Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Buổi tối mẹ Giang chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Từ lúc bắt đầu ăn chú của Giang Tình cứ nói về những người bạn của vợ ông ta, nhà ai có tiền, nhà ai tốt cỡ nào… Giang Tình gả qua đó cực kì thoải mái, ba mẹ Giang nghe mà động lòng, ánh mắt hay nhó trên người Giang Tình.
Lúc cô còn nhỏ, ông ta hay nói: Mai sau con bé sẽ làm được việc đây…
Sau khi cô lớn, ông ta như một người cha già mà nói: Ai ya, Tình Tình cao rất nhiều a, không lâu là có thể đi lấy chồng rồi…
Bây giờ ……
Chậc chậc
Ý của ông ta là luôn khuyên cô lấy chồng, sính lễ của người ta thì cũng dâng cho nhà cô, chứ có phải cho ông ta à mà cứ luôn khuyên này khuyên nọ thế?
Giang Tình tùy tiện ăn vài đũa, không thể nghe nữa, bỗng nhiên đứng lên, lực khá mạnh nên ghế dựa bị cô đẩy ra vang lên một tiếng chói tai.
Ba người kia đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng chốc ngừng lại, đồng thời nhìn qua cô.
Mẹ Giang ghét bỏ trừng mắt nhìn cô một cái, “Giang Tình, con làm cái gì vậy hả?”
Giang Tình nhìn về Giang mẹ và chú, “Ba, mẹ, chú, mọi người ăn tiếp đi, con về phòng đây ạ.”
Nói xong liền quay về phòng.
Ngay lập tức liền truyền đến tiếng quát mắng của mẹ Giang, “Nhìn cái thái độ của nó đi, gả sớm đi cho tốt lành, trời ạ, tôi sinh ra đứa con gì thế này.”
“Phanh ——”
Cửa phòng đóng lại, cắt đứt hết tiếng hét bên ngoài.
Giang Tình thở ra một ngụm trọc khí, ngồi vào bàn học, mở cặp lấy mấy quyển đề ra bắt đầu làm.
Làm đề khiến cô vui sướng, điểm càng cao cô sẽ càng xua đi phiền muộn.
Bên ngoài thường thường truyền đến liêu đến cao hứng tiếng cười.
Trong lòng Giang Tình xẹt qua một dự cảm không lành.
Đã là tám giờ, cũng không biết khi nào bọn họ mới có thể kết thúc, trời bên ngoài cửa sổ đã sớm tối thui, đèn đường trong tiểu khu đã hỏng nhiều lần rồi, nhưng lần này thời gian hư dài nhất, người quản lý cũng không cho ai đến sửa chữa.
Một vài lúc sẽ vang lên tiếng chó sủa.
Đột nhiên, cửa sổ bị ai đó chuyển động.
Giang Tình kinh ngạc, chòm người ra nhìn, nhan sắc tuấn lãng của Trình Cảnh Ngôn liền đập vào mắt cô, hai tay anh chống trên cửa sổ, chân dài nhấc lên, một phát nhảy vọt vào.
Giang Tình hoảng sợ la lên, “A!”
Chợt nhớ ra phòng cô cách âm không tốt, nên vội vàng che kín miệng.
Hên là bên ngoài đang nói chuyện rôm rả, không ai chú ý tới căn phòng nhỏ ở cuối.
Trong mắt Giang Tình chứa đầy kinh ngạc, hai bên quai hàm tức giận phình lên, mày đẹp nhăn đến có thể kẹp chết một con ruồi bọ, cô đè thấp giọng quát: “Trình Cảnh Ngôn! Anh quên lời tôi nói rồi phải không? Anh mà dám bước vào phòng, tôi sẽ gửi hết mấy bức ảnh đó!”
Giang Tình nôn nóng duỗi tay lấy điện thoại, nhưng tốc độ của Trình Cảnh Ngôn nhanh hơn cô nhiều.
Trình Cảnh Ngôn duỗi tay liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, mang theo cơ thể của cô chuyển động, Giang Tình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người đã nằm ngã xuống cái giường nhỏ.
Thân hình cao lớn của Trình Cảnh Ngôn cũng đè xuống người cô.
Cái giường nhỏ dường như đang phản đối lại trọng lượng của hai người, nó phát ra tiếng “Kẽo kẹt” lớn.
Trình Cảnh Ngôn từ phòng bên kia mà chui vào đây cũng xem như người đã trải qua cuộc vận động rồi, trên người độ ấm hơi cao, tóc ở hai bên thái dương có chút ướt, năm ngón tay kiên quyết chui vào trong quần áo Giang Tình, mò dọc theo đường eo, lòng bàn tay nóng bừng kia khiến cơ thể nhạy cảm giật lên.
Người của Trình Cảnh Ngôn vô cùng nặng, ép tới cô sắp thở không thông rồi.
Giang Tình thở phì phò, tức giận trừng mắt nhìn anh, “Trình Cảnh Ngôn… Tôi có ảnh khỏa thân của anh đấy!”
Trời đất ơi, cô sợ muốn chết…
Bất kể là ai tiếng vào phòng, cô cũng chết chắc rồi!
Đôi mắt tinh vi Trình Cảnh Ngôn thấy rõ khuôn mặt nhỏ của cô chứa đầy hoảng sợ, khóe môi gợi lên nụ cười như có như không, kề vào sát tai cô, chậm rãi nói: “Em thử đoán xem, em gửi ảnh của anh đi nhanh hơn, hay anh làm em rên ra tiếng nhanh hơn. Đừng quên là…Ba mẹ của em vẫn còn ngoài cửa.”
Năm ngón tay của anh dễ dàng cầm lấy bầu ngực bị áo ngực bao lấy, cách lớp áo xoa bóp, ngay sau đó đẩy nó lên trên, hai luồng vú từ trong nhảy thẳng ra, bàn tay anh ngay lập tức bắt lấy, dùng sức nắn bóp chúng nó thành các loại hình dạng, mặt trong ngón tay cái từng chút một cọ lấy đầu vú cô.
Giang Tình cắn môi nức nở một tiếng, “Trình Cảnh Ngôn… Đừng…”
“Thời gian cấp bách, một ngày một lần, bỏ lần ở trong ký túc xá thì chúng ta còn sáu lần phải làm.” Trình Cảnh Ngôn nói một câu đơn giản rồi cởi sạch áo và nội y của Giang Tình ra, anh thở hổn hển liếm hôn vành tai, cổ, trượt xuống, hai bàn tay to ép vú lại với nhau, rồi há to miệng ngậm lấy một bên vú, dùng sức liếm mút nó, vài giây lại nhảy sang bên còn lại, nhớ miếng ấm áp dính đầy trên đầu vú, anh ăn vào trong miệng rồi lại nhổ ra, núm vú bởi vì được đầu lưỡi cọ xát kích thích mà nhô lên.
Hơi thở ấm nóng của anh nhẹ nhàng phà ra, núm vú gắng gượng run rẩy dựng thẳng trong không khí.
Động tác của Trình Cảnh Ngôn động tác có chút thô bạo, giống một con sói hoang đã lâu chưa ăn thịt, dường như muốn tươi nuốt sống cô.
“Ưm a… Không cần……” Cả người Giang Tình run lên như cái máy, sắc mặt ửng hồng, khoái cảm từ núm vú truyền xuống hạ thể làm bên trong chảy ra không út dâm thủy, cô muốn co hai chân lên nhưng phát hiện mình đã bị đôi chân dài của anh đè lại, căn bản không có cách nào nhúc nhích……
Cô gấp đến độ muốn khóc, “Ba mẹ và chú của tôi đều ở bên ngoài…… Trình Cảnh Ngôn, anh đừng làm bậy! Tôi sẽ……Tôi sẽ đăng ảnh khỏa thân của anh lên mạng.”
Cho tất cả mọi người biết anh lính cứu hỏa chính trực biến thái cỡ nào!
“A…… Ha”
Trình Cảnh Ngôn giả vờ như không nghe thấy lời uy hiếp, một bàn tay cởi váy cô, mò vào quần lót, ngón tay ở khe hẹp chà xát một cái, chỗ đó đã ướt đẫm…
Anh đột nhiên thở dồn dập, nói theo lời cô: “Ừ, ngày mai rồi em đăng lên đi, hôm nay anh đã bị em trói, dương vật cũng bị em đánh, Tình Tình…… Anh cũng biết tức giận đấy.”
Anh vừa nói vừa cởi quần, cây xúc xích hùng vĩ kia vẫn còn dựng thẳng “Bang” một tiếng đánh vào trên đùi cô, nhiệt độ nóng đến chỗ bị đánh của Giang Tình nhảy lên.
Đáng tiếc có muốn lui cũng không thể lui nữa.
Nàng Cô căng da đầu cảm nhận được nhiệt độ cùng với độ cứng kinh người của vật đang đặt trên đùi mình.
“Huhu…… Không cần… Sẽ bị nghe được.”
Giang Tình nói xong lại đột nhiên che kín miệng mình, đôi mắt tràn ngập hơi nước đối diện với Trình Cảnh Ngôn, cô chợt nhận ra mình nói sai rồi.
Hai tròng mắt sâu thẳm của Trình Cảnh Ngôn nhiễm ý cười, yết hầu gợi cảm lăn lộn trên dưới, “Ý của em là nếu không nghe thấy thì có thể phải không?”
“A…… Không phải……” Giang Tình cuống quít lắc đầu phủ nhận, “Không cần……”
Đầu gối của Trình Cảnh Ngôn đã chen vào giữa hai chân cô, tay cầm côn thịt, quy đầu to bự cọ xát với khe huyệt đẫm nước của cô…
Khoái cảm chạy dài không ngừng từ hạ thể lan khắp người, cả người Giang Tình như bị giật điện, cô phải cắn mu bàn tay để kiềm chế tiếng rên, nhưng vẫn phát ra một tiếng “Ưm”.
“Đúng rồi, gần như vậy…… Kêu nhỏ chút thôi.”
Trình Cảnh Ngôn dụ dỗ, vòng eo đè thấp xuống, dương vật gắng gượng từng chút nhích vào bên trong.
Cô quá gấp, nên phía dưới hiển nhiên sẽ có phản ứng co rút lại, vì vậy đường đi càng thít chặt hơn, anh vừa mới đút vào trong một nửa, thì huyệt thịt đã ngậm chặt lấy thân gậy đến mức đau nhẹ, nhưng loại đau đớn này lại rất sướng, giống như có hàng ngàn cái miệng nhỏ liếm mút anh, cảm giác sướng phê người xông thẳng lên da đầu, khiến anh phải rên ra tiếng…
Giang Tình bị cắm cả người căng chặt, tiếng kêu bị đè nén biến thành tiếng khóc của nức nở, “Huhu…… Chậm một chút…… Trướng quá đi…… Căng muốn hư rồi……”
“Thả lỏng chút nào…… Em nghe đi, bọn họ đang nói đùa…… Sẽ không, chú ý, đến chúng ta đâu.” Hơi thở của Trình Cảnh Ngôn trở nên thô nặng, nửa cây nằm bên trong cũng cảm nhận được khoái cảm ngập đầu, nhưng nửa cây còn bên ngoài lại đáng thương vô cùng, Trình Cảnh Ngôn đang hết sức buông lời dụ dỗ để được đút trọn vẹn nguyên cây.
Giang Tình ngẩng mặt, há miệng thở dốc, chân bị anh kềm chặt, bắt buộc mở ra để anh tiến vào sâu hơn.
Vòng eo tinh tráng kia căng chặt, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà chọc vào trong, thịt căn nóng bỏng xuyên qua tầng tầng nếp uốn, vọt thẳng vào điểm G của Giang Tình.
Vật này vừa thô lại vừa lớn, thậm chí nó còn hưng phấn quá mức mà nhảy ở bên trong, kích thích đến Giang Tình phải ngưỡng cao đầu hơn, giọng nói không nhịn được muốn bật ra, giây tiếp theo đã bị môi Trình Cảnh Ngôn ngậm lấy, tiếng ngâm nga vì thế mà cũng bị anh nuốt vào bụng…
“Ư…… A.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tương tác lên mọi người ơiii
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...