại của đứa bé rồi, hận không thể chọc thủng luôn.

Bữa tiệc lần này của Lý Thủ Tài khác với trước kia, không có tổ chức ở trong Bách Yến lâu, để tỏ lòng hữu nghị, gã tổ chức ở nhà.

Mới vừa lên đèn, xe ngựa của Hoắc Dần dừng ở trước cửa nhà Lý Thủ Tài, Lý Thủ Tài xoa xoa tay đợi một khắc đồng hồ mới đợi được bọn họ đến, đi ra dẫn hai người vào nhà.

Hoắc Dần quan sát mấy lần xung quanh nhà Lý Thủ Tài, trái lại giản dị hơn trong tưởng tượng của hắn không ít, xem ra lúc Từ huyện lệnh tại vị đã bảo bọn họ tặng không ít đồ.

Sau khi đi qua một hành lanh có mái che thật dài là đến nơi Lý Thủ Tài tổ chức bữa tiệc, Lý phu nhân đang tự mình chia thức ăn, nhìn thấy Thẩm Miểu đến trên mặt nở nụ cười, tươi cười hớn hở tới đây nghênh đón.

Sau khi bốn người ngồi xuống, Lý Thủ Tài rót cho Hoắc Dần ly rượu trước rồi nói: “Thật may ông chủ Thẩm túc trí đa mưu, chịu thành tâm giúp ta, ta mới có thể ném củ khoai nóng kia ra khỏi tay.”

Hoắc Dần chắp tay, không hề uống rượu, chỉ nói: “Từ lúc mới vào thành ta đã định qua lại thân thiết với ông chủ Lý rồi, cùng nhau làm phần mua bán này, chỉ là lúc ấy ông chủ Lý không đặt ta ở trong lòng thôi.”dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com


Lý Thủ Tài nghe lời này, nụ cười trên mặt cứng mấy phần, ban đầu gã có Từ huyện lệnh làm chỗ dựa, quả thật không để những thương nhân từ bên ngoài tới này vào trong mắt, chỉ là hiện tại gã có việc cầu người, lại muốn kiếm tiền, tất nhiên cần phải hạ thấp mấy phần.

“Ông chủ Thẩm chê cười rồi, ban đầu là ta không biết núi cao, nhờ ông chủ Thẩm không chê, vẫn còn nguyện ý kết giao bằng hữu với ta.” Lý Thủ Tài nói xong thì uống hết ly rượu.

Hoắc Dần chậm rãi nở nụ cười, sắm vai phần tử biến chất vô cùng tinh tế: “Ông chủ Lý đừng nói như vậy, mà nay biện pháp kiếm tiền đang ở trước mắt, ta cũng cố ý chia một chén canh với ông chủ Lý.”

“Biện pháp kiếm tiền?”

“Ông chủ Lý vẫn chưa nghe nói ư? Mấy ngày nữa hơn hai ngàn binh lính trừ phiến loạn sẽ phải vào thành?” Hoắc Dần dừng một chút: “Tri phủ hạ lệnh, để Trần Huyện lệnh quản chuyện này, ăn, mặc, ở, đi lại của hơn hai ngàn ngươi cũng không phải là việc nhỏ.”

Ông chủ Lý cau mày: “Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta?”

Hoắc Dần cười, hắn nhìn trúng dáng vẻ đôi lúc không thông minh này của Lý Thủ Tài, mới dám đi bước cờ hiểm này. 

Thẩm Miểu ở bên cạnh nói: “Lúc mới tới đây, phu quân ta mua từ chỗ ông chủ Lý vài tòa nhà trống, cũng mua từ chỗ ông chủ Cổ, tính ra trong thành đã không còn nhiều chỗ cung cấp cho người ở, chỉ có vài toà nhà trống này là có thể dùng.”

Hoắc Dần gật đầu, Lý phu nhân lập tức mở to mắt: “Vậy nhất định triều đình sẽ điều ngân lượng trừ phiến loạn xuống, ông chủ Thẩm nhượng lại nhà trống, nhất định Trần Huyện lệnh phải xài tiền.”

Lý Thủ Tài ồ chừng mấy tiếng, chợt nhớ tới trước đó mình còn cười nói đối phương mua những tòa nhà trống không có tác dụng gì để làm gì, thì ra là hắn đã sớm động tới mấu chốt buôn bán.

Lý Thủ Tài vừa cạn một ly: “Đây cũng là chuyện kiếm tiền từ quan phủ mà ông chủ Thẩm đã nói với ta vào hôm thưởng đào, bội phục bội phục.”

“Trừ phiến loạn không phải chuyện một sớm một chiều, ta không phải nhân sĩ Ngô Châu, cũng không có sản nghiệp gì ở đây, Trần Huyện lệnh không làm gì được ta, nếu ông chủ Lý muốn kiếm tiền, không bằng cùng làm với ta?” Hoắc Dần hỏi.

Lý Thủ Tài gật đầu liên tục: “Vâng, trong tay ta còn có một trang viên, nằm ở sau thành, nhiều ngày không người nào xử lý, vốn ta cùng với phu nhân định làm chỗ ở lúc về già, hiện tại xem ra có thể lấy tới dùng trước.”dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com


Hoắc Dần gật đầu: “Chỉ cần ông chủ Lý tin ta là được.”

Lý Thủ Tài còn có chút sợ hãi, Lý phu nhân đã trực tiếp đồng ý: “Trong thời gian này mang cho ông chủ Thẩm dùng, Thẩm phu nhân giúp hai phu thê ta mấy lần, dĩ nhiên phu thê ta tin ông chủ Thẩm.”

Thẩm Miểu nhìn Hoắc Dần, Hoắc Dần từ từ dời tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng trùm lên mu bàn tay của nàng, lúc này Thẩm Miểu mới nở nụ cười, nói: “Vậy phu thê ta sẽ bày tỏ lại, nói tin tức cho hai người nghe, bên ông chủ Cổ đưa thiếp mời, ngày mai ta cùng với phu quân sẽ đi dự tiệc, e rằng sẽ nói đến chuyện này, đến lúc đó hai người cứ chờ tin tức tốt là được.”

Ăn một bữa cơm xong, Lý Thủ Tài uống rất nhiều rượu, do Lý phu nhân đỡ, hai người càng muốn tiễn Hoắc Dần xuất phủ.

Xuất hiện ở trên hành lang dài trong phủ, Lý Thủ Tài đưa tay vỗ bả vai Hoắc Dần nói: “Ông chủ Thẩm, ta thật sự bội phục cậu, tuổi trẻ tài cao, nếu lần này có thể để ta kiếm được tiền từ quan phủ, vậy chuyện trước kia cậu nói kiếm tiền từ sơn phỉ, tất nhiên ta giúp tới cùng!”

Hoắc Dần ngừng chân, nhìn Lý Thủ Tài: “Ông chủ Lý có biện pháp?”

Lý Thủ Tài muốn nói cái gì đó, Lý phu nhân đã hung hăn bấm lên trên cánh tay của gã, lúc này Lý Thủ Tài mới tỉnh táo chút, nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”

Hoắc Dần chắp tay với Lý Thủ Tài: “Vậy ông chủ Lý cứ ngồi chờ tin tức tốt của ta.”

Cùng với Thẩm Miểu ra khỏi Lý phủ, lên xe ngựa, Hoắc Dần mới cởi áo khoác xuống, đưa tay phẩy phẩy.

Thẩm Miểu hỏi hắn: “Ông chủ Lý cũng uống đến như thế rồi, ngươi một ngụm rượu cũng không uống, làm sao làm người ta tin tưởng ngươi thật lòng kết bạn được?” Hoắc Dần tựa vào trên xe ngựa, đưa tay vén rèm xe lên, hai bên đường là mấy nhà treo đèn dầu, gió đêm thổi qua trên mặt, lúc này Hoắc Dần mới nói: “Rượu không phải thứ đồ tốt gì.”

Thẩm Miểu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cười hì hì tiến tới dùng ngón tay chọc chọc cánh tay của hắn, hỏi: “Có phải uống rượu có thể mất lý trí không? Ha ha ha......”

Thẩm Miểu thì đang cười ha ha, bên Hoắc Dần thì sắc mặt lạnh xuống, hắn quay đầu lại nhìn Thẩm Miểu, nhìn thấy đối phương cười giống kẻ ngốc, ấn đường nhíu lại rồi thả ra, mới hỏi: “Nếu ta thật sự có một ngày như vậy, đối phương cũng không phải nàng mà nàng muốn làm gì?”

Thẩm Miểu vẫn đang cười, mở trừng hai mắt: “Ngươi say rượu mất lý trí, đâu liên quan gì đến ta chứ?”

Hoắc Dần nghe lời này, hé miệng hít sâu một hơi, tay nâng lên chỉ chỉ Thẩm Miểu, có chút tức giận muốn đánh, nhịn nửa ngày, mới nói: “Nàng ngốc thật hay giả ngốc hả? Tâm tư của ta với nàng, lúc trước ở trên bờ sông không phải nàng đã biết rồi sao?”

Gương mặt Thẩm Miểu từ từ đỏ lên, nàng tránh tầm mắt: “Nhưng ta là Hà Bá, hơn nữa ta không có tình yêu.”


Hoắc Dần nhìn nàng: “Sao nàng biết nàng không có tình yêu?”

Thẩm Miểu đưa hai tay chống nạnh ưỡn ngực nói: “Ta biết chứ! Thần Thổ Địa cũng nói với ta như vậy, chúng ta làm thần tiên không thể thích người phàm, cũng sẽ không thích người phàm.”

Hoắc Dần đột nhiên lại gần, một tay đặt ngay tại trên vai của nàng, trực tiếp đè nàng ở trên vách xe ngựa, đưa mặt đến gần: “Thần Thổ Địa đó có nói cho nàng biết rằng, chỉ cần ta khẽ dựa gần nàng một cái là mặt nàng sẽ đỏ không?”

Thẩm Miểu ngẩng đầu lên không nhìn hắn: “Ngươi càn rỡ!”

Hoắc Dần nắm cằm của nàng, ánh mắt rơi vào trên môi nàng, cúi đầu hôn một cái, lại hỏi: “Thần Thổ Địa có nói cho nàng biết, khi ta hôn nàng, tim đập của nàng cũng rối loạn không?”

Thẩm Miểu đưa tay đẩy bờ vai của hắn, ánh mắt không biết nhìn vào đâu: “Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi đừng được voi đòi tiên! Ngươi chỉ là đứa bé! Ta lớn hơn ngươi rất nhiều đấy, sao có thể có ý gì với ngươi chứ? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi cưới......”

Lời còn chưa dứt, đôi môi lại bị bao trùm lên, Thẩm Miểu không chỉ động thủ, thậm chí động chân, động cả tay đấm đá lên trên người Hoắc Dần, cũng không biết một quyền đấm đến ngực hắn hay chỗ nào, lập tức khiến Hoắc Dần đau đến buông lỏng tay ra, cả người cuộn thành một đoàn.

Thẩm Miểu nhìn người vùi ở bên chân mình, đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn: “Này! Ngươi đừng giả chết!”

Hoắc Dần run rẩy toàn thân, tiếng thở dốc thật thấp truyền đến, Thẩm Miểu phát hiện không đúng muốn xem hắn thế nào, xe ngựa đột nhiên dừng lại, hộ vệ Giáp ở bên ngoài nói: “Đại nhân, phu nhân, đến khách điếm rồi, xuống xe thôi.” 

Tay Thẩm Miểu mới vừa đụng phải trên vai Hoắc Dần, đã bị đối phương đẩy ra, hắn cúi đầu gần như khom người quỳ bò ra khỏi xe ngựa, toàn bộ hành trình không nhìn Thẩm Miểu lấy một cái.

Thẩm Miểu Thượng ngồi ở trên xe ngựa, cúi đầu nhìn qua nơi hắn nằm đau đớn đó, nơi kia có vài giọt máu đỏ vẫn chưa khô, mùi tanh nhàn nhạt truyền đến.

Nàng lập tức xuống xe, chỉ có hộ vệ Đinh đứng ở nơi này nơi, ưỡn thẳng lưng đợi nàng ra ngoài.

Thẩm Miểu hỏi: “Hoắc Dần thế nào? Bị thương?”

Hộ vệ Đinh ngẩn người, há mồm chốc lát, mới nói: “Không có.”

Thẩm Miểu chậc một tiếng: “Còn gạt ta? Ta nhìn thấy máu.”

Lúc này Hộ vệ Đinh mới siết chặt tay, dời tầm mắt, sắc mặt cũng không còn giống lúc nãy, cả người cứng ngắc nói: “Chuyện này, hay là chờ đại nhân muốn nói cho phu nhân thì phu nhân hẵng hỏi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui