Đã hai tháng ba tuần kể từ ngày cậu trở về Hàn Quốc, hắn đã rời đi hơn một tuần rồi....nằm trên giường, cậu thấy thật cô đơn thế nhưng không thể từ bỏ.
Bỗng nhiên cậu có một suy nghĩ, chẳng lẽ hắn sẽ không bao giờ trở lại, hay là....4 năm qua chỉ là một giấc mơ?
JungKook ngồi dậy, nhìn mình trong gương phát hiện hai mắt quầng thâm đen kịt, môi thì nhợt nhạt, bọng mắt sưng to!
Thật là....cũng đâu phải là chia tay, hà cớ gì ra nông nỗi này! Điện thoại trên giường vang lên bài hát mà cậu thích nhất, vô tình là một bài hát buồn, cô cứ như vậy ngẩn ngơ nghe mà quên mất, đến khi người kia gọi lần thứ hai.
"JungKookie, là tôi, cậu có ổn không, mấy ngày nay mình bận quá không gọi điện cho cậu được!"
Là Yoongi, JungKook có chút giương lên nụ cười yếu ớt trên môi, nếu Yoongi có ở đây có lẽ cậu cũng sẽ có động lực hơn.
"À....tớ vẫn bình thường thôi!"
Cậu thở hắt ra, bình thường sao, cậu sắp tuyệt vọng đến chết rồi đây!
Nhưng Yoongi chắc hẳn đang ở cùng cha mẹ của cậu ấy, tâm trạng cũng có vẻ tốt, mình không nên làm ảnh hưởng đến cậu ấy.
"Thế cậu đang ở NewYork à?"
Mày đẹp khẽ nhíu, sao lại hỏi vậy?
"NewYork?? Tại sao tớ lại phải ở đó?"
Yoongi bất ngờ đến không thốt nên lời, JungKook có một dự cảm....nguyên nhân của câu hỏi đó có lẽ liên quan đến việc biến mất của Taehyung!
"Cậu....cậu chia tay Taehyung à?"
Giọng nói Yoongi có chút gấp rút làm nhịp đập trái tim JungKook run nhanh hơn.
"Không....không...."
"Trời ạ, cậu không biết chuyện gì sao? Anh ta không nói cho cậu sao?"
Bàn tay JungKook chảy mồ hôi, cậu nắm chặt gấu áo, hai mắt căng thẳng đến tột độ. Là chuyện gì....lại khiến cậu lo lắng như vậy....
"Anh ta....sắp thực hiện một cuộc phẫu thuật về não, nghe nói có một khối u đã lâu năm, không phải nguy hiểm lắm nhưng...."
Bịch!
Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất, vang trong căn phòng là âm thanh lo lắng của Yoongi, hai tay JungKook run run, lệ lại từng giọt nhỏ xuống.
Chân muốn đứng lên nhưng lại bần bật run chẳng cách nào đứng vững.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình vô dụng như lúc này, người mình yêu sắp thực hiện một cuộc đại phẫu thuật mà ở đây, chân mình còn chẳng thể đứng lên.
Âm thanh nấc lên nghẹn ngào, tại sao lại làm vậy?
Giấu cậu sao?
Tại sao chứ?
Âm thanh Yoongi ngừng lại, một tin nhắn thoại gửi đến, JungKook chạm lên màn hình lập tức phát ra âm thanh.
"JungKook, anh ta đang nằm bệnh viện A ở NewYork, tớ sẽ đặt giúp cậu một chiếc vé vào trưa nay, bố tớ nói ngày mai lúc 2 giờ chiều sẽ bắt đầu phẫu thuật. Cố lên! Tớ luôn ủng hộ cậu!"
JungKook nghe giọng nói ấm áp của cậu bạn mình, cảm giác mình thật ngu xuẩn, nếu lúc này còn chậm chạp thì mày không xứng đáng làm người yêu của Taehyung nữa.
Cậu cắn chặt môi, chỉ kịp thay một bộ đồ đơn giản, một chút tiền mặt sau đó liền gấp rút đến sân bay quốc tế....
---
Tối hôm đó, JungKook đã có mặt ở NewYork, tình trạng sức khoẻ của cậu đã tệ đến đỉnh điểm, cũng như bốn năm trước, khi cậu vừa đặt chân đến Anh, cậu đã ngất xỉu, bây giờ cũng vậy.
Chỉ là bốn năm trước là chạy trốn hắn....bốn năm sau là đi tìm hắn.... Đến lúc tỉnh lại đã là hơn một giờ trưa hôm sau, trên tay là kim tiêm truyền nước biển, cảm giác đói đến mức bụng như thủng mấy lỗ.
Nhưng còn có chuyện quan trọng hơn. Cậu giật hết các loại dây trên người mình xuống, trên người vẫn là bộ đồ lúc sáng.
"Cậu ơi cậu đi đâu thế?"
Là giọng tiếng Hàn, JungKook chẳng còn quay mặt lại nhìn, chỉ vội vàng muốn đi thế nhưng do thiếu máu lên não nên mắt tạm thời hơi tối còn chưa nhìn rõ mọi thứ.
"Này cậu!" Là giọng một bà lão, có vẻ có thiện ý.
"Đây là bệnh viện gì?"
"Bệnh viện A, cậu có ổn không, để bà đi kêu bác sĩ!"
JungKook mở mắt ra, lúc này đã nhìn rõ hơn, nhưng không nhìn thấy bà cụ lúc nãy, có lẽ đã đi kêu bác sĩ rồi. Cậu loạng choạng bước đi đến bên một y tá, nắm lấy tay cô ta.
"Xin hỏi, có phải hôm nay sẽ có một bệnh nhân nam làm phẫu thuật não không?"
JungKook hỏi bằng tiếng Anh.
"Không có, nhưng nếu bệnh nhân nằm trong danh sách bệnh nhân VIP thì thông tin sẽ được bảo mật!"
JungKook gật gật đầu, trong bụng thầm nghĩ sẽ nhờ cô ta dẫn mình đến khu phẫu thuật, có như vậy mới có may mắn gặp được người của Taehyung.
"Giữ cậu ấy lại! Cậu ấy còn chưa trả viện phí!"
Âm thanh của một y tá chanh chua vang lên, ánh mắt cô ta nhìn JungKook hệt như kẻ trộm bỏ trốn. Cô y tá bên cạnh cũng hoang mang, toan bắt lấy tay của JungKook Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên.
"Dừng lại, cậu ấy đang có thai!"
Là một bác sĩ nam, anh ta dáng người cao to, trông nghiêm nghị nhưng liêm chính.
Nhưng....nhưng.... cậu có thai? Có thai sao? Có một đứa trẻ trong bụng của cậu....là con của cậu và Taehyung sao?
Nước mắt khẽ đọng bên khoé mi, cậu nở một nụ cười hạnh phúc xinh đẹp.
"Bác sĩ, nhưng cậu ấy chưa trả viện phí mà muốn bỏ trốn!" Y
tá chanh chua kia tiếp giọng, có vẻ như rất ái mộ vị bác sĩ đẹp trai đó!
"Các người....các người tránh ra, tôi sẽ trả viện phí nhưng tôi phải đến phòng phẫu thuật trước....chồng tôi, cha của con tôi...."
JungKook bắt đầu nói năng lộn xộn, cậu toan dùng đứa trẻ và tính mạng của mình để uy hiếp bọn họ không được đến gần nhưng lại phát hiện họ đông hơn mình hơn nữa cô y tá kế bên còn đang giữ lấy tay mình thì làm sao có thể uy hiếp họ được chứ?
"Làm ơn, làm ơn hãy giúp tôi bác sĩ! Chồng tôi sắp làm phẫu thuật não....anh ấy chưa biết mình có con làm ơn....tôi sợ...."
Hai cô y tá kia tỏ ra không tin, hừ, nếu chồng cậu làm phẫu thuật thì cậu làm sao giờ này mới tới hơn nữa phòng bệnh thường chiều nay không ai làm phẫu thuật não, chẳng lẽ chồng cậu ta là bệnh nhân VIP?
Đùa sao, cậu ta ăn mặc như một kẻ nhà quê vậy, nếu nó cậu ta là vợ nhí bị người ta ruồng bỏ thì còn đáng tin hơn! Bác sĩ kia im lặng, ánh mắt nhìn JungKook đánh giá.
"Được, tôi dẫn cậu đi!"
JungKook vui mừng đi theo, cứ nghĩ sắp gặp lại Taehyung, báo cho hắn biết mình có thai, lòng cậu lại lâng lâng vui sướng.
Đến hành lang của khu phẫu thuật, JungKook nhìn trên những băng ghế lạnh băng mà hoảng sợ, rẽ qua phía trước mới là khu dành cho bệnh nhân VIP.
"Này, sao cậu không đi chuẩn bị đi lại ở đây?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, JungKook run rẩy nhìn lên, là Kim SeokJin, là anh ta, cảm giác được mình đang càng ngày gần Taehyung hơn khiến con tim cậu run bần bật.
"SeokJin, là em, anh ấy, anh ấy đâu?"
Cậu bắt lấy tay của SeokJin thể như người đang chết đuối tìm được chiếc phao nổi. Seok kinh ngạc nhìn JungKook, không tin được rằng cậu có thể biết Taehyung sắp có ca phẫu thuật, hơn nữa còn đến được đây.
"Em, em sao lại ở đây?"
SeokJin nhìn JungKook kĩ hơn, phát hiện lần trước mình gặp cậu ấy là một cậu nhóc xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu nhưng lúc này....lại thảm thương vô cùng. Nước mắt cậu lăn dài trên gò má trắng bệch, cậu không thể giải thích nổi, chỉ biết nấc lên.
"Anh cũng muốn dẫn em vào nhưng....anh ấy không muốn gặp em!"
SeokJin bất đắc dĩ nói, bạn mình không muốn gặp, thì hắn làm sao đưa cậu ấy vào được chứ! Vị bác sĩ kia hình như chính là người phẫu thuật chính, đã sớm đi chuẩn bị, chứng tỏ thời gian không còn nhiều nữa.
"Làm ơn, làm ơn cho em gặp anh ấy....em phải nói với anh ấy một điều, nếu anh ấy có chuyện gì, em cũng sẽ chết, đó là ba mạng người...."
JungKook quỳ xuống, mồ hôi, nước mắt hoà vào nhau, gương mặt cậu từ trắng bệch chuyển sang đỏ hồng, cậu dường như gào lên.
SeokJin nhíu mày, nếu là trước kia hắn sẽ cho rằng hai người yêu nhau người kia chết người này cũng không thể chết theo thế nhưng....đã yêu rồi....hắn tin cậu hoàn toàn có thể làm vậy.
"Đứng lên đi, anh dẫn em vào gặp anh ấy!"
JungKook nghe thấy, mừng rỡ đứng dậy, liên tục gật đầu, cậu cười thật sáng lạn, hai tay lồng chặt vào nhau. Thế nhưng khi vào phòng bệnh thì trên giường trống trơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...