[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Người phụ nữ trước mắt có thể nói là chị ta có khuôn mặt rất soái tỷ, khuôn mặt mượt mà cùng thân thể hoàn mỹ, tuy hơi gầy, nhưng rất có khí chất xâm lược, sắc môi tự nhiên , lúc nhếch lên trắng trợn toát ra vẻ bất cần đời.

Thoạt nhìn, chính là một kẻ thiên chi kiêu tử.

Hoàng Vân Anh hít sâu một hơi, "Chưa từng, nếu được, mong chị chọn một nơi bình thường hơn đi."

. . . Loại cảm giác này là sao đây?

Quý Tiết thật sự rất muốn cười, thế là chị khoái trá nở nụ cười, tiếng cười quanh quẩn trong thang máy toát ra mười phần bỡn cợt, dưới ánh nhìn của chị ta Hoàng Vân Anh chậm rãi lạnh mặt.

Mà Quý Tiết lại cảm thấy chuyện này rất thú vị, phản ứng của cô bé này giống như cá nằm trên thớt , khi đối mặt với dao thì vô cùng trấn định nói "Mời nhẹ chút". Một không từ chối Tần Mạn Ân, hai cũng không từ chối chị, dù làm với ai cũng không sao cả ư? Cùng với vẻ thanh thuần bề ngoài quả thật là không giống chút nào, nhưng bề ngoài có thể lừa gạt người, còn ánh mắt và khí chất cũng có thể khác với bản chất như vậy sao?


Không. Chị luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân, bản chất của cô gái này tuyệt đối là truyền thống, đoan trang ── á, đợi chút. . .

Quý Tiết kinh ngạc nhìn cô gái kia im lặng cởϊ áσ tháo thắt lưng, rất nhanh một thân thể trần trụi liền đứng trước mặt chị.

Quý Tiết nháy mắt mấy cái, cô gái này có dáng người cực kỳ cân xứng, không nghĩ tới cô bé mộc mạc đến mức giống như không tồn tại khi mặc áo trắng cùng quần bò thế nhưng một khi cởi hết. . . Đúng là tú sắc khả cơm ( ý nói sắc đẹp có thể thay cơm), hơn nữa ── rất rõ ràng đã có người ăn qua. Trên thân thể phấn trắng kia bị che kín bởi những vết hôn ngân màu tím nhạt, trên cổ còn có ấn ký màu phấn hồng Tần Mạn Ân vừa mới lưu lại, trên bầu ngực đầy dấu răng cũng hơi sưng đỏ, đỉnh nhọn như quả anh đào kiều diễm đứng thẳng, rất dễ gợi lên du͙c vọиɠ muốn vuốt ve "Nắm giữ" của phụ nữ, dưới vòng bụng bằng phẳng là khe hở bí ẩn giấu dưới đám rừng thưa thớt . . .
Một cỗ nhiệt khí nhỏ từ bụng bỗng nhiên vọt lên, Quý Tiết phát hiện, bảo bối của chị ta trước giờ chỉ nổi lên hứng thú với phụ nữ yêu diễm bây giờ đang chậm rãi sung huyết trướng lớn, vận sức chờ phát động.


". . ." Lấy hết can đảm, Hoàng Vân Anh liền cắn răng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cô biết mình hiện tại rất xúc động, hành vi cũng rất thấp kém, nhưng cái gì cô cũng có thể nhẫn nại, chỉ không thể chịu đựng được người khác trêu chọc. Cứ coi như cô đang dẫm lên bùn đất đi, không sao cả, từ trước đến giờ cô cũng chưa từng tự coi mình là đám mây; dù cô làm công cụ tiết dục cũng được làm bảo mẫu cũng không sao, cô nhận hết, làm xong hết thảy cô vẫn là cô thôi! Nhưng, cô không phải sủng vật, không muốn bị khiêu khích tán tỉnh dụ hoặc trêu chọc! Nói khó nghe một chút chính là, cô có thể bán mình, nhưng xin lỗi, cô không bán nụ cười.
Người phụ nữ này , ánh mắt, giọng điệu, tiếng cười. . . chạm vào điểm mấu chốt của cô.

Nửa ngày không thấy chị ta có động tác gì, Hoàng Vân Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Quý Tiết , "Chị không làm, vậy tôi xin phép đi nghỉ ngơi trước."

Kinh ngạc làm cho Quý Tiết nhất thời không nói ra lời, bên ngoài thang máy lại vang lên một câu một câu ──

"Cô không làm, thì làm ơn lăn ra đây cho tôi"

Không đợi Quý Tiết phản ứng lại , chị đã bị người ta cầm lấy bả vai đẩy ra khỏi thang máy, một bóng dáng lướt qua chị, rồi cửa thang máy "kịch" một tiếng ở chị ta trước mắt chị đóng lại.


Mới vừa rôì là ai? Quý Tiết nhíu mày.

Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Trương Tuệ Minh đột nhiên đi vào thang máy, Hoàng Vân Anh theo phản xạ lùi về sau từng bước một, lại chỉ có thể dán lưng lên vách tường thang máy lạnh băng, bị độ lạnh của kim loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên, cô vội vàng ngồi xuống nhặt quần áo lên che trước người.
"Trương, Trương tỷ."

Trương Tuệ Minh không hề lên tiếng trả lời, trên khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt kia ẩn nhẫn du͙© vọиɠ nặng nề. Nhìn người phụ nữ trần trụi "Giấu đầu hở đuôi" kia, bàn tay mảnh mai của chị vung lên gạt quần áo che trước người cô ra, rồi mới nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhu nhược như không xương của cô bao trùm nơi yếu hại của chị dùng sức cao thấp vuốt ve.

Chị không muốn nói chuyện.

Chị mệt chết đi, nhưng càng khó chịu hơn! Tên Nguyễn Ân Nhi kia - khốn khϊếp biết rõ chị không thể tự tiện ra bên ngoài tìm phụ nữ, lại để cho chị uống thuốc kí©ɧ ɖụ©! Chị, chị muốn "làm" tổ tông 18 đời nhà Nguyễn Ân Nhi! Dược tính tra tấn chị cả một đêm, kết quả ngày hôm sau dược tính vừa lui, người đại diện cùng tổ kịch lại báo cho chị thêm lịch diễn!

Bốn ngày. . .


Nguyễn Ân Nhi! Chị đã lâu lắm rồi không tìm tên khốn khϊếp kia đánh nhau, trứng thối kia đúng là ngứa xương ngứa thịt đi!

Bảo bối dưới bàn tay cô chậm rãi thức tỉnh, cả người khô nóng làm cho chị giống như trở về buổi tối 4 ngày trước── bất chấp ngọn đèn trong thang máy sáng ngời, Trương Tuệ Minh cởi bỏ dây lưng, kéo qυầи ɭóŧ ra, giữ chặt tay cô chà xát toàn bộ côn ŧᏂịŧ của mình.

"Trương tỷ tỷ. . ." Tuy rằng cô đã bị Trương Tuệ Minh làm qua rất nhiều lần, nhưng trước kia đều làm trong bóng tối, bây giờ hình ảnh dâʍ mĩ này xuất hiện rõ ràng trước mắt không thể không làm cho cô cảm thấy xấu hổ.

Lúc cô bị động làm, Trương Tuệ Minh sảng khoái nâng cằm, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ bắt đầu chảy ra chất lỏng trong suốt nam căn nổi lên gân xanh tím, nhìn thấy Hoàng Vân Anh mặt đỏ tai hồng, ánh mắt xấu hổ không biết nhìn đi đâu, hai chân bất an nhẹ nhàng vặn vẹo, giữa hai chân hình như cũng bắt đầu nổi lên ẩm ướt. . .
"Ôm tôi."

"Ừ? A ── "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận