Đặt Edgar ở trên giường, Lori rốt cục thở ra một hơi.
Sau này nhất định không cho anh uống rượu như thế nữa, Lori lấy một chậu nước ấm, giúp Edgar lau mình thay áo ngủ.
Xoay người đổ nước, lại phát hiện Brant đứng phía sau mình, Lori hơi lúng túng, người ta giúp mình nhiều như vậy, bản thân lại chỉ lo lắng cho Edgar, hoàn toàn quên mất Brant, ngay cả nước cũng không rót một ly.
“Hôm nay thật sự là cám ơn anh, bằng không tôi thật đúng là không biết nên làm sao!” Lori cười cười với Brant, “Nếu không phải trong nhà bây giờ không có rượu, còn thật phải mời anh uống một ly.”
Không biết vừa rồi hoạt động quá độ hay là vì ngượng ngùng, mặt Lori hơi đỏ, dưới chiếu rọi của ánh đèn, có vẻ vô cùng mê người, Brant ngơ ngác nhìn Lori như thế, dục vọng trong lòng đang không ngừng ngẩng đầu.
“Brant, anh làm sao vậy?” Lori cảm thấy bộ dạng Brant lúc này rất kỳ lạ, hơi lo lắng tới gần Brant.
“Lori!” Brant đột nhiên xông lên ôm chặt Lori, xung lượng cực lớn làm cho Lori chưa hề chuẩn bị lui thẳng đến bên tường.
“Cùng tôi một chỗ đi, Edgar có thể cho em, tôi cũng có thể!” Brant vùi đầu vào bả vai Lori, thì thầm lời thỉnh cầu.
Lori hít một ngụm hơi lạnh, cậu chưa từng nghĩ tới Brant ôm ý nghĩ này với cậu, trong đầu mặc dù một mảnh hỗn loạn, nhưng Lori duy nhất biết chính là, Brant và cậu tuyệt nhiên không có khả năng, bất luận hiện tại, hay tương lai!
Cảm nhận được thân thể trong ngực cứ cứng ngắc như thế, Brant không cần hỏi cũng biết câu trả lời của Lori, nhưng y vẫn không cam lòng, y muốn thử một lần, cứ thử một lần!
Ngẩng đầu, Brant tới gần Lori, hôn lên môi cậu.
Lori không giãy dụa, nhưng trong nháy mắt Brant gần kề, Lori nghiêng mặt đi.
Môi Brant dừng ở giữa không trung, chỉ kém một chút như vậy, như y và Lori rõ ràng là quen biết nhau trước, cũng bởi vì muốn khẳng định thêm cảm giác của mình, lại xác định cảm giác của Lori, kết quả, một bước sai từng bước sai, một giây chần chừ lại đưa tới cả đời gặp thoáng qua.
Brant suy sụp buông Lori ra, nhưng hai tay như cũ vây Lori giữa mình và vách tường.
“Hóa ra tôi cũng có lúc thông minh bị thông minh hại!” Brant cười tự giễu: “Cũng tốt, thừa dịp tôi còn chưa lún sâu như thế, sớm kịp thoát ra ngoài chuyện cũng tốt.”
“Brant, tôi…” Lori hơi áy náy nhìn Brant, vừa định giải thích một chút, Brant đã dùng ngón trỏ điểm trên môi Lori, ngăn lời cậu nói.
“Lori giống như thuốc phiện vậy, chỉ cần đến gần cậu thì sẽ nghiện, nhưng đây không phải lỗi của cậu!” Brant nhìn vào ánh mắt hơi mơ màng của Lori, giờ phút này trong đầu y tràn đầy hồi ức hài hòa đã từng cùng Lori, y cũng không hiểu bản thân tại sao lại sinh ra ý niệm muốn có với Lori? Nhất là sau khi mắt thấy cảnh thân mật của Lori và Edgar, ý nghĩ này quả thực càng ngày càng nghiêm trọng, thế nào cũng áp chế không được, vốn muốn xuống lầu giải tỏa tâm tình, không ngờ cố tình lại gặp được bọn họ.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Lori, Brant hiểu, Lori là kiểu người một khi chọn định thì sẽ không quay đầu, trừ phi Edgar rất có lỗi với cậu, nhưng khả năng này không lớn, dù sao dựa vào hiểu biết của Brant với Edgar, cậu ta cái gì cũng biết chơi, cái gì cũng có thể chơi, nhưng chỉ riêng không chơi đùa tình cảm.
“Quên đi, không nói những chuyện này nữa!” Brant cuối cùng hoàn toàn buông Lori, y vỗ vỗ bả vai Lori: “Quên lời tôi đã nói đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”
Lori nhìn theo thân ảnh rời đi của Brant, nhớ tới lời Adrian và Edgar buổi chiều từng nói…, đột nhiên từ trong lòng chợt dâng lên một trận lãnh ý, chẳng lẽ cái giới này thật sự phá hủy toàn bộ cái gọi là khả năng bình thường sao?
Đi đến bên giường, nắm chặt tay Edgar, bây giờ đây là sự ấm áp duy nhất Ryou có thể chạm đến.
Có lẽ chuyện không hề bết bát như mình nghĩ a, chỉ là thoáng cái thay đổi một hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, cảm thấy còn chưa thích ứng mà thôi. Thật ra bản thân gặp được phần lớn đều là người tốt, chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm có điều không giống mà thôi, Ryou tự nói với mình như vậy.
Có lẽ qua một thời gian ngắn, thêm một thời gian nữa, tất cả cũng sẽ khá hơn, Ryou nghĩ như vậy, cuộn tròn ở bên người Edgar tiến vào mộng đẹp.
Một hồi chuông dồn dập vang lên, Ryou theo bản năng cho rằng là điện thoại của mình, cầm lên mới phát hiện là của Edgar.
Nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng rỡ rồi, đây một giấc ngủ thật đủ dài a, Ryou cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ như nằm một giấc mơ, bắt đầu trở nên xa xôi.
Nghe lời Brant, tất cả đều quên hết a, đây có lẽ mới thật sự là con đường sinh tồn, Lori cười lắc lắc đầu, ngồi dậy.
“Edgar, Edgar, điện thoại kêu kìa!” Ryou vỗ vỗ Edgar, nhưng anh một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ còn say chưa tỉnh?
Trong lúc vô tình liếc màn hình điện thoại một cái, Ryou ngạc nhiên phát hiện tên hiển thị phía trên là Ben, lão đại N bộ, người lãnh đạo trực tiếp của Edgar, là có việc gấp tìm Edgar sao?
“Kan, thức dậy nghe điện thoại!” Ryou dứt khoát xuống giường, chuyên tâm đánh thức Edgar, nhưng hiệu quả không lớn, điện thoại kêu một hồi thì không kêu nữa, Ryou quyết định vẫn là để cho Edgar ngủ thêm một lát, dù sao gọi cũng không dậy.
Tắm rửa trước, thay bộ quần áo Ryou đến phòng bếp xem xem, Edgar uống rượu, chắc chắn dạ dày sẽ hơi khó chịu, vừa vặn còn có gạo, cứ nấu một nồi cháo nhỏ.
Trong tủ lạnh còn chút sườn hôm trước gọi bên ngoài, Ryou thêm nước thêm muối lại thêm một chút gia vị, dùng lửa nhỏ hầm một hồi, lại hớt dầu và thịt đi, canh thịt thêm vào trong chén cháo.
Nghe được trong phòng có tiếng động, Ryou đoán Edgar đã dậy, sau khi ninh cháo xong, trực tiếp múc một chén đi vào.
Edgar đang nhắm mắt nửa tựa ở trên giường, nhưng trên mặt có chút hơi nước, xem ra là sau khi rửa mặt lại nằm đó.
“Khó chịu sao? Đau đầu?” Ryou đặt chén ở trên tủ đầu giường, dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương của Edgar, mặc dù tửu lượng tốt, nhưng không phải hoàn toàn chưa từng say, cho nên hiểu cảm giác khó chịu này, “Không thể uống thì đừng có cậy mạnh, không ai có thể cười anh!”
“Ai nói anh không thể uống? Chỉ là ngày hôm qua ăn ít, thêm tâm tình không tốt, nếu không uống thêm hai chai anh cũng không say!” Edgar ngoài miệng rất cứng, nhưng cũng không thấy anh gạt tay Ryou, dù sao đầu thật đau, xoa xoa như vậy dễ chịu hơn nhiều.
Ryou bây giờ đã biết Edgar là người thế nào rồi, cho nên chẳng muốn tranh luận cùng anh, dù sao lần sau không cho anh cơ hội uống rượu cũng đã tốt rồi!
“Đúng rồi, vừa rồi có người gọi cho anh.” Ryou đưa di động cho Edgar.
“Vậy sao?” Edgar nhận điện thoại, thấy tên biểu thị cuộc gọi nhỡ trên màn hình anh nhíu nhíu mày.
“Em đi lấy dưa chua!” hiển nhiên đây là chuyện công việc, theo ước định trước kia không can thiệp công việc của nhau, Ryou tìm cớ tránh đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...