[ H+ ] Bao Nuôi [lichaeng]

Nếu đã như vậy thì chẳng cần thiết phải gặp mặt K nữa.

Trong mắt chị đây là cuộc hẹn hò bí mật ngọt ngào của hai người nhưng trong mắt nàng chính nàng lại là phông nền cho người khác.

Sau đó Rosé nói đôi ba câu với chị nhưng nhìn thấy chị có vẻ uể oải không vui, hiển nhiên sự chú ý cũng không đặt vào lời nói của nàng.

Thấy chị có bộ dáng tâm sự nặng nề như vậy nàng cũng tự giác đi ra ngoài.

Trước khi đi nàng bị Jung-min giữ lại, hai cha con tâm sự to nhỏ một lát, nội dung đại loại là: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa nên quen bạn gái rồi, nhà chúng ta giàu, ba chẳng quan tâm chuyện người ta kiếm được nhiều tiền hay ít hoặc là nhà có của ăn của để hay không, chỉ dặn con là nhớ dẫn về cho ba gặp mặt, nhân phẩm ra sao ba chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra đại khái rồi. Đương nhiên là nếu con không có người vừa mắt ba cũng đã chuẩn bị sẳn cho con vài người rồi, đều là tài giỏi tướng mạo đường hoàng…”

Jung-min vừa nói vừa quan sát sắc mặt của con gái, thấy nàng tỏ vẻ như kháng cự thì không nói ra nói vào nữa.

“Đừng nghĩ đến Jisoo nữa, ba biết từ nhỏ con đã thích nó nhưng dù sao nó cũng xem như là một nửa người thân của con, điều tiếng truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, hơn nữa nó cũng không xứng với con…”

“Ba con không còn suy nghĩ gì về chị ấy nữa rồi.”

Nửa đoạn diễn văn phía sau Jung-min đã soạn xong ý, còn chưa kịp nói ra đã nàng chặn họng. Thấy vẻ mặt của nàng nghiêm túc không giống như giả bộ, giọng điệu cũng không có vẻ gì là miễn cưỡng, ông sửng sốt một lát rồi nói: “…Vậy là tốt nhất rồi.”

----------

Gần đây các cảnh quay của đang tiến hành đến các phân đoạn đặc sắc nhất phim, cũng là những cảnh quay khó diễn và đòi hỏi kỹ thuật diễn cao nhất phim, nhờ nữ phụ cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ mà tinh thần của nữ chính có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp lên, đồng thời tính lệ thuộc vào nữ phụ cũng tăng thêm nhiều, thậm chí không thể chịu đựng được việc nàng rời khỏi tầm mắt của mình.

Mới là phim đầu tay đã gặp phải bộ phim đòi hỏi kỹ thuật diễn cao như vậy, nàng có thể cảm nhận được áp lực cô phải chịu đựng lớn nhường nào, vì vậy sau khi quay xong thì rất lâu sau cô vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc của nhân vật.

Mới giây trước còn đang thâm tình chân thành đối với K trong phim, giây sau cô đã mang tình cảm cố chấp này chuyển hết lên người nàng vô cùng liền mạch.


Nàng đang thảo luận về logic hành vi của các nhân vật trong phim, đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt nóng cháy dính chặt vào lưng mình làm nàng nổi hết cả da gà, đồng thời lại có cảm giác thầm vui sướng trong lòng.

Cục cưng từ trước tới giờ vẫn luôn kiêu ngạo lạnh lùng lại khó dỗ dành, sao mà được như bây giờ chứ, ngoại trừ lúc đang bận quay phim ra thì hầu như tất cả thời gian còn lại đều là dính vào người nàng, đặc biệt là còn biết làm nũng.

Đương lúc nàng còn đang nói chuyện thì đột nhiên có một cánh tay thon dài cuốn lấy eo nàng. Có thể là do bọn họ nói chuyện quá lâu nên Lisa sốt ruột vì vậy chạy sang đây.

Khóe miệng của đạo diễn I giật giật: “Được rồi, anh hiểu rồi.”

Bả vai của nàng trầm xuống, cô hệt như con chó to quấn người ôm chặt lấy nàng, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên: “Nói xong rồi thì đi ăn cơm với chị đi.”

“… Ừm, được.”

“Sáng nay chị đã sụt thêm 1,5kg nữa rồi.”

“Trở về em sẽ nấu đồ ăn ngon cho chị.”

“Đừng đem tới đoàn làm phim, không muốn cho mấy người khác ăn ké đâu.”

Nàng gật đầu đồng ý, lại đưa tay vuốt tóc cô thêm mấy cái, xác nhận là tóc vẫn còn dày lắm thì mới yên tâm.

“…” 

Đạo diễn I: Ha hả ông đây có vợ.

Cô xuất hiện tình trạng nhập diễn quá sâu anh ta có thể hiểu, nhưng nếu vậy thì đối tượng cô hướng tới phải là diễn viên đóng cùng mới đúng chứ? Sao đùng một cái lại chuyển hết tình cảm sang người Rosé? Là vì nàng là người tạo ra Thái Anh sao?

Thôi kệ, không quan tâm trong lòng diễn viên nghĩ gì, chỉ cần diễn tốt là được.

Buổi chiều có cảnh hôn, là nụ hôn đầu tiên với nữ phụ sau khi tinh thần của Lệ Sa bình thường trở lại. Cô ép K vào giữa bàn và ghế, một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua, vừa cẩn thận lại kìm nén, mang theo một chút thăm dò.

K không trốn tránh, cũng chẳng có chút phản ứng gì gọi là ôn hòa.

Cảnh quay này rất quan trọng, cần phải quay cận mặt, vì vậy chẳng thể dùng kỹ xảo góc quay hay thế thân được.

Bình tĩnh mà nói thì góc quay rất đẹp, ngôn ngữ hình thể diễn đạt qua ống kính cũng truyền đạt được đầy đủ và đúng chỗ.

Quay xong cảnh đó, K chạy đến chỗ camera theo dõi xem biểu hiện của mình, sau đó thảo luận vài câu với đạo diễn, trợ lý của cô ta chạy theo sau mông chụp lại vài bức, đợi đến sau này khi đoàn làm phim tung ảnh hậu trường bọn họ có thể post vài tấm lên fanpage lấy tiếng cho cô ta là một người nghiêm túc chuyên nghiệp trong công việc.

Cô đến trước mặt nàng rồi nhận lấy bình nước khoáng trong tay nàng uống một ngụm.

“Uống chai này đi, chai đó em uống rồi.”


“Nước bọt của em chị cũng ăn rồi, còn sợ uống chung chai nước với em sao?”

Nàng vội vàng dòm ngó xung quanh, sợ người khác nghe thấy.

Cô trả chai nước lại cho nàng.

“Nửa bình còn lại cho chị hết đó.”

“Em ghen hả?”

“Công việc bắt buộc phải như vậy, em không có ghen bậy ghen bạ đâu.”

“Sao bây giờ lại đột nhiên trở nên thấu hiểu lòng người dữ vậy.”

“Em hiểu chuyện hơn không tốt sao?”

“Rất tốt. Nhưng không cần thiết.”

Vẫn như mọi ngày, đến khuya thì đoàn làm phim mới kết thúc công việc, vài tiếng nữa là mặt trời lại mọc, thấy vậy nàng đề nghị: “Ở lại khách sạn đi, như vậy chị có thể ngủ nhiều hơn một chút.”

“Còn em thì sao?”

“Em hả… M vẫn còn ở căn phòng đối diện với chị sao?”

“Không chú ý lắm.”

“Thôi em vẫn về nhà là hơn, tư thế ngủ của em không được tốt, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị.”

Vừa nói dứt câu nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng tâm tình của cô tụt dốc không phanh.

Nhưng thật sự là tư thế ngủ của nàng không tốt, ngoại trừ mấy khi bị cho cô làm cho chẳng còn chút sức lực nào thì buổi tối nàng thường xuyên cảm giác được nửa đêm cô tỉnh giấc giúp nàng sửa tư thế ngủ lại cho ngay ngắn.


Nếu cô bỏ mặc nàng thì trong vô thức khi cảm nhận được bên cạnh có người nằm cùng nàng sẽ theo thói quen lăn về phía mép giường, sau đó thì “Rầm” nằm chổng vó dưới đất.

Tài xế riêng đã đến từ lâu, hiện tại đang đậu bên đường chờ nàng.

“Được. Trên đường đi chú ý an toàn, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho chị biết.”

Ngày hôm sau Rosé xách theo đồ ăn đến đoàn phim, vô cùng giật mình khi phát hiện ra khí sắc trên mặt cô còn kém hơn hôm qua, quầng thâm dưới mí mắt phải dặm hai lớp phấn che khuyết điểm mới tạm che đi được. 

“Bộ hôm qua chị không ngủ hả cục cưng?”

“Mất ngủ.”

“Lượng công việc hàng ngày lớn như vậy mà chị vẫn mất ngủ được hả?” Tối hôm qua một người chỉ đứng xem như nàng còn mệt đến mức đầu vừa chạm gối đã lăn quay ra rồi.

Lisa giương mắt nhìn nàng, không nói chuyện.

Đột nhiên nàng như bừng tỉnh ra.

… Nếu không có Thái Anh ngủ cạnh, cả đêm Lệ Sa cũng sẽ không thể chợp mắt được.

Cục cưng đúng là… Nhập diễn quá sâu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận