[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Không được. . . Cô không còn sức nữa. . . Cẳng chân bủn rủn như sắp tan ra, hai đùi vì thời gian dài buộc chặt mà sắp mất đi cảm giác, mông cũng mỏi đến mức muốn cứng lại, hoa huyệt. . . Hoa huyệt dưới sự xâm chiếm của cự vật đáng sợ không ngừng nịnh nọt phun ra mật dịch tung toé , thấm ướt quần tây đen còn chưa kịp cởi của người phụ nữ .

Chị ta còn không có thỏa mãn sao?

Hoàng Vân Anh theo bản năng hôn lên môi của người phụ nữ kia, vừa kính sợ vừa không ngừng hạ xuống những cái hôn khẽ, “Giúp tôi. . .”

Tiếng cầu xin kiều mỵ vừa truyền vào tai,cả người Nguyễn Ân Nhi giống như khoái cảm điện lưu đánh trúng, chị hung hăng ngậm môi Hoàng Vân Anh trong miệng mình phóng túng nhấm nháp, hai tay nắm chạt vòng eo của cô, khống chế thân thể cô mãnh liệt hoạt động côn thịt hung hăng chạy nhanh, bầu ngực cô cũng vị tốc độ kinh người này mà không ngừng lắc lư va đập hồng lên một mảnh──

“A a a. . .” âm thanh kích tình trong văn phòng Hoàng Hậu gia của Ân Kỳ nhiệt liệt trình diễn.

“Ừ ──” cuối cùng, trong tiếng gầm nhẹ của Nguyễn Ân Nhi, Hoàng Vân Anh hét lên một tiếng thật dài , sau đó vô lực yếu đuối ngã trên người chị, thở gấp không ngừng.

“Nguyễn tỷ tỷ, chị, vừa lòng chưa?” Hoàng Vân Anh vừa thở hổn hển, thấp giọng bên tai Nguyễn Ân Nhi hỏi.

Tay phải Nguyễn Ân Nhi nhẹ vỗ về tấm lưng đầy mồ hôi của Hoàng Vân Anh , tay trái bấm điều khiển từ xa, dừng lại hình ảnh đang chiếu, tiếp theo bấm điện thoại, “Lâm Kỳ, đem thuốc tránh thai lại đây.”

“Ách. . . Khẩn cấp hay là dài hạn?” Vừa hỏi ra những lời này Lâm Kỳ cũng biết rằng bản thân mình ngu ngốc, đương nhiên là khẩn cấp, Nguyễn giám chế không có bạn gái cố định .


“. . . cả hai.” Chị không xác định sau này còn có thể không khống chế được như thế hay không, nhưng cảm giác ngẫu nhiên không khống chế được . . . Không tệ.

“A? Ách, vâng!”

“Tự lái xe đến?” tắt điện thoại, Nguyễn Ân Nhi hỏi Hoàng Vân Anh.

Hoàng Vân Anh khẽ lắc đầu, “Là Quý tỷ tỷ mang tôi đến.” Đừng có sờ lưng cô, rất ngứa. . . Còn có, chị ta vì sao còn không rút ra đi!


Tay trái lại như trước quay số điện thoại, “Quý Tiết, có rảnh không? Đưa cô ấy trở về.”

“. . . Không rảnh, Lát nữa Triệu đạo diễn muốn tới đây tuyển người.” Quý Tiết đột nhiên giảm xuống âm lượng, “Cô muốn làm cái gì vậy? Người phụ nữ kia, cô, Trương Tuệ Minh. . . Các người không phải chứ? Tôi mới đi chơi vài ngày phẩm vị các người đã đi xuống mau như vậy rồi sao?”

Nguyễn Ân Nhi trực tiếp treo điện thoại. Hoàng Vân Anh tự giễu bĩu môi, giãy dụa đứng dậy. hóa ra trong mắt hoa hoa đại tiểu thư kia ngay cả tư cách làm công cụ tiết dục của chị ta cũng không được sao? Thật là. . . quá tốt.

Hai tay Nguyễn Ân Nhi trượt đến mông cô nhấn một cái, Hoàng Vân Anh đang không có khí lực chỉ có thể ưm một tiếng, lại ngã ngồi trên người chị.

Điện thoại vang lên.

“Ân Nhi, tôi vừa mới đụng phải Đình Hy, cô ta cũng phải về nhà, tôi bảo cô ta tìm cô.” Quý Tiết nói.

“Ừ.”

“Ai! Tôi nói, cô gái kia ──” bá! Nguyễn Ân Nhi treo điện thoại.

“Nguyễn, Nguyễn tỷ tỷ!” Hoàng Vân Anh đột nhiên khẩn trương cả người co rút nhanh, bởi vì ── thịt cọc trong cơ thể cô đang nhanh chóng lớn lên!

Nguyễn Ân Nhi từ từ nhắm hai mắt, môi nhẹ nhàng vuốt ve gáy Hoàng Vân Anh , “Buổi tối mười một giờ, mang đồ ăn lên.”


“vâng. . . chị muốn, ăn cái gì ── ừ. . .” vật cứng trong cơ thể hơi giật giật.

“Cái gì cũng được.” Nói xong, Nguyễn Ân Nhi ôm thắt lưng Hoàng Vân Anh nhắc tới phía trước một chút──

Hoàng Vân Anh tinh tường nghe thấy dưới thân “Ba” một tiếng, giống như cực kỳ không tình nguyện rời đi kia rễ thịt kia! Cô ngượng ngùng xấu hổ vô cùng, lại thấy trong hai tròng mắt của người khởi xướng toát ra mấy điểm trêu đùa, hứng thú. . .

Cố gắng đặt chân chống đỡ thân thể đứng dậy , hai tay Hoàng Vân Anh đặt trên bàn tay của Nguyễn Ân Nhi nhẹ nhàng chống đẩy, ý bảo chị ta buông tay. Nguyễn Ân Nhi nhìn cô hai má phiếm hồng , ánh mắt lại ở trên người cô đi dạo một lần mới buông tay ra, nhìn cô lảo đảo đứng dậy.

Trời mới biết chân cô có bao nhiêu bủn rủn, nhất là gốc đùi, “A ──” bên trong, bên trong có cái gì chảy ra!

Hoàng Vân Anh thất kinh kẹp chặt chân, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Nguyễn Ân Nhi, Nguyễn Ân Nhi hiểu rõ, vươn tay lấy khăn tay bên cạnh bàn đưa cho cô.

Hoàng Vân Anh tiếp nhận khăn tay, hai chữ cám ơn còn chưa nói ra miệng, ánh mắt nhìn đến côn thịt còn đang dựng thẳng kia của Nguyễn Ân Nhi liền nghẹn trở về, trốn tránh xoay người lung tung chà lau hạ thân còn lưu lại tinh dịch cùng dâm thủy.

Nhìn đến một loạt động tác cùng biểu tình của Hoàng Vân Anh, Nguyễn Ân Nhi nâng tay vuốt tóc, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc hiện lên một tia thích ý tươi cười.

Rõ ràng, cô cũng giống những người khác sợ hãi chị , nhưng vì sao. . . tim chị, lại sung sướng như thế ?

Bởi vì cô không có cố ý lấy lòng? Hay là do cô thuận theo nhưng ngẫu nhiên lộ ra quật cường? . . .

Hầu kết khẽ trượt, máu nóng cả người ẩn ẩn xao động. . . Chị lại muốn ăn cô.


Cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt phía sau , Hoàng Vân Anh nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn thoáng qua ── liếc mắt một cái, liền sợ tới mức trái tim của cô đột nhiên muốn ngừng!

Một đôi mắt thị huyết, hung ác, tàn bạo. . . ! như vậy, nhưng cố tình vẫn cứ hoa lệ, tuấn mỹ, cao ngạo như vậy!

Hoàng Vân Anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy chị , ấn tượng của cô ── ác thú nơi rừng rậm, bây giờ cô đã biết loại động vật khác vì sao sẽ chết, bởi vì Nguyễn Ân Nhi này, chính là một ma thú! Yên tĩnh vì tối tăm, hoạt động vì hứng thú!

Người như thế. . . là người sao? trong ấn tượng của cô“con người” không phải như thế . . .

“Nguyễn giám chế, cô Đình đến đây.” Một giọng nữ ôn nhu đột nhiên từ trong điện thoại truyền ra .

“Mời cô ta vào đi.”

Hoàng Vân Anh sắc mặt trắng nhợt, thẳng đến lúc này cô mới chú ý tới một vấn đề ── cô vừa mới. . . Bên ngoài. . .

“Cách âm.” Nguyễn Ân Nhi thắt lại dây lưng, khóe miệng khẽ nâng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận