Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Tới rạng sáng.
Khi chiếc xe chạy ra khỏi gara, trên đường phố đã có công nhân vệ sinh đã và đang quét dọn.
Trong xe bật điều hòa, Giang Tình mệt đến nhấc một ngón tay cũng không nổi, trên người cô đắp một cái chăn, phía dưới trần trụi không mặc quần áo, nhớp nháp khó chịu, cô nhắm hai mắt nằm nghỉ, không muốn nói lời nào.
Trình Cảnh Ngôn một tay giữ vô lăng, một tay vươn ra nắm lấy tay cô, "Lát nữa đánh một giấc thật ngon ở nhà anh nhé."
Giang Tình không đáp lời.
Đã thế này rồi, nếu về nhà chắc chắn sẽ bị ba mẹ chất vấn, vả lại hiện tại cô mệt mỏi đến cả tinh lực cũng không có, huống chi là cãi lại bọn họ.
Giang Tình im lặng ,Trình Cảnh Ngôn coi như cô đã đồng ý.
Mười phút sau, chiếc xe dừng lại ở dưới tiểu khu.
Trình Cảnh Ngôn xuống xe, anh bọc chăn lại quanh người cô rồi nhanh chóng ôm lên lầu, về đến nhà, anh đi thẳng vào phòng tắm, mở nước rồi tắm cùng với cô.
Dòng nước ấm chảy qua hạ bộ của Giang Tình, cảm giác ê ẩm ấy khiến cô không thể ngồi yên, suýt chút nữa chìm xuống nước.
Trình Cảnh Ngôn ôm cô lên dựa vào thành bồn, để cô dựa vào lòng mình.
Anh bóp sữa tắm trong tay xoa dọc theo xương quai xanh của cô đến hai đỉnh núi, trên ngực bọt trắng xóa chồng chất, đầu nhũ hoa sưng đỏ bị anh cắn ẩn hiện trong bọt nước, như ẩn như hiện.
Xúc cảm trơn trượt khiến người ta không thể nào buông tay.
Nước ấm thấm đẫm vào cơ thể cô, gột rửa mệt mỏi, khiến làn da mỏng manh trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng được rửa sạch, vô cùng mịn màng, khi đôi mắt ngấn nước của cô nhìn về phía anh, nó quả thực như có thể câu lấy hồn người đi mất.
Lưng Giang Tình dựa vào lồng ngực rắn chắc của Trình Cảnh Ngôn, hai người áp gần đến mức cô cảm nhận được một vật nóng hổi đang không ngừng biến to bị ép ở giữa.
"...... Ưm."
“Sao vậy?” Hơi thở ấm áp của Trình Cảnh Ngôn phả vào tai cô, khiến cô ngứa ngáy.
Sao hả?
Người này rõ mà còn cố ý hỏi!
Giang Tình tức giận trả lời: "Không có gì..."
Trình Cảnh Ngôn phát ra một tiếng cười trầm thấp từ cổ họng.
Giang Tình nhịn không được liếc anh, sắc mặt hơi ửng hồng, cô không muốn nói chuyện với tên biến thái này.
Trình Cảnh Ngôn cũng bình tĩnh lại, nước được hứng trong lòng bàn tay, thả nó chảy từ vai cô xuống, rửa sạch bọt trắng, lướt qua đầu vú, đầu vú hơi sưng đỏ gặp phải nước ấm liền run rẩy trong không khí.
Trình Cảnh Ngôn dường như đã phát hiện ra một vùng đất mới, anh lại lấy nước từ bồn tắm, đặt tay lên vai cô, mở lòng bàn tay, để dòng nước trượt xuống theo đường cặp núi đôi ...
Trượt qua núm vú, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hơi thở Giang Tình trở nên dồn dập, cô cau mày, giọng nói khàn khàn: "...Đừng làm như vậy..."
Trình Cảnh Ngôn chơi không biết mệt, nhìn thấy bọt trắng trên ngực đã vơi đi gần hết, anh giữ mặt cô, dùng môi hôn cô thật mạnh, "Tình Tình, em nhạy cảm quá..."
Vừa dứt lời, nụ hôn của anh càng sâu hơn, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, chơi đùa bên trong khoang miệng, chiếc lưỡi dày của anh liếm láp khắp nơi bên trong, sau đó như một con rắn tiến sâu vào hơn.
Anh như muốn đem đầu lưỡi của mình đút cho cô ăn, có vẻ đầu lưỡi vô tình chạm vào chiếc lưỡi nhỏ của cô, dẫn tới viêci cô đột ngột lui về phía sau, cảm giác buồn nôn dâng trào, đôi mắt ướt át của cô nhìn về anh, trong ánh tràn đầy sự lên án.
"Trình Cảnh Ngôn Cheng, anh định làm gì nữa hả?"
Trình Cảnh Ngôn dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi khô khốc của cô, ấn sau đầu cô lại hôn thật mạnh lên môi cô, sau đó dùng đầu ngón tay từ từ miêu tả hình dáng đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, " Tình Tình, sao cổ họng của em lại nông thể hử?"
Về sau nếu muốn được cô khẩu giao chắc sẽ khó cho cô đây.
“…Cái gì?” Giang Tình không hiểu ý của anh.
Trình Cảnh Ngôn cười nhạt, "Không có gì, miệng trên không ăn được, anh chỉ còn cách đút cho miệng dưới của em thôi."
Khi Giang Tình biết ý của câu vừa rồi, cô đã đưa tay đẩy mạnh anh ra, nước trong bồn vì thế mà bắn hết lên mặt anh, "Anh đã rửa xong chưa? Tôi muốn ngủ bù!"
Trình Cảnh Ngôn bị chọc cười, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhàn nhạt, lại vươn tay ôm chặt lấy cô, cưng chiều hôn lên vành tai và gáy cô, “Anh thấy sức lực của em đã khôi phục rồi, hay ta làm thêm một lần nữa rồi ngủ được không?”
Giang Tình hoảng hồn, cô không cần đâu.
"...Trình Cảnh Ngôn, anh đủ chưa?"
Trình Cảnh Ngôn bế Giang Tình lên, để cơ thể ướt sũng bước vào phòng, trên sàn nhà còn vương vãi vết nước, "Nào... Để anh trai địt em thoải mái rồi ngủ nhé!"
Cái gì……
Cô đã sướng đủ rồi!
Thực sự không muốn nữa! Hai mắt cô buồn ngủ không mở lên rồi!
Giang Tình khóc không ra nước mắt, thân thể cô bị ném vào trong chăn, thân hình cứng như đá của anh đè lên người cô, ngón tay duỗi xuống phía dưới, dọc theo khe huyệt sờ sờ rồi ấn xoay theo hình tròn, đầu ngón tay cào nhẹ một cái, bên trong sẽ có dâm dịch hòa với nước chảy ra...
Giang Tình bị kích thích căng chặt cả người, cuống quít kẹp chặt chân, lắc đầu, hoảng hốt nói: "Ư... A... Đừng mà... Trình Cảnh Ngôn... Đừng..."
"Không... Em muốn... Đóa hoa nhỏ của em đang thèm..." Trình Cảnh Ngôn vừa nói vừa moi một vũng nước từ tay ra, theo kẽ ngón tay chảy xuống, ngay khi anh đút một đốt ngón tay vào, đã bị cô gắt gao kẹp chặt, hơi thở anh bỗng trở nên nặng nề, anh ngậm lấy đầu vú cô khẽ liếm, hơi thở nóng hổi phả lên má cô, buông lời dụ dỗ: "Tình Tình... Em xem nó chưa được ăn no này, nếu không sao lại thèm thuồng nuốt ngón tay anh nhanh vậy chứ?"
Khuôn mặt Giang Tình trướng đến đỏ bừng, "Trình Cảnh Ngôn! Đồ khốn... Đồ lưu manh..."
Anh không xoa ấn chỗ đó thì nó sẽ không nuốt đâu!
Huhu...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nhấn sao và cmt để ủng hộ Cầu nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...