Khi Hứa Nguyện cầm chai nước đi đến sân bóng rổ, cô nhìn một đám người đang chạy và hò hét trên sân bóng rổ, cảm thấy có chút không biết phải làm sao.Ngày thường kể cả Tạ Đoan thì cũng chỉ có hai ba người, hôm nay là thứ bảy, đột nhiên có nhiều người hơn.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy để đưa nước, khiến cho Hứa Nguyện cảm thấy có chút sợ hãi.Cô bước hai bước đi vòng qua hàng rào thép gai, nhìn thấy bóng dáng Tạ Đoan ở trong đám người.Thời tiết dần dần ấm lên, lúc vận động anh chỉ mặc một chiếc áo T shirt màu đen, cánh tay ném bóng rổ tạo thành đường cong tuyệt mỹ, mũi chân nhảy lên, quả bóng đánh vào thành chắn rồi nảy ngược vào vành giỏ, sau đó vây quanh vành giỏ hai vòng, cuối cùng lắc lư rơi vào rổ, cú ba điểm xinh đẹp suýt nữa vụt khỏi tầm tay.Xung quanh có tiếng trầm trồ khen ngợi, Tạ Đoan cũng cười, Hứa Nguyện ở bên cạnh nhìn chăm chú.Bên cạnh có một nam sinh đeo kính đi đến bên cạnh thấp giọng nói gì đó với Tạ Đoan, ánh mắt anh dường như lơ đãng quét tới chỗ Hứa Nguyện.Tạ Đoan cúi đầu nghe một hồi, cũng nhìn về phía này vài lần, biểu tình trên mặt tựa hồ cười như không cười.Hứa Nguyện thấy anh nhìn sang đây vội vàng khoát tay với anh, thấy Tạ Đoan không có phản ứng gì quá lớn vẫn đứng ở đó cùng bạn bè, vì thế biên độ động tác giơ cánh tay lên càng lớn hơn.Hai người kia nhìn cô, sau đó Tạ Đoan nghiêng đầu không thấy rõ biểu tình nói gì đó với nam sinh kia, cuối cùng nam sinh đeo kính nhẹ nhàng đấm Tạ Đoan một quyền, cười bỏ đi.Tạ Đoan đi về phía Hứa Nguyện, đi tới tấm lưới ngăn cách giữa hai người thì dừng bước.
Hai cánh tay anh tùy ý đặt lên hàng rào thép gai, nhìn cô, giọng nói trầm thấp thong thả: "Hứa —— ?""Hứa Nguyện." Cô trả lời anh."Ừm, Hứa Nguyện.
Anh lặp lại tên cô một lần nữa."Cám ơn hôm qua cậu đã giúp tôi trả tiền, thật sự ngại quá, vừa vặn đi ngang qua, liền thuận tiện đưa cho cậu chai nước."Tạ Đoan nhìn chai nước giải khát trong tay Hứa Nguyện, cũng không nói muốn hay không, bỗng nhiên hỏi cô: "Hôm nay cậu không đến chạy bộ?""Hả?" Hứa Nguyện đột nhiên bị hỏi nên không kịp phòng ngừa.Ánh mắt Tạ Đoan dừng lại trên váy áo của cô, không nói chuyện."Hôm nay tôi...!Thức dậy khá sớm, không gặp được các cậu, trước đây cậu thường thấy tôi sao?""Xem như vậy đi.""Ồ...!Ra vậy." Hứa Nguyện ngồi xổm xuống, đem chai nước từ dưới hàng rào dây thép gai nhét qua: "Cậu nhận lấy đi."Tạ Đoan ở bên kia khom lưng xuống, đưa tay nhận lấy.Lúc Hứa Nguyện chuẩn bị đứng dậy không cẩn thận đụng phải cánh tay anh, ngón tay cô lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể của anh rất nóng.Cô nói lời tạm biệt với anh: "Vậy cậu chơi vui vẻ, tôi trở về trước."Tạ Đoan gật đầu.Liên tiếp ba ngày sau, mỗi ngày sau khi chạy xong, Hứa Nguyện đều sẽ đến đưa cho Tạ Đoan một chai nước, có đôi khi tiết đầu tiên không có tiết học, cô còn ở bên cạnh xem hơn mười phút.Hôm nay sau khi Hứa Nguyện rời đi, Hà Gia đi tới, dùng bả vai đụng Tạ Đoan một cái: "Được đấy lão tam, mỗi ngày đều có nàng tiên ốc đến đưa nước cho cậu, sao chúng tôi lại không có vận khí tốt này."Hà Gia chính là nam sinh đeo kính, ở cùng ký túc xá với Tạ Đoan.Tạ Đoan nghe giọng điệu chua lòm này, liền nhấc chân nhẹ nhàng đá cậu ta một cái: "Chỉ bằng cậu?""Nhìn thái độ này của câu." Hà Gia hạ giọng hỏi anh: "Cậu thích cô gái này phải không?"Tạ Đoan không lên tiếng, vỗ vỗ hai cái vào bóng rổ, giơ tay ném vào trong khung."Tạ lão tam, đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, cô gái này cũng không bình thường, bộ dạng bên ngoài nhìn dễ nhìn ngoan ngoãn, nhưng người ta rất có thủ đoạn, vạn nhất sau lưng có một đống đàn ông, như vậy cậu cũng liền trở thành cá trong ao của cô ấy."Tạ Đoan nhặt bóng lên, ném lên lưng Hà Gia, mắng anh ta: "Có cần tôi nhắc nhở cậu không?""Ai đừng ném." Hà Gia nhảy dựng lên: "Quần áo của tôi vừa giặt."Anh ấy quay lại nhoẻn miệng cười: "Tôi thấy gần đây không phải hai người có xu hướng muốn yêu đương sao, Hứa Nguyện cũng không gần gũi với người khác, cậu cũng trống cửa sổ(rảnh rỗi) rất lâu rồi, có thể bắn một phát(thử một lần) cũng không thiệt thòi gì, bằng không phí nhiều công sức.Tạ Đoan nghe thấy lời này cảm thấy rất chói tai, cau mày hung hăng trừng mắt nhìn Hà Gia một cái.Hà Gia cũng thức thời ngậm miệng lại, đùa giỡn cười ha ha một cái đem chuyện này lật lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...