[ H+ ] Hòa Tiêu Phòng Viên Ca Ca Luyến Ái Hậu

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Vụ việc của Tần Kiệt đã làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng trường học.

Tuy đã qua 18 tuổi, nhưng chủ nhiệm vẫn phải mời gia đình Tần Kiệt vào nói chuyện về chuyện rò rỉ ảnh nhạy cảm này. Ý của nhà trường bây giờ là cho Tần Kiệt ở nhà an tâm ôn tập, đến lúc đó trực tiếp tới trường rồi báo danh tham gia thi đại học.

Phụ huynh Tần Kiệt cũng không nghĩ con họ sẽ xảy ra chuyện này, dù gì thì chỉ còn mấy ngày nữa thôi là đến kỳ thi đại học rồi, nhà trường không để lại lỗi vi phạm cho Tần Kiệt cũng tốt lắm rồi, vẫn còn một chặng đường dài phía trước phải đi, chuyện thế này nên để nó trôi qua yên ả.

Bên ba mẹ Tần Kiệt cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều nhà gái bên kia lại không bỏ qua, họ nói Tần Kiệt cưỡng hiếp con gái họ.

Vì thế, chuyện càng ngày càng căng thẳng.

Nhờ chuyện này mà đầu Tần Kiệt muốn phình to luôn rồi.

Giang Tình đã gặp phải Tần Kiệt ở hành lang trường lớp học, gương mặt cậu ta đen như đít nồi.

Khi Tần Kiệt nhìn thấy Giang Tình, đầu tiên là giật mình ngây ra một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Tình! Cậu vừa lòng chưa?!”

Giang Tình nhìn sửng sốt khi nhìn thấy Tần Kiệt, trong cổ họng cô tràn ra một tiếng chế nhạo, cũng không thèm nhìn  Tần Kiệt một cái, nghiêng người đi lướt qua bên cậu ta.

Tần Kiệt bị chọc giận muốn điên rồi!

Giang Tình đi qua hành lang, khi bước vào lớp, đột nhiên tâm trạng trở nên vô cùng sung sướng nên liền ngâm nga và khúc hát.

Tô Tuyết từ phòng vệ sinh ra tới gặp gỡ nàng, cười nói: “Sao vậy? Gặp được chuyện gì vui hả?”

Giang Tình bình tĩnh, nhẹ nhàng cười, “Không có gì, chỉ là nghĩ đến ngày mai thi đại học nên vui thôi.”

Tô Tuyết lập tức phụ họa nói theo, “Đúng vậy! Những tháng ngày luyện thi gian khổ cuối cùng cũng kết thúc!”

Nói xong, hai cô bạn thân khoác tay nhau bước vào chỗ mình ngồi.

Gần đây Giang Tình thật sự rất vui, Trình Cảnh Ngôn đã giữ đúng lời hứa từ sau đêm đó sẽ không chạm vào cô nữa, mà có chạm thì nhiều nhất cũng chỉ là hôn cô một cái.

Mỗi lúc vậy thì anh đều bị cô đánh cho tơi bời… Đương nhiên, sức của cô chỉ được xem là gãi ngứa với anh thôi.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người đã biến hóa cực kỳ vi diệu.

Loại biến hóa này như cây búa nhỏ gõ vào trái tim Giang Tình, từng chút một gõ vào như muốn tạo thành một bức tượng gì đó trong trái tim…

Giang Tình nghĩ ngợi lung tung trong đầu rồi về chỗ ngồi.

Ngày mai chính là kỳ thi đại học, giáo viên đã không còn dạy, phần lớn thời gian đều cho học sinh tự học, rất nhiều bạn học đi bộ trên sân thể dục để thư giãn cũng như giải tỏa tâm trạng căng thẳng của mình.

Ba năm học phổ thông áp lực rốt cuộc cũng đã có một dấu chấm viên mãn để kết thúc!

Đúng vào lúc này, điện thoại Giang Tình vang lên.

Cô click mở WeChat, là tin nhắn của Trình Cảnh Ngôn gửi tới.

【 Tình Tình, đêm nay em phải tự mình về rồi, về sớm một chút rồi nghỉ ngơi, anh có nhiệm vụ có nên không quay về kịp. 】


Giang Tình nhẹ nhấn ký tự, hiện ra hai chữ: 【 biết rồi. 】

Nhìn lên phía trên khung chat, hầu hết toàn là Trình Cảnh Ngôn gửi tin nhắn dài, có tin là anh báo cáo về hành trình của mình, có tin là nói anh đang ở đâu để chờ cô… Giang Tình chỉ trả lời lại vài chữ ngắn ngủn, nhiều nhất chính là 【 Ừm, tôi biết rồi. 】

Hôm nay trường cho tan học sớm.

Nhưng Giang Tình lại nén ở trường giải xong một bộ đề mới về nhà, khi về đến thì cũng đã 7 giờ rưỡi.

Trong nhà tối đen, không một bóng người.

Tình huống kiểu này cô cũng đã thấy nhiều nên không có gì đáng ngạc nhiên, trong lòng Giang Tình vẫn có chút khó chịu nhưng cũng không để lâu làm gì, cô nhanh chóng nấu gói mì ăn xong liền về phòng tiếp tục làm đề.

Cô rất cô đơn, ngoài làm đề thì không còn việc gì để làm nữa cả.

Sau khi làm xong ba bộ đề, ba mẹ Giang cũng quay về.

Mẹ Giang mở cửa phòng, nói với cô: “Giang Tình, ngày mai con chăm em một ngày đi, mẹ và ba con có việc rồi.”

Giang Tình lập tức ngẩn ra, đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Mẹ… Ngày mai con thi đại học.”

Mẹ Giang nói: “Mẹ biết, con thi hay không đều không sao cả, học xong cấp ba là được rồi, nên đi tìm công việc gì đó làm sớm chút để không phí công cha mẹ nuôi dưỡng con.”

Giang Tình không ngờ mẹ mình sẽ nói như vậy, đôi mắt đen nhánh chứa đầy kinh ngạc, một lúc lâu mới mở miệng nghẹn ra một câu, “…… Tại sao?”

“Tại sao, tại sao, mày suốt ngày cứ tại sao, tiền trong nhà không nuôi nổi mày học đại học, cho mày tốt nghiệp cấp ba đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!”

Lời của mẹ Giang giống như bàn tay bóp chặt vào trái tim Giang Tình, cơn đau khiến cô không thở nổi, đôi tay buông thõng hai bên nắm chặt lại, rống lớn một tiếng, “Mẹ không thể đối xử với con như vậy! Con có thể học! Hạng một hay hạng hai, con cũng có thể giành lấy! Mai sau con nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền cho ba và mẹ mà!”

Mẹ Giang thấy Giang Tình kích động, liền hung hăng liếc cô, “Mày la cái gì hả? Mày là do tao sinh ra, cho nên chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”

Giang Tình vừa nghe, cuống quít chạy tới, “Mẹ… Mẹ…… Đừng mà… Con muốn thi đại học, xin mẹ. Con học cũng chỉ vì  có thể kiếm tiền, con sẽ nỗ lực, học bổng trong tương lai con đều sẽ giao cho mẹ, xin mẹ hãy cho con đi thi đại học.”

Giang Tình sợ hãi đến mức rơi lệ, nói năng lộn xộn.

Cô cảm thấy không có lúc nào cô ghét bỏ sự yếu đuối của mình như lúc này.

Giang mẹ lạnh nhạt nói, “Khóc cái gì, thế nào? Mày ở nhà là không thể trả ơn à?”

“Nhưng không phải hiện tại.”

Giang mẹ tức giận nói tiếp: “Cái nhà này do tao định đoạt, tao nói khi nào thì phải ngay khi đó!”

Nói xong liền ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Giang Tình cắn môi, hai tròng mắt u ám xẹt qua kiên định.

Kỳ thi nhất định phải đi!

Giang Tình về lại chỗ ngồi, cô chuẩn bị hết toàn bộ giấy tờ liên quan tới kỳ thi ngày mai, cất vào túi, rồi sau đó mới lên giường nghỉ ngơi, thời điểm lên giường nằm, Trình Cảnh Ngôn gửi tới một tin WeChat: 【 Tình Tình, sáng mai có lẽ anh không về kịp rồi, Chúc em thi tốt nhé! 】


Giang Tình nhìn tin nhắn, cảm giác mất mác không thể giải thích lướt qua lòng cô.

Cô ấn khóa màn hình, đặt nó trên tủ đầu giường, trở mình, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, giấc ngủ này thật sâu, đến cả một giấc mơ cũng không có.

Khi tỉnh lại, lọt vào tầm mắt cô chính là em trai mình.

Khẩu súng lục trên tay em trai đang phun nước thẳng vào mặt cô.

Giang Tình đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, “Tiểu Trí! Em làm gì vậy?”

Giang Tiểu Trí giơ súng lục, trong miệng liên tục nói “biubiubiu”, chơi vô cùng vui vẻ!

Giang Tình nhìn bầu trời nắng chói chang bên ngoài, trong lòng liền giật mình, cô cầm điện thoại lên xem giờ, “Má nó! Hơn 8 giờ rưỡi rồi!”

Sao cô lại ngủ lâu như vậy?

Đến cả tiếng chuông báo thức cũng không nghe được!

Sao lại thế này?

Giang Tình không kịp suy nghĩ, nhanh chóng mang giày tùy tay mặc quần áo vào, liền đi ra mở cửa phòng.

Ngay khi cô nắm lấy tay nắm cửa vặn xuống thì…

Không nhúc nhích?!

Cô ngơ ngẩn, hai mắt không thể tin tưởng nhìn cửa phòng, lại dùng sức mở cửa…

Cửa đã bị khóa trái!

Cô vừa sốc vừa sợ, ra sức đập vào cửa hét, “Ba! Mẹ! Ba! Mẹ! Mở cửa!”

Bên ngoài không có phản ứng.

Giang Tiểu Trí chạy ra phía sau cô, nước từ súng bắn ướt cả phần áo phía sau lưng, Giang Tình đột nhiên giật lấy  súng bắn nước từ trong tay cậu bé, dùng sức ném trên đất.

Súng đồ chơi bị chọi nát nhừ.

“Muốn chơi thì sang một góc mà chơi!”

Giang Tiểu Trí không nghĩ tới Giang Tình này thường vâng vâng dạ dạ sẽ đột nhiên tức giận, ngẩn nga vài giây, liền gào khóc.

Tên nhóc này quậy phá làm Giang Tình đau điên đầu, lúc này cũng không có tâm tư gì để dỗ nữa.

Cô hét lớn một tiếng, “Giang Tiểu Trí, câm miệng cho chị!”

Giang Tiểu Trí rõ ràng dọa sợ, sửng sốt nhìn Giang Tình, nước mắt cũng không dám chảy xuống.

Giang Tình nghiêm túc nói: “Bây giờ chị hỏi thì em trả lời thật lòng cho chị!”


Giang Tiểu Trí háo hức nhìn cô không nói lời nào.

Sao chị gái hung dữ vậy?!

Giang Tình nói: “Ba mẹ đâu?”

Giang Tiểu Trí sợ tới mức nấc lên một tiếng, “Không biết.”

Không biết?

Lời hôm qua của mẹ bỗng nhiên quanh quẩn bên tai, cả gương mặt Giang Tình giận đến tái mét!

Tại sao ba với mẹ có thể làm như vậy?!

Môi Giang Tình đã bị cắn sắp chảy máu, sự tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, cô cầm một cái ghế giơ lên muốn ném tới cửa phòng…

Ai cũng đừng mong nhốt cô lại, cô muốn thi đại học, cô muốn thi đại học, cô nhất định phải thi đại học! Sau đó trốn khỏi nơi này!

Tiểu khu này vốn là khu chung cư cũ, khoá cửa cũng là loại lâu đời nhất, cho nên tuy sức không lớn như khi đập vào vài lần, khóa cửa vẫn mở ra được…

Cô xoay người, cầm lấy cặp định chạy đi thì nghe Giang Tiểu Trí kêu nàng.

“Chị ơi……?”

Giang Tiểu Trí bảy tuổi ngày thường ở  nhà không hề có chút phép tắc nào, càng không để người chị Giang Tình này vào mắt, hôm nay là lần đầu tiên thấy Giang Tình dữ dằn thế này, cậu thật sự bị khiếp sợ.

Nhìn thấy Giang Tình mặc kệ mình, cậu bé vô cùng sợ hãi.

Giang Tình nhìn giờ trên điện thoại, còn hai mươi phút nữa trường thi sẽ đóng cửa.

Ba và mẹ không ở nhà, một mình Giang Tiểu Trí ở nhà, có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?

Giang Tình nhíu mày thật sâu, mặc kệ đi, trước tiên dẫn theo rồi tính tiếp.

Giang Tình vừa kéo Giang Tiểu Trí vừa chạy ra ngoài.

Hai người vừa đến dưới lầu liền đụng phải Trình Cảnh Ngôn.

Trên người Trình Cảnh Ngôn còn mặc đồng phục lính cứu hỏa, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi không được thơm cho lắm, nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Giang Tình, anh vươn tay giữ lấy eo cô, “Tình Tình?”

Giang Tình đang vội cắm cúi đầu để đi đường, chân Giang Tiểu Trí hì ngắn, mà cô lại bước nhanh, cho nên thằng bé gần như đã chạy theo, nghe được tiếng của Trình Cảnh Ngôn, thiếu chút nữa đã không nhận ra.

Thật sự là trên mặt của Trình Cảnh Ngôn quá bẩn…

“Trình Cảnh Ngôn?”

“Ừ.” Trình Cảnh Ngôn gật đầu.

Giang Tình cũng không rõ vì sao, nước mắt đột nhiên ào ạt chảy ra như thác, cô hít hít mũi: “Trình Cảnh Ngôn, thấy anh thật tốt…”

Nửa phút sau.

Giang Tình ngồi ở trên ghế phụ, Trình Cảnh Ngôn lái xe, Giang Tiểu Trí liền ngồi ở trên ghế sau.

Mùi trong xe thật sự không dễ ngửi, hơi giống mùi hôi bốc ra từ ống cống vậy.

Giang Tình nhịn không được niết cái mũi.


Còn Giang Tiểu Trí thì trốn rất xa, “Chú hôi quá!”

Giang Tình: “……”

Lúc Trình Cảnh Ngôn chờ đèn xanh đèn đỏ cố ý ngửi ngửi mùi trên người, liếc mắt nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Giang Tình, nói “Hôi hả? Đây chính là mùi hương của đàn ông đó nhóc.”

Đm!

Ông là quỷ lừa người!

Trình Cảnh Ngôn thấy vẻ mặt gấp gáp của Giang Tình, thản nhiên nói: “Em đừng gấp, sẽ tới kịp, anh bảo đảm sẽ đưa em đến trường thi. Đúng rồi, anh có nguyên nhân nên mới hôi như vậy.”

Giang Tình: “…… Cái gì.”

Trình Cảnh Ngôn nói: “Mèo của chủ một hộ gia đình ở Phúc Quang rớt xuống cống, anh và đồng nghiệp mò tìm dưới cống suốt một đêm, không hôi mới lạ.”

“…… Vậy con mèo kia tìm được chưa?”

“Rồi, không tìm được sao anh có thể về nhà sớm như vậy?”

“……” Rồi rồi.

“Em ăn bữa sáng chưa?”

Giang Tình lắc lắc đầu.

Trình Cảnh Ngôn móc ra từ trong túi một bịch bánh nén khô, “Đừng ghét bỏ, lót bụng đỡ đi, đợi lát nữa đừng để đang thi mà đói bụng muốn ăn đấy.”

Giang Tình nhận lấy bánh quy mở miệng ăn, đôi mắt yên lặng mà đánh giá Trình Cảnh Ngôn. Gương mặt của Trình Cảnh Ngôn còn chưa rửa sạch, còn dính mấy vết đen, còn có mồ hôi, nhưng vẫn khó che đi ngũ quan nghiêm nghị của anh, anh bình tĩnh và tự tin, ánh mặt trời rọi vào bao lấy đừng cong khuôn mặt, rõ ràng rất dơ, nhưng lại có gì đó vô thức thu hút mọi người.

Trình Cảnh Ngôn cảm nhận được ánh mắt của cô, nhẹ nhàng cười, “Có phải thấy người đàn ông của…” Anh liếc mắt nhìn Giang Tiểu Trí ngồi ở ghế sau, nhếch miệng cười, thay đổi tuyến đường: “Anh rất đẹp trai không?”

Trong lòng Giang Tình bỗng chốc rung động, cô im lặng không nói chuyện.

8 giờ 53 phút, Trình Cảnh Ngôn dừng xe ngay tại điểm thi.

Sau đó nói với Giang Tình: “Em vào thi đi, để anh trông thằng nhóc này cho.”

Giang Tình hơi bất ngờ, nhất thời nhìn anh không biết nói gì.

Khóe môi Trình Cảnh Ngôn cong lên ý cười nhẹ, “Anh không thích mấy lời cảm ơn, nếu em muốn cảm ơn, thì có thể dùng miệng để làm đó…”

Giang Tình đột nhiên hiểu câu nói của anh có ý gì.

Đm! Lúc này mà cái ông này còn nói ba cái chuyện đó được!

Sao cô lại có thể thấy người này hấp dẫn vậy?

“Cút đi, tôi đi đây.”

Giang Tình nhanh chân chạy đi, Giang Tiểu Trí ngồi ở ghế sau cuối cùng cũng được chen vào nói, “Chú gì ơi… Cảm ơn mà không mở miệng nói, thì dùng cái gì vậy?”

Trình Cảnh Ngôn liếc nhìn cậu bé từ kính chiếu hậu, nhẹ à một tiếng, ngay sau đó trừng mắt nhìn cậu bé, “Nhóc không biết gọi anh trai hả! Không ngoan ngoãn gì cả! Con nít mà biết cái gì? Ngồi cho ngoan đợi chị em thi xong, nếu không anh đây sẽ ném nhóc trên đường để bọn người xấu bắt đi!”

Giang Tiểu Trí: “!!!” Sao đến cả ông chú này cũng dữ vậy!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chương này hơn 2k7 chữ, thế nên tương tác ít sẽ không có chương mới đâu nha. Ai đọc chùa thì nhấn sao đi nào. Công sức edit của tui nên đừng có đọc chùa nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui