[h] Chị Nuôi Luôn Con Em

"Đau chị!"
Charlotte không để ý chỉ muốn vùng tay ra vì lực nắm của Engfa   
       
                   
Nhanh chóng bỏ tay nàng ra không phải vì lời nàng nói đau mà là hai tấm vé xem phim...   
       
                   
Nhặt lên, Charlotte mới tá hoả muốn giành lại    
       
                   
"ĐÂY LÀ ĐI ĂN TỐI VỚI ĐỐI TÁC SAO?"
Engfa căm phẫn hét lên, đồng thời ném hai vé xem phim ấy vào người nàng   
       
                   
Hành động thô lỗ này của Engfa, Charlotte sững sốt tiếp nhận được!   
       
                   
"Đi ăn tối sau đó đi xem phim cũng không được sao?"
Cây ngay không chết đứng, nàng trừng mắt đáp lời, trong lòng không ngừng thất vọng vì Engfa lúc này thật bốc đồng   
       
                   
Cười khẩy trên môi mà tâm can xé toạc, mình ở nhà chuẩn bị đủ thứ nào là hoa, nào là những lời ngọt ngào muốn cầu hôn nàng và cả chiếc nhẫn quý giá đang nóng lòng đeo vào tay nàng kia...   
       
                   
Nhưng xem ra quá thừa thải rồi!!!   
       
                   
"Xem ra vị đối tác kia của chị cũng là quá thân đi, nên cả bữa tối món yêu thích em làm cho chị cũng cự tuyệt?"
Nghiến ngầm từng chữ nói ra cùng nàng, Engfa hai chóng nạnh ở hông ra sức nén sự phẫn nộ trong mình   
       
                   
Nếu Engfa nói bình thường nàng sẽ vui lòng thích nghi đằng này Engfa giở giọng móc mỉa ghen tuông khiến nàng chán ghét vô cùng mà thẳng thừ nói:
"Món phở đó em làm khi nào mà chẳng được, chị cũng đã ăn rất nhiều lần rồi cho nên..."   

       
                   
Chưa kịp nói hết ý, Engfa ngăn lại bằng một giọng điệu đầy giễu cợt:
"Cho nên chị chán...chị không muốn ăn!
Và...CHỊ CHÁN LUÔN TÔI RỒI CÓ ĐÚNG KHÔNG?"   
       
                   
Khuôn mặt giận dữ đỏ rần trong ánh đèn ngủ cũng không thể che dấu được phóng đại trước mặt mình, hai cầu vai bị Engfa bóp chặt muốn gảy, nàng càng phiền muộn ghét bỏ mà van nài:
"Engfa, chị thật sự rất mệt không muốn tiếp tục nghe em lớn tiếng cãi cọ!"   
       
                   
"Chị cho rằng tôi thích lớn tiếng cãi cọ với chị sao?
CHỊ LÀ CHÁN TÔI RỒI...CHÁN TÔI THẬT RỒI!"
Engfa bung con quỷ hung dữ mà chuốc lên cây xào đồ cạnh bên, quật nó xuống như chính tình yêu của mình là lâu đài cát bị sóng quật đổ tan ra...   
       
                   
Charlotte kinh hãi đến phát khóc nhìn khi thấy sự việc    
       
                   
Mắt đỏ ngầu vì tức giận lại đau lòng khi thấy mình thô lỗ khiến nàng sợ mà khóc...   
       
                   
Engfa rối loạn vô cùng nhưng lại vì hình ảnh nàng từ chiếc xe sang trọng đi xuống cùng hai tấm vé xem phim rớt ra...và cùng những lời nguỵ biện hời hợt khiến Engfa không thể chấp nhận mà nghĩ ngợi tiêu cực...   
       
                   
Vuốt lấy mặt mình cái hít thật sâu thở ra, nhìn lấy đôi mắt ướt đẫm của nàng mà ồn tồn nói:
"Em tự hỏi... chúng ta đã thật sự hiểu nhau được bao nhiêu và thương nhau có nhiều hay không?
Mà để bây giờ, cả hai sau bao nhiêu biến cố vẫn không thể an phận bền lâu?"   
       
                   
Dứt lời, Engfa cũng rơi nước mắt   
       

                   
"Vậy chị tự hỏi liệu em có tinh tế thấy được chị đã uỷ khuất thế nào, khao khát ra sao khi...khi muốn chúng ta đi đến bước cuối cùng, mình cưới nhau?"
Nói tới đâu, tay nàng vịn lại nơi tim mà cố gắng thốt lên tâm tình mình cho tròn vành rõ chữ ước mong người kia hiểu mình   

"Chị trách em thiếu tinh tế không thấy được?
Không thấy được... thì tại sao những ngày tháng qua em nỗ lực, cố gắng có được tiền đồ không phải chỉ để xứng tầm với chị, sau đó..."   
       

"Chị không chờ được Engfa...híc...
Chị thật sự rất mệt mỏi với việc em lôi"Môn đăng hộ đối" ra mà bắt chị phải dong dài đợi chờ...
Từ đầu đến cuối, em vẫn là chưa hiểu chị...chị chưa bao giờ nói em không xứng, bắt em phải gồng mình cố gắng!
Mà chỉ là em đang tự trọng quá với chuyện chúng mình...và lấy cớ không muốn cưới chị mà thôi!"   
       

Engfa càng nghe càng tức sôi trào, cũng phải mình đã chuẩn bị nhẫn và hoa mà cầu hôn nàng hay sao mà bây giờ chính người mà mình muốn đi đường dài lại tố giác mình không muốn cưới nàng. Đúng là tức chết!   
       

Cười khẩy một cái, Engfa với tay lấy chiếc áo khoác gần đó xoay gót ra đi ném lại một câu tuyệt tình
"Nếu chị đã nói vậy thì chúng ta không còn gì để đôi co nữa!"   
       

"Em mà đi ra khỏi cánh cửa ấy...là đồng nghĩa với em đã tự tay khép cánh cửa hạnh phúc của mối quan hệ chúng ta!"
Charlotte nhắm mắt không dám nhìn lấy bóng lưng rời đi ấy của Engfa mà nước mắt dàn giụa mà cố thốt lên vài chữ níu kéo sau cuối...   
       

Kết quả, lời đã nói cũng là đã nghe và người cũng chọn cách rời đi khỏi cánh cửa ấy...   
       

Charlotte ngã quỵ xuống nền nhà, tay đặt lên nơi tim khóc tức tới bi thương khi nghe tiếng cửa đóng ngầm trả lời cho câu hỏi kia...
   


"Chị khóc cái gì?
Để dành cho sự cảm động này đi, có được không, Char ah~"
Engfa từ khi nào, cứ ngỡ đã rời đi nhưng lại một lần nữa có mặt trong phòng nàng   
       

Charlotte bên tai mơ hồ nghe tiếng Engfa cứ ngỡ sinh bệnh ảo tưởng mà ra, nhưng đến khi trước mắt sau một màn mờ lệ phủ là hình ảnh Engfa mang theo cả bó hoa to và hộp nhung đỏ ở cách đó không xa, quỳ một bên chân mĩm cười tươi nhìn mình   
       

Nàng tá hoả vội lau lệ, dụi mắt hẳn ba bốn lần và rồi chống đỡ thân mình đứng lên...   
       

Nhìn chiếc nhẫn trong hộp nhung đỏ mở ra, Engfa hít một hơi mĩm cười dẫu rằng trong phòng chỉ là đèn ngủ lập lờ nhưng lại vô cùng chói sáng, chân thành nói:
"Không ai có thể biết hết về nhau đến chân tơ kẽ tóc rồi mới tiến tới hôn nhân cả...
Chúng ta sẽ để dành điều đó, những thiếu sót kia mà cùng nhau từ từ tìm hiểu hết đến đầu bạc răng long có được không chị?
Hãy làm vợ của em nhé!"   
       

Charlotte nghe xong một lần nữa việc nàng lau đi nước mắt kìa thật dư thừa, khi lúc này nước mắt hạnh phúc vỡ oà trào ra...   
       

Engfa không nóng vội, vì biết sự biến đổi này khiến nàng không thể thích nghi được ngay tức khắc   
       

Đứng dậy ôm trầm lấy nàng vỗ nhẹ vào lưng trấn an rồi buông ra, ôm lấy mặt nàng lau đi những giọt nước mắt, hôn lên nó rồi khẽ nói:
"Hãy để những giọt nước mắt này cho việc đau đẻ, sinh con cho em có được không vợ ơi?"   
       

Phì cười trong lòng vì câu nói bá đạo từ Engfa nhưng phần hơn vẫn là uất ức nên đã đánh yêu vào ngực Engfa trâch móc:
"Chị không...híc...không thèm làm vợ em...híc...em chọc người ta khóc đến khàn họng...hức hức!"   
       

Engfa mĩm cười khi thấy nàng như mèo con uỷ khuất chui vào lòng mình nước mắt, nước mũi tèm lém ướt một mảng áo, không khỏi đáng yêu, rất muốn hôn chết nàng   
       

"Làm đi mà!
Em mua nhẫn rồi...đồng ý làm vợ em đi mà!
Engfa buông nàng ra, lấy lại hộp nhẫn một lần nữa quỳ xuống nhưng lần này là quỳ hẳn hai chân thể hiện thành ý được tính như quỳ lạy van xin   

       

Charlotte hoảng liền, tức tốc sốc Engfa lên miệng không ngừng nói:
"Được được...chị đồng ý, chị đồng ý mà
Chị làm vợ em...chị nuôi luôn con em!"   
       

Engfa lúc này không gồng thêm được nữa nước trực trào tuôn ra, đeo nhẫn cho nàng rung đến mức suýt làm rơi...   
       

Khi nhẫn trao nhau yên vị trên ngón áp út của cả hai, cũng là lúc lọ thuốc tránh thai quăng xa   
       

"Nè~ân...chị...ah~không muốn...chưa...ah ah~ nhẹ thôi...Engfa!"   
       

"Không muốn gì vợ ơi?"   
       
"Ưn ahah~
Chưa đám cưới mà ah ah~ mang bầu đâu~"   
       

"Chị cứ để theo tự nhiên đi, uống thuốc nhiều không tốt đâu!"   
       

"Ah ah~~~Engfa thối tha...không được...cái tư...tư thế này...ah ah~...sâu dữ!"   
       

"Nhanh nhanh!
Cho Daeng có một đàn em đi, vợ ơi~"   
       

"Ứm...ư ư...ah~
CHỊ KHÔNG PHẢI LÀ HEO!!!"

P'Char phải lòng 1 chị người yêu trẩu tre nhưng mà đẹp trai 😎😎


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận