“Này, anh đừng lộn xộn ah, bị thương rồi đừng trách em!” Ryou la to, nhanh dừng động tác trên tay.
“Anh cũng không phải cố ý, nhưng ngứa quá, không có cách!” Ánh mắt Kan liếc về phía sau.
“Vậy anh chịu không được cũng không nói trước một tiếng,” Ryou vừa phàn nàn vừa tiếp tục: “Anh còn như vậy lần sau em không dám giúp đâu!”
“Không phải đâu, Ryou em nhẫn tâm đem anh đẩy cho người khác sao?” Kan kháng nghị, “Cái này không phải ai muốn làm là có thể làm, nếu không phải em, anh cũng không muốn!”
“Được rồi, anh nói như chuyện gì quan trọng đại lắm, cạo lông thôi mà!” Ryou cẩn thận cạo một dao cuối cùng: “Xong rồi, dùng nước rửa đi a!”
Nói xong Ryou vỗ vỗ Kan, rửa dao cạo râu, lau khô, cất lại trong phòng tắm.
“Ai nói đây không phải một chuyện lớn, mỗi lần đều rất phiền toái.” Kan cầm vòi sen, phàn nàn: “Ai như em trời sinh làn da bóng loáng, anh muốn giúp em cạo cũng không thể.”
“Muốn nói em tuổi nhỏ miệng còn hôi sữa thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy!” Ryou thật sự cũng rất may mắn, đàn ông lông tóc đều rất rậm, nhưng điều này thường sẽ ảnh hưởng hiệu quả quay phim, cho nên cách một thời gian đều xử lý một lần, mà mình không biết có phải do trời sinh, dù sao lông rất nhạt, cơ bản rất ít bị ảnh hưởng.
“Anh không có ý này, chính em muốn thừa nhận anh cũng không có cách!” Kan cười kéo Ryou vào phòng tắm chung, “Này, anh giúp em tắm!”
“Đầu còn đau không?” Kan vừa giúp Ryou gội đầu, vừa ân cần hỏi.
“Còn, chắc là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt.” Ryou trả lời thế nghe như có… ý khác.
“Ha ha,” Nghe xong Kan chỉ có thể cười ngây ngô: “Bằng không em ở đây nghỉ ngơi thêm một ngày đi?”
“Thôi đi, anh cũng không ở, vậy em ở cũng không có ý nghĩa gì.” Ryou cự tuyệt đề nghị của Kan.
“Vậy cũng được,” Kan xả sạch dầu gội trên tóc Ryou, bộ phim tiếp theo của mình cần quay bên ngoài, phải đi vài ngày, “Thiệt là, thật vất vả mới có thời gian ở chung.”
“Đừng oán trách, dù cho anh không có việc, ngày mai em cũng phải đi.” Ryou an ủi Kan, “Mấy anh chỉ họp vào ngày 22, nhưng chúng em ngày 18 còn tham gia họp mặt người mới.”
“Được rồi, đó là bởi vì bộ của em hiện tại quy mô còn nhỏ, một tháng cũng không nhiều người mới.” Kan đặt vòi sen vào tay Ryou, cầm xà phòng: “Bên anh không có khả năng tổ chức họp mặt, dù sao số lượng nhân viên công tác và nhân vật mới đều nhiều, tính lưu động cũng lớn, gặp mặt cùng không gặp như nhau, đến lúc hợp tác sẽ tự nhiên quen biết, nếu không thì làm quen cũng như không!”
“Nói cũng phải,” Ryou xối nước vào cơ thể, tiếp nhận xà phòng trên tay Kan, “Chừng nào anh đi?”
“Buổi tối, như vậy đến nơi là có thể bắt đầu, vừa vặn tính cả đêm tiền phòng!” miệng Kan có đôi khi rất độc, bỏ qua bản chất sự việc.
“Vậy em buổi tối cùng anh đi a, dù sao về sớm cũng không có việc gì!” Ryou tắm xong, cầm khăn mặt lau lau, thay quần áo.
“Như vậy quá muộn ah?” Kan đã tắm xong, chỉ là đang đợi Ryou, hiện tại cũng bắt đầu mặc quần áo.
“Sợ cái gì? Em không cướp người khác thì thôi, chẳng lẽ có người dám cướp em sao?” Ryou nói giỡn.
“Em đừng tưởng học xong mấy chiêu anh dạy, liền vô địch thiên hạ!” Kan cầm khăn mặt, giúp Ryou lau tóc.
“Thì ra anh là sư phụ mà dạy không tận tâm ah, mặc kệ, em vẫn có ý định buổi tối đi!” Xem ra Ryou đã hạ quyết tâm rồi.
“Được rồi, nhưng ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, đến nơi gọi cho anh.” Kan thật sự không muốn Ryou nhanh đi như vậy, dù sao ở thêm một phút đồng hồ cũng được ah.
Đêm khuya 12: 30, Ryou rón ra rón rén mở cửa ký túc xá, trong phòng một mảnh đen kịt, Ryou nhẹ nhàng thở ra, xem ra Adrian không ở, hoặc là hắn đã ngủ rồi!
Không bật đèn, Ryou sờ soạng đặt ba lô trên ghế sa lon, đang do dự nên ở chỗ này làm ổ cả đêm hay về phòng ngủ xem, chỉ sợ vạn nhất Adrian ở, đánh thức hắn thì không tốt lắm.
Không biết chắc phải làm gì, đột nhiên nghe âm thanh từ phòng tắm truyền đến, khiến Ryou càng hoảng sợ, như là vật gì rơi xuống, Ryou đi về hướng phòng tắm.
Từ khe cửa phòng tắm lộ ra chút ánh sáng, chẳng lẽ Adrian ở bên trong? Ryou trong lòng nghi hoặc, thăm dò tính đẩy cửa ra, cửa rõ ràng không khóa, đẩy liền mở ra.
“Adrian!” không có thời gian khiếp sợ, Ryou xông lên, đoạt đồ vật trong tay Adrian.
“Lori?” Thấy Ryou, Adrian cũng rất kinh ngạc, nhưng thấy ánh ảm đạm trong mắt của hắn, lại nhìn hai chai rượu bên chân hắn, Ryou biết Adrian đã uống quá nhiều.
“Anh…” Tình cảnh trước mắt khiến Ryou chua xót, cậu đỡ Adrian lên, dìu về phía phòng ngủ đi: “Đi vào nghỉ ngơi đi, anh sao có thể miễn cưỡng chính mình như vậy?”
“Đừng… Mặc kệ tôi, tôi có thể… Cũng được!” Adrian vùng vẫy vài cái, lảm nhảm vài tiếng kháng nghị, nhưng vẫn bị Ryou lôi trở lại phòng ngủ.
Giằng co một hồi, Adrian cuối cùng cũng ngủ say, nhưng nội tâm Ryou có cảm giác thật nặng nề.
Giúp Arian đắp kín mền, Ryou trở lại phòng tắm, dọn dẹp chai rượu, sau đó ngẩn người nhìn đồ vật đoạt được trong tay Adrian.
Đó là một mô hình phân thân rất lớn vượt xa người thường, lúc Ryou vào, Adrian đang dùng sức nhét nó vào trong cơ thể, hoàn toàn không để ý chính mình sẽ có thể bị thương.
Trong khoảng thời gian này Adrian trốn ở phòng tắm là làm việc này sao?
Ryou nhắm mắt lại, một cảm giác lạnh băng từ men gạch phía sau truyền tới, xâm nhập thật sâu vào nội tâm.
Adrian kiêu ngạo như vậy, cũng không tránh khỏi một bước này sao?
Vì sao? Chỉ vì lựa chọn sai lầm lúc trước, cần phải trả một cái giá lớn như vậy sao?
Nếu… Nếu, việc ấy cũng phát sinh ở trên người mình, mình có thể lựa chọn như Adrian sao? Tuy không kiên cường, nhưng kiên định, kiên định đến nỗi thà rằng tự thương tổn mình?
Ryou không biết, suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn, thậm chí không biết ngày mai nên dùng thái độ gì đối mặt Adrian, bởi vì nói gì hay làm gì, cũng đều làm cho Ryou cảm giác mình giả nhân giả nghĩa, dối trá, vô lực!
Không giúp được hắn, thật sự không giúp được hắn ah! Điều đó không quan hệ với sự nổi tiếng của Adrian, dù sao thời khắc này, ai cũng không thể giúp đỡ được gì, tất cả chỉ có thể tự mình lẳng lặng mà đối mặt, cho nên Adrian trong khoảng thời gian này mới khác thường như thế a?
Đau đớn, ai không sợ, nhưng nếu trải qua cơn đau này, có thể cởi bỏ xiềng xích giam cầm chính mình, cũng coi là đáng giá rồi!
Có thể Adrian hiện tại là đang đánh cược, cược một khả năng mà thôi, đây có quá mức tàn khốc không?
Hai tay Ryou gắt gao ôm chặt cơ thể mình, sớm biết thế giới này là băng lạnh, nhưng không nghĩ nó lạnh đến mức độ này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...