[h] Chị Nuôi Luôn Con Em

Sáng sớm bên ô cửa sổ lớn, tán cây bàng rộng to che đi nhưng vẫn lấp ló đâu đó vài tia nắng ấm...


"ENGFA!"
Tiếng hét gọi tên một người xé nát buổi sớm mai trở nên ảm đạm


"Chị...chị Char...tỉnh tỉnh!"
Daeng một bên mắt long lang sáng lên có lẽ vì nước mắt còn đọng, réo lên


"Tổng giám đốc, em ổn chứ?"
Akira nghe liền đến bên giường hỏi sốt sắn


Charlotte khuôn mặt hời hợt, môi tím tái khẽ mở mắt nghe hỏi nhưng lại bỏ ngoài tai mà nhìn lấy mỗi Daeng , vẻ yếu ớt lên tiếng:
"Daeng...em...không sao chứ?
Đã ăn sáng...chưa?"


Akira đen mặt lén liếc nhóc con kì đà kia rồi vội nhanh chóng thay bằng khuôn mặt thảo mai, nói thay:
"Anh đã cho nhóc ăn sáng rồi, em yên tâm dưỡng thương đi!
Bác sĩ nói may mà có anh đưa em đến sớm không thôi..."


Chưa kịp lãnh công tranh sủng, Charlotte đã thở dài mệt mỏi ngắt lời:
"Cảm ơn anh rất nhiều!"


Đơn giản là câu lịch sự, Akira tức tối trong lòng gần chết nhưng cố gắng nở nụ cười nói:
"Em không cần khách sáo như vậy là chuyện nên làm thôi!
Anh đã cố liên lạc cho Engfa, để trả lại nhóc này cho cô ấy nhưng..."


Charlotte nghe tới tên bất giấc tim thắt lại, ngột ngạc khổ sở ngắt lời lần hai:
"Không sao, anh đừng gọi nữa!
Nhóc con này...em..."


"Em ở bên chị Char!
Chú đi gọi bác sĩ giúp...chị ấy đi!"

Thấy Charlotte mệt mỏi mà còn phải tiếp cái chú này, Daeng không biết sao bực bội trong lòng mà sinh gan lớn nói leo


Akira hận không thể đánh vào cái mông của nhóc con Daeng, y hệt mama nó đúng là không biết điều!
Ta đây mới 30, mà kêu chú còn đuổi khéo ta ra, ngon rồi nhóc!


Nghĩ là như vậy nhưng anh nào dám tỏ ra cứ để bộ mặt giả tạo ra mà cả gan cuối xuống, vén tóc mái bết của nàng vì khi nảy đổ hôi do mơ hét gọi tên Engfa, nói:
"Được rồi, anh sẽ gọi bác sĩ giúp em!"


Dứt lời, rời đi


Daeng nghe tiếng đóng cửa, liền nắm chặt tay Charlotte mà mắt nặng trĩu rất muốn khóc nhưng lại tỏ ra mình ổn không được khóc, nói:
"Mẹ...con xin lỗi!"


Charlotte đặt tay truyền nước biển lên tay Daeng, nước mắt không nhịn được trào ra khóe mắt đáp:
"Con không có lỗi...
Có một số chuyện con còn nhỏ không thể hiểu, mẹ đã không xử lý tốt thành ra mama con mới giận dỗi thôi!
Con yên tâm..."


"Mẹ...mẹ đừng dối con mà!
Mẹ bảo không được nói dối mà, nói dối là xấu, con nghe...
Nghe hết rồi, mama nói...nói bỏ mẹ!"


Dứt lời, Daeng không nhịn được nữa khóc nấc lên!


Chưa kịp để Charlotte vương người dậy ôm lấy dỗ Daeng, phía cửa mở ra Akira hùng hồn không hề nhẹ tay mà kéo Daeng ra khỏi nàng


Charlotte bên kia do sức lực còn yếu lại chưa kịp định hình gì đã thấy bác sĩ, y tá quanh giường sau đó nghe tiếng Daeng vừa khóc vừa la...


Tay báu vào bắp tay lôi ra không biết như nào mà hằn đỏ nắm dấu tay của Akira, Daeng vừa khóc vừa vùng vằng với Akira la lên:
"Đau...Daeng đau!
Bỏ gaaaaa..."

Đồng loạt bác sĩ, y tá cùng nàng đều chú ý đến


Ngay tức khắc ấy, phía cửa lại không chút khách khí mở tung ra sau đó là...


"AAA...cái...cái gì vậy?"
Akira ngã chổng xoài trên mặt đất, ôm lấy một bên miệng tứa máu ra la oai oải lên


Là Engfa ngoài hành lang kiếm phòng bệnh nàng đang đi, nghe tiếng khóc giọng giống Daeng liền tung cửa vào thấy trước mắt mình tên đáng ghét Akira kia làm đau Daeng, liền phát hoả không nể gì đấm cho một cú rõ to


"Daeng con có sao không?
Để Eng coi..."
Khẩn trưởng kéo tay áo thun của Daeng lên, Engfa săm soi hỏi thăm


Nhìn năm dấu tay hằn rõ mồn một, Engfa biết dùng lực rất nhiều, tiếp tục mất kiểm soát mà buông Daeng ra


Chạy đến lôi Akira đang còn say sẩm vì cú đấm khi nảy lên, chửi:
"M* nó!
Mày làm cái quái gì con tao?"


Akira bị nắm cổ áo siết chặt đưa lên cao nhướn cả chân thiếu điều thở không nỗi mà giải thích:
"Là...nhóc đó...phiền Tổng giám đốc đang bị thương...tôi...nhất thời lo lắng mà...lôi hơi mạnh!"



"Hơi mạnh cái beep!"
Nghe lời nguỵ biện chói tai, Engfa phản pháo giơ nắm đấm lên


May sao, bác sĩ cùng y tá đang ngơ ra nhìn sự việc nảy giờ lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng mà can ngăn


Sau đó, Daeng được y tá bôi thuốc giảm đau giảm sưng ở phần tay
Còn nàng, trước sau hoang mang tột độ ngờ ngệch ra đó với những gì đang sảy ra ồ ập...


Cố hồi tưởng đêm thương đau hôm qua...


Engfa bỏ đi để lại Charlotte kiên cường ngã quỵ xuống nền nhà toàn là miễn kính khung tranh như từng kỉ niệm ngọt ngào vỡ vụn...


Nàng khóc ôm lấy thân mình, nằm đó mặc kệ cho những miễn kính ấy vô tội dạ mà găm vào người nàng...


Cái rỉ máu rát đến tê liệt đến mức không thể cử động, Charlotte chẳng hề hấn gì bởi vì nàng biết không có gì đau đớn hơn là Engfa bỏ nàng!


Trước lúc mắt nhắm nghiền lại vì mất máu quá nhiều, nàng thấy bóng dáng của người nam xuất hiện trong nhà mình sau đó nàng không hay biết gì nữa...


Có lẽ, là Akira
Đúng vậy hơn nữa lại nằm trong kế hoạch của anh ta!


Sau khi hạ ván bài cho Engfa biết tất cả về sự thật nghiệt ngã kia, anh ta theo dõi Engfa từ quán bar say mèm trở về nhà nàng làm loạn, đợi thời cơ chính mùi


Anh ta gọi cho Chompu chuẩn bị bên đầu bên kia mà quyến rủ Engfa lúc đau khổ vì tình còn mình nhanh chóng tiến vào nhà nàng mà làm anh hùng cứu mỹ nhân


Kế hoạch đang tiến hành một cách thuận lợi!


Quay về với thực tại...
Engfa cùng Akira được lôi xuống phòng ban bảo vệ của bệnh viện, không cho phép vào bệnh viện gây rối nữa


Akira cũng không rảnh đôi co gì thêm, hôm nay kì công đủ rồi chí ít là Charlotte thấy Engfa bốc đồng, côn đồ như vậy sẽ có nhìn khác đi...


Anh ôm mơ mộng là thế rồi rời đi khỏi bệnh viện, còn Engfa vì làm bảng cam kết không tái phạm nếu còn sẽ trực tiếp có công an xen vào
Hơn nữa, là người nhà của bệnh nhân còn đứa con nên được trở lại phòng mà thăm bệnh



Đẩy cửa vào, Engfa không nhìn lấy nàng dù một cái liếc chỉ lo kiếm mỗi Daeng


Nhóc con đó vì quá mệt khi đêm qua vờ ngủ nghe lén sự cãi vả của hai người, tội nghiệp hơn là van xin Akira cho đi theo đến bệnh viện cùng Charlotte nên bây giờ say giấc bên giường người thân chăm bệnh


Tiến lại giường ấy, chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng yếu ớt của Charlotte vang lên:
"Fa...em còn... giận chị không?"


Engfa nghe xong nhếch môi cười khẩy một cái, ngồi xuống bên giường Daeng đối mặt nàng đáp:
"Chị dâu à!
Tôi là phận em sao dám giận gì chị..."


Charlotte nghe xong hơi thở trở nên nặng nề đi, nàng cố không để bản thân kích động mà nói:
"Em...em đừng hở chút...kêu chị là chị dâu như vậy, chị rất đau lòng em có biết không?
Chúng ta cùng nhau đối diện...chị khoẻ lại sẽ giải bày cùng em!
Em đừng có bỏ chị... có được không?"


Nàng cố nói thật rành mạch mặc cho cột hơi rất yếu, tim không ngừng co thắt...


Engfa biểu cảm hững hờ không quan tâm là không muốn nghe nàng giả tạo diễn xuất nữa, bĩu môi khoanh tay đáp:
"Chị rất đau lòng nghe tội nghiệp làm sao!
Tôi hỏi chị còn tôi...tôi bị chị em nhà mấy người buông đùa lừa tình, quay mòng mòng như dế có tội nghiệp, có đau lòng hay không?"


"Engfa...chị..."


Không để nàng trào ra thứ nước mắt thương hại kia cùng lời giải thích vô nghĩa, Engfa nghiến ngầm đánh gảy lời nàng:
"Chị là đang nghĩ tôi giống như chị sao?
Sai lầm rồi Charlotte Austin, chị dâu đáng kính à tôi không hề cảm thấy tội nghiệp...
Hơn nữa, còn rất vui sướng khi bản thân mình cuối cùng cũng thoát khỏi chị em nhà mấy người!"


Ngưng một chút, Engfa đứng dậy lại bên giường nàng cuối sát mặt nàng tay vuốt ve khuôn mặt mà mình đã si mê đến tự mình ôm bệnh đa tình:
"Hãy kết thúc mối quan hệ ngu xuẩn này đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận