Rõ ràng nàng nhớ buổi tối hôm đó có người lái xe đưa cô về nhà, vì sao Jennie lại nói là nàng tự mình gọi người đến đón?
Như vậy buổi tối hôm đó nàng đã gọi điện thoại cho ai? Rốt cuộc là ai đưa nàng trở về nhà?
Chaeyoung nghĩ trăm lần cũng không ra, nàng chỉ nhớ rõ cảm giác đau đớn như bị nghiền tới mức thịt nát xương tan khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ.
Sự nghi hoặc này đánh tan sự háo hức khi được về nhà của nàng, dọc theo đường đi, thỉnh thoảng nàng lại nhớ tới chuyện đêm đó. Nhưng bởi vì chuyện diễn ra đã lâu, lại còn là sau khi say rượu, nàng cố cưỡng bách chính mình cũng chỉ có thể chắp vá một chút ký ức linh tinh vụn vặt.
Nàng nhớ mình từng ngồi xổm trên phố, sau đó ngồi lên xe, tiếp theo hình như là…
“Không cần ~ em muốn ân ái với chị ở trên xe.” Hình như ở bên trong chiếc xe kia, nàng ôm cổ một người nào đó làm nũng.
“Ưm ưm…” Trong miệng bị nhét đồ vật thật lớn.
Những đoạn ký ức vụn vặt lưu luyến thoáng hiện lên trong đầu nàng, nhưng trước sau nàng vẫn không nhớ nổi bộ dáng người nọ khiến cho trái tim nàng dần dần siết chặt lại.
Buổi tối ngày hôm đó, rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì?
Tuy nhiên ngày hôm sau, không phải nàng vẫn tỉnh lại trên giường của mình hay sao? Hơn nữa Lisa cũng ngủ ở bên cạnh.
Từ từ, Lisa? Chẳng lẽ là cô tới đón nàng?
Không có khả năng, không có khả năng, cô là tên ngốc ngay cả ra cửa cũng có khả năng lạc đường, sao cô có thể lái xe tới đón nàng về nhà.
Dọc theo đường đi nàng luôn thất thần, thẳng tới khi bị chiếc xe phía sau đánh thức ở ngã tư đèn giao thông thứ năm, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chuyển tay lái, trong lúc nhất thời lại chạy về phía một con phố khác.
“Xong rồi, đường vòng.”
Đi ngang qua các cửa hàng dọc đường, vô tình nhìn thoáng qua poster suất ăn dành cho trẻ nhỏ của KFC, trong đầu nàng suy nghĩ chắc hẳn cô sẽ thích ăn đi.
Nghĩ như vậy, nàng tìm nơi đỗ xe, bước vào cửa hàng KFC.
“Xin chào, xin hỏi quý khách cần dùng gì?”
“Đóng gói giúp tôi suất ăn dành cho trẻ em trên poster.”
“Vâng, tổng cộng 169k. Mời ngài đợi một lát.”
Nàng ngồi trên ghế dựa trong tiệm đợi một lát liền được gọi tên.
Thời điểm đi nhận đồ ăn, nàng phát hiện trong túi có một số món đồ chơi nhỏ.
Một con gấu bông Doraemon, một hình dán siêu nhân màu vàng, còn có mặt nạ chú hề.
“Đây là đồ chơi đi kèm với suất ăn trẻ em.” Người phục vụ nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, vì thế giải thích.
“A.” Khi nàng còn nhỏ ăn suất ăn dành cho trẻ em, vì sao không được tặng nhiều đồ như vậy.
Xách túi, Chaeyoung quay trở về xe.
Sự tình đêm đó nàng nhất định phải biết đáp án rõ ràng. Những đoạn ngắn thoáng hiện ra trong ký ức của nàng rốt cuộc là mộng xuân đêm đó, hay là nàng thật sự bị người…
Nghĩ đến đây, nàng có chút luống cuống.
Cưỡng ép mình không được suy nghĩ bậy bạ, đạp chân ga, lái xe quay về biệt thự.
“Lisa em đã trở về!” nàng vào cửa, nhưng không thấy ai đáp lời, quét mắt nhìn một vòng, phát hiện cô đang ngủ gật trên sô pha.
Nàng tay chân nhẹ nhàng đi về phía phòng khách, đặt túi đồ ăn lên trên bàn trà, ngồi xổm thân mình lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của cô.
“Bộ dáng khi ngủ cũng thật đẹp.”
Nếu dắt ra ngoài, không biết sẽ đưa tới cho nàng biết bao nhiêu ong bướm. Nghĩ như vậy, nàng có chút tức hận.
Sau này nếu ra cửa chắc chắn phải cho cô đeo mặt nạ! Như vậy người khác liền không thể nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của cô.
Nàng đột nhiên nhìn về chiếc mặt nạ chú hề trong túi. Nhếch môi cười xấu xa, nhẹ nhàng lấy mặt nạ từ trong túi ra đeo lên mặt cô.
“Hì hì, như này mới đúng.”
Cô đang ngủ say cảm nhận được sự quấy nhiễu từ thế giới bên ngoài, trên mặt dường như có thứ gì đè nặng, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nàng không đề phòng, bỗng dưng bị đôi mắt ẩn giấu sau tấm mặt nạ làm cho chấn động.
⭐
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...