[h] Chị Nuôi Luôn Con Em

Charlotte kinh ngạc mở to mắt khi lần đầu thấy Engfa lỗ mãn đến vậy! Hùng hổ tay nắm cổ áo, tay vo thành nắm đấm sắp hạ xuống...   

                   
Nàng cũng căng thẳng theo động tác ấy đến khi Lisa thu lại sau đó tức tốc tháo chạy, để lại mọi người tại đây sững sờ không hiểu gì    

                   
Ngay lập tức, Tina xử lý chuyên nghiệp lên tiếng giải vây:
"Thật ngại quá, để anh thấy những cảnh xung đột không hay như vừa rồi!"   

                   
Henry còn ngơ ngác trố mắt nghe nói thì cũng hoàn hồn lại phất tay bảo không sao mình không để ý đâu   

                   
Sau đó, Charlotte cũng ái ngại nén tâm tình khẩn trương tức giận xen lẫn lo lắng của mình mà tiễn đối tác ra về   

                   
Engfa chạy một mạch ra khỏi toà nhà công ty đồ sộ kia, dưới cái trời nắng gay gắt của buổi trưa   

                   
Ngực phập phồng tức giận, tấm lưng phủ lên chiếc áo sơmi ướt một mãng mồ hôi và cả đôi mi còn ươn ướt vì nước mắt...   

                   
Sự tự ái, tủi nhục không ngừng dâng trong lòng Engfa!   

                   
Bao nhiêu nỗi lực đó giờ mình nỗ lực chỉ trong phút chốc nổ tung như bong bóng bị kim khều nhẹ!   

                   
Một thân nuôi nấng Daeng trải qua không biết bao gian khổ vừa đi học vừa đi làm thêm rửa chén, nhân viên đổ xăng, phát tờ rơi,... để kiếm miếng ăn cho mình và chút sữa cho Daeng, mình vẫn gồng mà mạnh mẽ tới bây giờ, ngó lơ tất cả những lời khinh chê, cấp trên phàn nàn thì nhẫn nhịn cho qua tiếp tục nỗ lực còn bây giờ thì sao???   

                   
Giờ đây mình lại yếu đuối để tâm là vì nàng!!!   

                   

Cái mà Engfa bùng nổ đỉnh điểm đó chính là cảm xúc thấp hèn không xứng với nàng...Mình là nhân viên quèn bất tài còn nàng là một Tổng giám đốc chót vót trên cao đầy uy quyền giỏi giang...   

                   
Mình thật ngu si mà quên đi thân phận mình và nàng khác xa đẳng cấp thể nào mà vì theo đuổi mặc kệ đạo lý làm người, để giờ đây ánh mắt người ngoai nhìn vào chỉ thấy mình là kẻ ăn bám víu lấy nàng hưởng chút lợi ăn lợi ơ và lợi cả công việc chứ người ta không hề biết sự thật bên trong là gì!!!   

                   
Cái thứ mà mình ngỡ là sự theo đuổi và ông trời cỗ vũ cho mình là được có cơ hội vàng khi nàng bắt mình cfng Deang sang ở nhà nàng!
Sáng ra thấy nhau nở nụ cười cùng nhau ăn sáng và đi làm, đến tối cùng nhau về, người nấu người rửa chén. Cả hai cùng vui nhưng thật ra là sai trái, là cặm bẫy ngon ngọt đến cứa gan cứa tim...   

                   
Quá đỗi đắng cay!
Engfa ngậm ngùi chùi đi nước mắt yếu đuối, thất bại không ngừng tuôn của mình...   

                   
Đáng lẽ phải thôi mộng mơ mà thức tỉnh thì sẽ không có ngày hôm này bị chà đạp đến mức thê lương như vậy!   

                   
Mình như vầy xứng có tình yêu sao?
Thân lo chưa xong...còn có con, lấy gì lo cho người ta?
Bảo sao người nhìn vào chỉ thấy mình là kẻ đeo bám mà lên án!   

                   
Engfa đờ đẫn như kẻ điếc kẻ mù lê bước đi xuống đường xe đang tấp nập qua lại...
Phút chốc tiếng còi xe âm ĩ một vùng trời vang lên!!!

"BỊ ĐIÊN HẢ?
KHÔNG THẤY XE SAO?"
Charlotte đằng xa thấy Engfa bỏ mạng mãi nghĩ gì đó mà bất chấp lao ra đường, liền tháo dây an toàn dẫm cao gót chạy đến chụp cổ tay Engfa lôi mạnh vào lề mà quát lớn lên   
   

Lúc này, Engfa mới hoàn hồn trước khi Charlotte nổi giận suýt giáng cho một bạt tay để tỉnh ra mà ôm mặt mình tội nghiệp cầu xin:
"Chị...đừng đánh em!"   
   


Charlotte cắn chặt răng kiềm nén nỗi sợ hãi trong mình khi thấy Engfa không xem trọng tính mạng xuống mà trừng mắt quát:
"MAU THEO TÔI LÊN XE NGAY!"   
   

Dứt lời, nàng quay đi nhanh về hướng xe sự căng thẳng bủa vây lấy nàng...   
   

Engfa lập tức lẽo đẽo đi theo sau ngay rụt rè nhìn nàng hậm hực ngồi bên ghế lái rồi tự mình mở cửa chui vào...   
   

Charlotte đạp chân ga phóng đi thật nhanh với tốc độ bàn thờ, tranh cúp lư hương, Engfa bên này sợ tái xanh mặt mũi tưởng chừng mình đang đi công viên chơi tàu siêu tốc cấp độ thỉnh Diêm Dương   
   

Không biết nhanh làm sao, lúc thẳng lại Engfa không nhịn được tay liền tháo dây an toàn đẩy cửa lao vào gốc cây gần đó nôn thóc ra...   
   

Charlotte cũng xuống xe nhìn Engfa chật vật ngược lại không thương xót mà thấy hả dạ!   
   

Một lúc lâu sau, Engfa chống tay trên cây đỡ thân say sẩm của mình thì nghe nàng lên tiếng:
"Cảm thấy thế nào?"   
   

Engfa đưa tay chùi miệng mình, nuốt một ngụm khí xuống trấn định bản thân mà vươn đôi mắt khổ sở đáp lời:
"Thấy...thấy sắp chết tới nơi?
Chị bị làm sao vậy...chạy nhanh như thế rất nguy hiểm đến tính mạng!"   
   

"Không phải lúc nảy em muốn chết sao?"
Charlotte khoanh tay trợn mắt nhắc cho Engfa nhớ tình huống khi nảy ở đường không mấy nhẹ nguy hiểm hơn đâu   
   


Engfa biết mình sai, liền im thinh   
   

Charlotte xoay mặt đi nhìn sông Bangkok lúc trưa ánh nắng phản chiếu vệt vàng cam trên sông mà nhàn nhạt hỏi:
"Chuyện lúc sáng, em định không giải thích với tôi?"   
   

Engfa bị réo tội sợ rung cả thân tay đổ mồ hôi thật nhiều!   
   

Charlotte như kẻ hỏi chuyện một mình, đợi người kia đáp muốn ngốc ra cũng không nghe được câu trả lời thì nói khích:
"Cứ im lặng như vậy trông em thật hèn yếu!"   
   

Hiệu quả là khi Engfa lập tức tự ái dâng qua đỉnh đầu, hết người này đến người khác chê bai lăng mạ mình đến nàng cũng vậy sao mà nổi đoá lớn tiếng đáp lại:
"ĐÚNG!
TÔI HÈN YẾU VẬY ĐÓ, SAO CHỊ KHÔNG MẶC XÁC TÔI ĐỂ TÔI RA ĐƯỜNG CHẾT ĐI?"   
   

Charlotte nghe xong chói tai vô cùng rất muốn tát cho Engfa một cái đặng tỉnh ngộ thôi suy nghĩ tiêu cực và nói nhăn nói cuội đi...Nhưng...
Khi chạm đáy mắt yếu đuối cún con của Engfa thì nàng nảy sinh thương cảm vô cùng mà không thể xuống tay...   
   

Engfa dứt lời mới biết bản thân nói lớn tiếng với nàng, thêm vào đó rõ nàng có lỗi gì đâu cũng bởi vì "giận cá chém thớt" tên Akira thôi mà ra...   
   

Lấy tay tự vỗ vào trán thật mạnh muốn bản thân tỉnh táo, đừng vì phút giây nóng nảy mà sảy ra cớ sự xấu mặt xấu mũi trước nàng   

Hít một hơi thật sâu thở ra, báu chặt tay mình lại lấy can đảm mà nói ra:
"Em...em thật xin lỗi chị vì chuyện lúc sáng, em đã không chú tâm vào công việc làm ảnh hướng tới sự trễ nãi bàn việc của chị còn hành sự lỗ mãn trước mặt đối tác làm xấu mặt chị và công ty. Và cũng xin lỗi chị vì tâm trạng không tốt đã lớn tiếng với chị, thật tâm xin lỗi..."   
   

Charlotte nhìn bộ dạng của Engfa chẳng khác nào là Daeng phiên bản lớn đang ăn năn hối lỗi khi lén ăn socola bị Engfa phát hiện vậy...
Nghĩ vậy thì thấy buồn cười nhưng nàng lại đau lòng thật nhiều!   
   

"Chị...chị yên tâm đi!
Em sẽ biết thân mà viết đơn từ chức vì vi phạm lỗi ngày hôm nay hơn nữa chuyện này cũng là sớm muộn thôi vì em không có năng lực, không thể giúp được gì cho chị hơn nữa còn phá hoại nữa...

Kì thật, mới hôm trước em còn tư tin mình sẽ làm một thư ký tốt cho chị...
Nhưng đến hôm nay thì...Có phải em yếu đuối lắm không?"   
   

Nhìn đôi mắt đo đỏ vì nén nước mắt, lúc Engfa nói, Charlotte biết thừa rằng cái người này vốn rất thật thà với cảm xúc nhưng sợ xấu hổ nên lúc nào cũng ráng gồng trước mặt mình không muốn rơi nước mắt sợ mình cười chê...   
   

Nhìn kia cái quần tây của Engfa mặc bị báu muốn rách!   
   

Charlotte cong môi cong mắt cười nhẹ, không kiểm soát gì đưa hai tay chùi đi nước mắt còn đọng trên mi Engfa và bảo:
"Nhưng chị thích là được!"   
   

Engfa ngớ người mặt đực ra khó hiểu vừa cảm thấy ấm áp trong lòng thật nhiều khi những ngón tay ấy chạm nhẹ mi mình...   
   

Thích?
Thích cái gì?   
       

Engfa trong đầu cứ mặt dày sinh ảo tưởng mà mong ước rằng thích ở đây là " thích mình" đi nhưng là không đủ can đảm hỏi mà hỏi cái khác:
"Thích em nghỉ việc?
Hay thích yếu đuối?"   
   

Charlotte hạ tay mình xuống, quay đầu nhìn hướng khác tự nhiên bẽn lẽn muốn chết nói:
"Thích em yếu đuối!"   
   

Engfa mĩm cười bao nhiêu uỷ khuất trong lòng bị chìm sau xuống lòng đại dương mênh mông, cả thân mê muội muốn nhũn ra khi nghe lời nàng nói...   
   

"Vậy...vậy có tính là thích em không?"
Engfa đánh gan mà nhìn môi nàng hỏi tới   
   

"Không liên quan!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận