[ H+ ] Hòa Tiêu Phòng Viên Ca Ca Luyến Ái Hậu

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Về sau?

Có có về sau à?

Hơn......22cm thì cũng là người lạ!

Giang Tình buông chén đũa, hai mắt sáng quắc mà nhìn về phía Trình Cảnh Ngôn, cảm xúc có chút hỏng, nói: "Chuyện của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần anh lo. Tôi có ngủ chết ở trước cửa nhà thì cũng không cần anh đưa vào, sau đó...... Xảy ra chuyện như này..."

Cô hơi hạ mí mắt xuống, giấu đi cảm xúc ngại ngùng đáy mắt, hốc mắt đang rất ướt, cô quật cường không cho nước mắt rơi xuống, "Trình Cảnh Ngôn, tôi...... tôi coi như giữa chúng ta chưa hề xảy ra chuyện gì."

"Sao có thể được, Giang Tình, chuyện cần xảy ra thì nó cũng đã xảy ra rồi, em còn muốn phủi sạch quan hệ với anh? Anh không đồng ý!"

"Anh bắt buộc phải đồng ý! Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh cưỡng hiếp tôi!" Hai má Giang Tình đều muốn phồng lên, thở phì phì nói, nói xong liền từ trên chỗ ngồi đứng lên, do động tác quá nhanh và chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lại té ngã, "A......"

Trình Cảnh Ngôn phản ứng nhanh nhạy chạy đến giữ, nắm lấy tay cô, "Cẩn thận."

Giang Tình cầm cự nãy giờ cũng chưa khóc, anh vừa tới gần nước mắt liền không cầm được nữa mà rớt lã chã như mưa, cơ thể cô mềm như bông, một chút sức lực cũng không dùng được, "Trình Cảnh Ngôn......Chỗ đó đau quá......"


Trình Cảnh Ngôn nghe em bé của anh kêu đau, lòng vỡ nát.

Thấy cô dù sao đã ăn được không ít cơm, trực tiếp bế người lên, hướng về phía phòng ngủ đi vào.

Giang Tình cảm thấy bản thân đúng là không biết cố gắng, đánh anh hai cái, ngực anh cứng như đá, cho nên bàn tay vừa đánh đau nhói.

Phía dưới đau, tay cũng đau.

Giang Tình khóc càng lợi hại hơn, sụt sịt mũi nói: "Tôi muốn về nhà."

Trình Cảnh Ngôn vốn nghe cô kêu đau trong lòng đã không dễ chịu, còn gặp cô khóc nháo như vậy, suy nghĩ trong lòng càng bực bội không thôi, bỗng chốc dừng chân, giọng điệu cũng vì thế mà kém hơn, "Em có chìa khóa không? Em muốn về thì anh bế em về, dù sao giờ này cha mẹ em cũng không có ở nhà."

Giọng của anh tự dưng biến lớn, Giang Tình có chút bị dọa, bỗng chốc không mở miệng, đến cả khóc cũng quên luôn, mũi cứ sụt sịt sụt sịt thật đáng thương.

Cô bị chính mẹ ruột đẩy ra ngoài, cặp sách còn ở nhà, chìa khóa thì nằm trong cặp sách......

Đúng vậy cô không có chìa khóa, mà không có thì làm gì vào nhà được...

May mà lúc ấy điện thoại đặt trong tay, nhưng khi cô nhìn vào khung tin nhắn, thì đã chắc rằng cha mẹ khẳng định phát hiện cô không còn ngoài cửa nữa, nhưng đến cả một tin nhắn hỏi thăm hay cuộc gọi họ cũng chẳng cho cô...

Trình Cảnh Ngôn rống lên như vậy, khiến cô ấm ức không thèm nói chuyện với anh nữa...

Cả đời này của Trình Cảnh Ngôn rất ít khi to tiếng với ai, hiện tại thấy cô bé trong lòng ngực nghẹn ngạo, tức khắc không nổi nóng nữa, lại bước tiếp đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người trên giường.

Khăn trải giường đã đổi thành bộ mới.

Anh kéo chăn trên đùi cô xuống, đặt mông ngồi xuống, nhìn chằm chằm hai mắt cô nói: "Muốn báo cảnh sát cũng được! Chờ đến phía dưới hết đau rồi đi báo. Anh đi lấy thuốc hạ sốt với thuốc mỡ, em ngủ cho đã rồi đi báo, tốt nhất là tống anh vào tù đi, đỡ phải những lúc thấy em rồi cứng lên."

Giang Tình trừng mắt: "......"

Đừng tưởng rằng cô không dám!

Trình Cảnh Ngôn nói xong liền đi ra ngoài, khi trở về trong tay cầm một đống thuốc, lại đi ra ngoài lấy nước, mở nắp chai cho cô.

Giang Tình cảm thấy bản thân đúng là đứa đáng thương.


Vậy mà còn kiên cường.

Sự thật là cô không có cái gì cả!

Trình Cảnh Ngôn ngồi ở mép giường, thò qua, thấy cô cầm chai nước cũng không uống, duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ lên, dụ dỗ: "Như thế nào, còn muốn báo anh phạm tội cưỡng hiếp nữa không?"

Giang Tình sợ tới mức cuống quít cầm thuốc hạ sốt bỏ vào trong miệng, uống xong tầm mắt có phần tức giận đối diện anh, lại sợ anh giúp cô bôi thuốc mỡ, chưa kịp nghĩ ngợi liền nói ra, "Tôi muốn dùng thuốc mỡ của tôi."

Trình Cảnh Ngôn nhẹ a một tiếng, ngữ khí cưng chiều theo cô nói: "Được, dùng đồ của em."

Anh nói cực chậm, lộ ra cảm giác làm người khác phải suy nghĩ bậy bạ, hơi thở tràn vào, xuyên qua màng tai, chỗ cổ có chút tê ngứa...

Giang Tình nhất quyết tránh né.

Trình Cảnh Ngôn ngồi yên đó, đôi mắt khẽ nhúc nhích, thở dài dịch đến phía trước, duỗi tay nắm lấy cằm hôn lên cái miệng nhỏ của cô, đè thấp âm thanh dụ dỗ: "Nếu em ngoan ngoãn ngủ, anh sẽ bò đến nhà em giúp em lấy cặp sách đến."

"Thật chứ?" Ánh mắt Giang Tình sáng rực lên, rốt cuộc cũng đối diện với anh.

"Đương nhiên!"

"......" Cô nghe được đáp án lại chậm rãi cúi đầu, sao cô có thể dễ dàng như vậy đã thỏa mãn, chiêu trò này của anh chính là muốn lấy ánh mắt của cô chứ gì.

Vậy cô sẽ càng không cho!


Trong lòng Giang Tình *ngũ vị tạp trần, nói không nên lời.

*Ngũ vị tạp trần - 五味杂陈 - wǔ wèi zá chén (5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ.

Trình Cảnh Ngôn thấy cô lại trầm mặc, không chịu được xoa xoa tóc cô, nói: "Vậy em tự thoa thuốc đi, anh đi lấy đồ cho em."

Giang Tình cảm nhận được giữa hai chân khác thường, mặt có chút nóng, giật giật miệng không nói chuyện.

Trình Cảnh Ngôn đứng lên, người đi ra ngoài.

"Từ từ...... Còn có quần áo." Giang Tình kêu xong lại cúi đầu, áo ngực của cô bị tên đàn ông này mạnh bạo làm hỏng rồi!

Trong mắt Trình Cảnh Ngôn ẩn giấu ý cười, dừng bước chân, nói: "Được."

Trình Cảnh Ngôn vừa đi, Giang Tình đột nhiên nằm xuống đôi tay kéo chăn che khuất đỉnh đầu!

Nam nhân thúi, cầu cho anh bò qua cửa sổ té chổng mông!

(੭ ˃̶̀ロ˂̶́)੭⁾ (੭ ˃̶̀ロ˂̶́)੭⁾ (੭ ˃̶̀ロ˂̶́)੭⁾ (੭ ˃̶̀ロ˂̶́)੭⁾
Nhấn sao và cmt tích cực đi cả nhà ơi~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận