[ H+ ] - Ép Buộc [lichaeng]

Từ khi Chaeyoung du học trở về, hầu như tối thứ sáu nào nàng cũng ăn cơm cùng Jimin và ông bà.

Hôm đó nàng rời nhà cô đến thăm ông bà, đến tối nàng còn hẹn gặp Min Young – cô bạn đã vài tuần không gặp ở quán Thanh Ba gần nhà.

Hai người vừa gặp nhau thì Min Young đã dí sát mặt lại nhìn nàng chằm chằm.

“Cậu giấu mình đi làm đẹp một mình đúng không?”

“Thành quả của ‘nước sữa hòa nhau’ đấy.”

Nàng nhận đống mỹ phẩm dưỡng da mà Min Young mua cho mình rồi hai người tìm một góc quán ngồi xuống. Nàng thật sự bội phục mình khi có thể nhịn đến bây giờ mới kể cho Min Young về tiến triển của nàng và cô.

Nghe thấy nàng cho người bắt cóc, thậm chí là bỏ thuốc Lisa, Min Young nhấp một ngụm rượu, kì quái nhìn nàng.


“Mới mấy ngày không gặp mà hình như bệnh của cậu nặng hơn rồi, ra đường uống thuốc chưa đấy?"

Nàng dừng lại làm ấm họng rồi liếc cô ấy. Min Young không thể tin được Chaeyoung lại có thể uy hiếp được Lisa đồng ý yêu đương với nàng trong sáu tháng.

“Video ở đâu? Cậu cho mình xem nào!”

Nàng có tật giật mình nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang say sưa trong âm nhạc và men rượu mới yên lòng. Nàng lấy điện thoại ra, mở khóa rồi tìm kiếm đoạn video kia lắc lư đưa tới trước mặt Min Young.

“Trước đây cậu bảo thế nào? Cậu bảo sẽ phát trực tiếp toàn bộ quá trình cơ mà?” nàng chỉ nhìn thấy hình ảnh cô đang nằm trên giường.

Nàng cố ý tìm ảnh bọn họ không ‘vận động’ để an ủi Min Young. 

“Mình sợ cậu bị đau mắt hột, cậu xem vẻ đẹp lúc ngủ của chị ấy là được rồi.”

“Tự mình trải nghiệm thấy ok không?”

“Hơi bị kĩ thuật luôn.”

“Buồn nôn.”

Hai người trêu chọc nhau một lúc, sau đó Min Young cảm khái nhìn nàng.

“Được rồi, vậy là cậu đã hoàn thành nuối tiếc thời cấp ba rồi. Sau này có thể gạt bỏ gánh nặng để tự do yêu đương rồi nhỉ.”

“Gì?”


“Chẳng lẽ cậu định ở cùng cô ta mãi sao?”

“Đương nhiên.”

“Thật không hiểu nổi. Mình tưởng vì cậu không có được nên mới mãi nhớ nhung như vậy. Nói không chừng lúc trước cậu theo đuổi được cô ta hoặc coi ta nhiệt tình hơn chút có khi cậu sẽ cảm thấy hóa ra cô ta cũng chỉ như vậy, sẽ không còn ý niệm cố chấp với cô ta nữa. Cậu có từng nghĩ người cậu thích chẳng qua là cô ta trong tưởng tượng không?” Vấn đề này Min Young đã từng hỏi nàng rất nhiều lần nhưng nàng chưa từng nghiêm túc trả lời.

Thật ra thì tâm sự với nhau ở Thanh Ba cũng không phải một lựa chọn tốt, Chaeyoung nhìn lên chiếc đèn đang lắc lư trên đỉnh đầu, lòng hồi tưởng lại.

“Mình thật sự đã từng tưởng tượng rất nhiều về chị ấy. Nếu như mình và chị ấy học chung một trường đại học, mỗi lần thi đấu thư pháp hay hội họa chị ấy đều sẽ được xướng tên trong danh sách người chiến thắng, khi khen thưởng học sinh xuất sắc nhất định chị ấy cũng sẽ có trong danh sách. Chị ấy rất cao, nhất định chị ấy chơi bóng rổ rất giỏi, trong đại hội thể dục thể thao chắc chắn thứ hạng môn nhảy cao nhảy xa cũng rất tốt… Trong tưởng tượng của mình chị ấy có thể làm được mọi việc, bởi vì mình cảm thấy người mình thích phải là đặc biệt nhất. Nhưng nếu bây giờ cậu hỏi mình rằng nếu chị ấy không biết chơi bóng rổ, chữ xấu như gà bới, thành tích cũng thuộc top cuối, vậy mình còn thích chị ấy không?”
Nói đến đây nàng dừng lại một lát, ánh đèn chập chờn trước mắt nàng lúc sáng lúc tối, tựa như chút tình cảm nhỏ bé mà nàng dành cho cô thuở thiếu thời – người mà nàng còn chưa biết tên khi ấy, dường như đã bén rễ ăn sâu vào trong ký ức tuổi thơ nàng để rồi sau khi gặp lại cô lại bị thời gian phủ lên một tấm lụa mỏng.

“Mình nghĩ rằng mình vẫn sẽ thích chị ấy. Có đôi khi mình cảm thấy tình yêu của mình rất rẻ mạt và không đáng tin cậy, nếu không sao mình phải dùng cách này để gần chị ấy chứ? Nhưng chỉ cần nhắc đến chị ấy là tim mình lại đập loạn lên.”

“Vậy cậu có nói cho cô ta biết là từ bảy năm trước cậu đã yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên không?”

“Không, nhưng thật sự mình phải thừa nhận điều này, mặc dù hồi cấp ba mình thật sự si mê chị ấy nhưng lí do mà mình không yêu đương lúc lên đại học hoàn toàn là vì chất lượng người xung quanh mình không đạt chuẩn.”


“Cậu đừng nói nữa, ngồi trong xe mà cũng trúng tiếng sét ái tình với người đi đường cho được, bây giờ cậu có cầm xương đến cạnh con chó kể cho nó nghe nó cũng phải quay đầu bỏ chạy.”

“Nhưng phải công nhận là mình có duyên phận với chị ấy đấy chứ. Nếu không tại sao xa cách bảy năm rồi còn có thể gặp lại nhau giữa biển người mênh mông chứ?”

"Sao cậu không nghĩ nếu hai người thật sự có duyên thì tại sao thành phố A chỉ lớn có từng đấy mà phải mất bảy năm hai người mới gặp lại nhau?”

“Mình tới đây để chia sẻ niềm hạnh phúc…”

“Cậu có hạnh phúc không?”

“Hạnh phúc! Mỗi ngày được ở cùng với chị ấy đều rất hạnh phúc.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui