Lục Lâm Vãn nghe thấy giảng viên gọi tên mình, cô lập tức đứng lên trả lời.
Vữa nãy cô cũng có nghe giảng, chủ yếu là vì con người của cô có cái tật xấu này, mỗi khi đi học thì đều nghiêm túc nghe giảng, từ trước đến nay đều không dám mất tập trung, câu hỏi mà giảng viên vừa hỏi đã được giảng qua rồi, nên cô trả lời liền một mạch.
Bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh vốn đang muốn làm cô mất mặt xấu hổ, kết quả là không ngờ cô thật sự trả lời được câu hỏi đó.
Sau khi cô ta thấy cô trả lời được thì vô cùng nhụt chí nói với Lâm Manh Sanh: "Ra vẻ cái gì chứ?"
Lâm Manh Sanh an ủi cô ta, nói: "Đừng nóng giận mà, tớ cũng không thích cô bạn gái này của cậu ấy lắm, cảm giác cứ như rất thích chơi trội ấy."
Bạn cùng phòng của cô ta lại an ủi ngược lại cô ta: "Tớ thật sự cảm thấy cậu phù hợp với Lục Hoài Chuẩn hơn, bởi vì cậu trầm lặng vô cùng dịu dàng, với tính cách này của cậu thì sẽ không có ai không thích, cậu tốt hơn cô bạn gái thích chơi trội kia của cậu ta nhiều."
...
Sau khi Lục Lâm Vãn học mấy tiết với Lục Hoài Chuẩn xong, chuẩn bị đi tới căng-tin ăn cơm, dù sao cô cũng không đến đây ăn cơm mấy, mà căng-tin ở chỗ này ăn khá ngon, vì thế cô muốn đến đây thử một chút.
Vốn dĩ chỉ có hai người đi cùng nhau, nhưng khi ở căng-tin thì gặp bạn cùng phòng của Lục Hoài Chuẩn, mấy người bọn họ học ngành khác nhau, nhưng đúng lúc gặp nhau ở căng-tin.
Bình thường không hay gặp Lục Lâm Vãn lắm, hiện tại gặp được, mọi người đều rất tò mò nên mặt dày đi tới đây.
Trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
Lục Lâm Vãn cảm thấy người trong ký túc xá của bọn họ cũng rất dễ nói chuyện nên để bọn họ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Cô đã nghe Lục Hoài Chuẩn nói qua người trong ký túc xá của bọn họ đều rất tốt, ở chung với nhau rất vui vẻ.
Nhưng bọn họ lại rất tò mò, hai người này đã yêu nhau bao lâu rồi, vì sao tình yêu vẫn cuồng nhiệt giống như vừa mới yêu nhau thế nhỉ.
Cho nên trưởng phòng ký túc xá của Lục Hoài Chuẩn hỏi cô: "Em gái à, hai người bọn em quen nhau bao lâu rồi, yêu nhau từ bao giờ, vì sao ngày nào cũng dính lấy nhau thế, sáng sớm tinh mơ cậu ấy đã chạy tới trường học của các em để tìm em, đến tận tối muộn mới về. Thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm cậu ấy nói chuyện phiếm cũng khó."
Lục Lâm Vãn nói đúng sự thật: "Hai bọn em là bạn học cấp ba, quen nhau ba năm, nhưng mới chỉ yêu nhau khoảng một năm nay thôi."
Lục Hoài Chuẩn cảm thấy cách nói này không đúng, cho nên phản bác lại: "Hai năm."
Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thì mới phản ứng lại đây, đây là anh tính luôn cả thời gian hai người làm chuyện ấy với nhau vào, nếu làm chuyện ấy với nhau đã tính là yêu nhau, nếu nói như vậy thì đúng là hai năm.
Nói xong lời này, mọi người đều cảm thấy chua lè, yêu nhau lâu như vậy rồi mà còn dính lấy nhau như thế, nếu không biết chính xác thì còn tưởng rằng mới vừa ở bên nhau thôi.
Một người bạn cùng phòng khác gấp không chờ nổi xen mồm vào hỏi.
"Đúng rồi, có cô gái nào ở ký túc xá của bọn em còn độc thân không thế, nếu như có người độc thân thì giới thiệu cho bọn anh đi, bọn anh đều đang độc thân, nhìn cảnh tượng câu ta yêu đương thì ghen tị lắm, ước gì cũng tìm được một người."
"Không phải Bắc Đại có rất nhiều con gái sao?"
Bạn cùng phòng kia cười: "Cái này không phải cũng muốn thử một chút à, cảm giác yêu xa giống như hai người bọn em ấy, rất kích thích, ở cùng một trường thì không có loại cảm giác này."
Lục Lâm Vãn bị chọc cười.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Hoài Chuẩn dẫn Lục Lâm Vãn đi ra ngoài, buổi chiều không có tiết, cho nên hai người định tới trung tâm thương mại ở gần đây xem phim, dạo này có một bộ phim mới chiếu, hai người bọn họ đều muốn đi xem một lần, buổi tối ăn ở bên ngoài.
Mãi cho đến buổi tối, Lục Hoài Chuẩn mới đưa cô về ký túc xá, khi đưa cô về còn có chút lưu luyến không rời, dù sao thì hai người chơi quá dữ dội vào cuối tuần, một khi đàn ông ăn mặn được khai trai mà lại bị đè nén ngăn cản thì quả thực giống như muốn giết chết anh vậy.
Hiện tại, Lục Hoài Chuẩn không muốn để cho cô về, sắp tới giờ giới nghiêm của ký túc xá rồi, chậm một chút nữa thì không thể đi lên được.
Lục Hoài Chuẩn muốn kéo dài thời gian, như vậy thì không cần về nữa, hai người có thể đi về nhà.
Lục Lâm Vãn cảm thấy anh có ý xấu nên không cho anh ôm mình, lúc này đã đến dưới ký túc xá rồi, không đi lên không được, cô quản lý kí túc xá vẫn còn đang nhìn ở chỗ cách đó không xa đấy, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
"Anh buông em ra đi, em phải đi lên rồi."
Lục Hoài Chuẩn lại cứ không cho, cứ như yêu tinh dính người vậy, bây giờ anh đang ôm chặt lấy cô, còn muốn tiếp tục kéo dài thời gian, nói: "Cho anh sờ một chút đi, tìm một chỗ không người cho anh sờ một chút nhé. Như vậy có thể đỡ thèm, tuy rằng không thể đụng vào em nhưng cho anh sờ thì chắc là được chứ."
Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này của anh, cảm thấy anh không hề đơn giản như vậy, không có khả năng chỉ sờ chỗ bình thường.
"Cũng chỉ có thể sờ ngực thôi. Không được sờ soạng phía dưới, sờ ướt sũng nước, em lại không đi nổi."
Hiện tại, với Lục Hoài Chuẩn mà nói thì thế nào cũng được, chỉ cần cho anh sờ là được, hai người đi tới một góc ở đằng sau một cây đại thụ.
Thật ra hôm nay Lục Lâm Vãn mặc quần áo rất thuận tiện, bởi vì phía trên mặc áo phông ngắn tay, phía dưới là quần yếm, trực tiếp với tay đi vào từ bên cạnh sườn là có thể chui vào trong quần áo của cô.
Lục Lâm Vãn đang mặc quần áo đôi mà Lục Hoài Chuẩn mua cho cô, anh cảm thấy hai người yêu nhau thì nên mặc đồ đôi, vì thế anh mua rất nhiều, để mặc khi anh tới tìm cô hay khi ra ngoài đi dạo phố.
Lục Lâm Vãn cảm thấy ấu trĩ nhưng không mặc cũng không được.
Lục Lâm Vãn và anh yêu nhau, tất cả những việc mà chính cô cũng không nghĩ tới thì đều bị anh nghĩ tới hết, quả thật là tính tình bướng bỉnh vô cùng, không thỏa mãn anh cũng không được.
Hện tại, Lục Hoài Chuẩn với tay vào trong, nhưng không hề cởi áo lót của cô ra, mà là đẩy áo lót lên cao, xoa nắn bộ ngực sữa của cô, dùng hai tay đè ép bầu ngực mà nhào nặn.
Lôi kéo đỉnh nhũ hoa của cô.
Lục Lâm Vãn được xoa ngực thì cũng có phản ứng, nhất là khi kéo đỉnh nhũ hoa ra rồi ấn xuống, chẳng bao lâu sau cô bé đã có thể ướt đẫm rồi.
Hiện tại, Lục Lâm Vãn bị anh làm như vậy thì còn có chút xấu hổ, cô nhìn chung quanh, xác định không có người, nếu không thì xấu hổ lắm.
Cô bị sờ tới mức cảm giác chân mình cũng mềm đi, cứ như vậy đứng ở bên cạnh cây đại thụ, dựa vào gốc cây, mặc cho anh tùy ý vuốt ve, cô dùng hai tay nắm lấy tay anh.
"Thích không? Lôi kéo núm vú mà cũng sướng à?"
Lục Hoài Chuẩn hỏi câu này ra, Lục Lâm Vãn gật đầu không hề do dự chút nào, thật sự là rất thích, bị lôi kéo núm vú cũng sướng.
Lục Hoài Chuẩn nhìn dáng vẻ rất thoải mái này của cô thì tiếp tục lôi kéo đỉnh nhũ hoa của cô, hai tay ra sức làm cho núm vú của cô trở nên cương cứng.
Phía dưới của Lục Lâm Vãn hơi nhạy cảm, được vuốt ve thoải mái tới mức kẹp chặt chân.
Cô được đưa lên đỉnh nhè nhẹ. Sau khi đạt cao trào nhè nhẹ thì cô ngã vào trong lồng ngực anh, luyến tiếc anh, Lục Hoài Chuẩn cũng luyến tiếc, cho nên tay anh vẫn luôn đặt ở ngực cô.
Anh cảm thấy loại chuyện dậy thì lần thứ hai hẳn là không tồn tại, người cũng vậy, có lẽ phải sau này sinh con xong mới có.
Ngực của Lục Lâm Vãn cũng khó hiểu ghê, đã xoa bóp lâu như vậy rồi mà vẫn không to hơn.
Anh đã bỏ cuộc rồi.
Nếu như sau này dậy thì lần thứ hai mà vẫn không được nữa thì thôi.
Dù sao cũng nhìn ngần ấy năm, quen rồi, to hơn một chút thì anh cũng cảm thấy kì lạ.
Lục Lâm Vãn gạt tay anh ra, sau khi thỏa mãn rồi thì lập tức đẩy anh ra, Lục Hoài Chuẩn nổi giận: "Lục Lâm Vãn, em rút súng vô tình à, bản thân thoải mái rồi thì lại mặc kệ anh."
Lục Lâm Vãn: "Ở đây thì làm sao quan tâm tới anh được, thứ kia của anh, sau khi anh về thì vào nhà vệ sinh dùng tay giải quyết đi."
Lục Lâm Vãn sợ anh cứ tiếp tục như vậy thì cô không về kí túc xá được, vì thế cô nhanh chóng muốn chạy đi nhưng lại bị Lục Hoài Chuẩn bắt được, không cho đi: "Liếm cho anh đi, dùng miệng ra được thì sẽ cho em đi."
Đêm hôm khuya khoắt, chắc không phải là anh muốn dã chiến tại đây ngay dưới ký túc xá đâu nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...