Hai ngày này, Ryou và Kan đều rất có nề nếp, cứ ở nhà xem sách, xem tivi, thuận tiện có thời gian thân mật một chút.
Nhưng đến ngày thứ ba, Kan gào to không muốn ăn thức ăn kêu ngoài nữa, Ryou cũng hiểu được quả thật hơi buồn bực, hơn nữa mọi người đều là người trẻ tuổi, thân thể tốt rất nhanh khỏe, hiện tại trên cơ bản không có gì cảm thấy khó chịu nữa, vì vậy hai người quyết định đi dạo chơi bên ngoài, thuận tiện mua chút gì ăn.
Chẳng quay hai người thay xong áo khoác chuẩn bị ra ngoài, cửa phòng đột nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa chuyển động, Ryou ngạc nhiên, đã lâu như vậy cũng chưa thấy Adrian quay về, ai ngờ lúc này đụng phải.
Adrian mở cửa, khuôn mặt vốn lãnh đạm nhìn thấy Edgar lập tức trở nên vô cùng kinh hỉ: “Edgar cậu đến lúc nào? Sao không gọi cho tôi?”
“Cậu là người bận rộn tôi làm sao dám quấy rầy!” Edgar dường như đùa giỡn vung một quyền đánh vào vai Adrian: “Mỗi lần gọi điện cậu cũng qua thật lâu mới trả lời, thật không biết làm gì?”
“Vậy sao?” Adrian nở nụ cười, “Để chuộc tội tôi mời cậu ăn cơm được không?”
“Ah, đây chính là cậu nói, tôi cũng sẽ không khách sáo!” Edgar thò tay kéo Lori: “Hơn nữa tôi muốn dẫn Lori đi cùng, không ăn mạt cậu không được.”
Nghe xong lời Edgar, Lori vốn ngoan ngoãn đứng ở một bên thật sự rất muốn giẫm Edgar một cước, cậu đẩy tay Edgar ra: “Ách, tôi còn có việc không đi được, hai vị đàn anh cứ thoải mái tụ họp a!”
“Không thể nào, không phải vừa nói đi dạo phố sao? Sao đột nhiên có việc được!” Edgar ngạc nhiên hỏi Lori.
Anh là thật không hiểu hay là giả không hiểu? Lori trừng Edgar, cậu lúc này trong lòng thật muốn bóp chết Edgar.
“Muốn dạo phố phải không? Tôi là thổ địa nơi này nếu không chê tôi xin tận lực làm người hướng dẫn!” Adrian phút trước đối xử Edgar rất nhiệt tình, phút sau lại lập tức đối với Lori lạnh mười mấy độ: “Cậu cũng cùng đi đi, dù sao công ty cũng không có việc gì.”
Ý tại ngôn ngoại là muốn đi thì đi, đừng làm ra vẻ!
Nhưng Adrian không quan tâm Lori có hiểu ý mình không, nói Edgar chờ hắn một chút, dù sao Adrian lần này trở về là lấy đồ.
Em làm mích lòng anh ấy ah! Thấy Adrian quay người, Lori dùng khẩu hình phàn nàn với Edgar.
Cậu ta chính là như vậy, quen là tốt rồi! Edgar cười khổ, trả lời như vậy.
Vì vậy vốn hai người vui vẻ đi biến thành ba người không tự nhiên đi, Adrian ngược lại xứng chức hướng dẫn viên, nơi dẫn Lori và Edgar đi rất thích hợp mua sắm, cửa hàng dày đặc lại kề sát trào lưu tức thì.
Nhưng cảm giác vẫn còn rất kỳ quái, bởi vì Adrian trên cơ bản coi như Lori không tồn tại, mà Lori nhìn ra điều ấy, không miễn cưỡng nhập vào, ngay cả bước đi cũng cố ý chậm hai nhịp, không sánh đôi cùng Adrian và Edgar.
Edgar ở vào giữa hết sức khó chịu, dù biết tính tình Adrian lần đầu gặp mặt ai cũng xem thường, nhưng hắn đối Lori như vậy khiến trong lòng anh rất không thoải mái, dù sao Lori không làm gì sai.
“Cửa hàng này quần áo dường như không tồi, vào xem đi!” Thừa dịp Adrian chọn quần áo, Edgar len lén nắm tay Lori, vẻ mặt áy náy nhìn cậu.
Lori nở nụ cười, trả lại Edgar một vẻ mặt thật sự không hề để ý.
Thấy Lori không có giận, Edgar nắm chặt tay cậu bắt đầu không đàng hoàng, cư nhiên dùng ngón út khẽ gãi lòng bàn tay Lori, Lori muốn trả thù lại phát hiện Adrian vẻ mặt u ám nhìn bên này, như phát hiện động tác mờ ám của hai người, sợ tới mức vội vàng hất tay Edgar ra.
Edgar quay đầu nhìn về phía Adrian, nội tâm cũng hơi phát hỏa, chọn một bộ quần áo, kêu Lori vào phòng thử đồ thử cho anh xem.
Lori có chút lo lắng nhìn Edgar, dường như không muốn đi, nhưng không chịu nổi anh luôn miệng thúc giục, đành phải đi thử.
“Có một số việc tôi cũng không giấu cậu, tôi và Lori ở cùng một chỗ,” Edgar lấy một điếu thuốc đưa cho Adrian, “Cho nên cậu đừng cứ trưng một khuôn mặt, hù dọa ai ah!”
Nghe vậy động tác đốt thuốc của Adrian dừng một chút, “Cậu không phải đã nói tuyệt đối không cùng một chỗ với người trong giới sao?”
“Lori không giống, cậu ấy đáng giá!” Edgar cũng đốt thuốc, rất trực tiếp trả lời Adrian.
“Bị bộ dạng thuần khiết đến ghê gớm của cậu ta hấp dẫn rồi sao?” Adrian cười lạnh, “Thôi đi, vừa mới tiến vào giới này ai mà không như vậy, nhưng lăn lộn một năm nửa năm, cái gì cũng sẽ thay đổi.”
“Adrian cậu quá cực đoan rồi, cậu thay đổi bao nhiêu? Tôi lại thay đổi bao nhiêu?” Edgar không đồng ý cách nói của Adrian.
“Cậu thì tôi không biết rõ, nhưng tôi chắc chắn đã thay đổi!” đôi mắt Adrian thoáng cái lại u ám, mình lúc trước cũng từng đơn thuần như vậy, nhưng trãi nghiệm nhiều năm như thế, không chừng ngay cả sâu trong linh hồn cũng biến thành đen rồi!
“Có một số việc,” Edgar thở dài, “nói ví dụ hai chúng ta mãi mãi là anh em, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, không phải sao?”
“Đúng vậy,” Adrian cười có chút bất đắc dĩ, “Chẳng qua nói nếu tôi sẽ yêu một người đàn ông…, vậy khả năng duy nhất chính là cậu!”
“Ha ha, cái này cậu cũng nói đùa được, người nào không biết cậu a, thẳng đến không thể thẳng hơn, căn bản không có khả năng biến cong!” Edgar vỗ vỗ bả vai Adrian: “Lời này không thể để Koiriko nghe được, bằng không thì cô ấy nhất định sẽ cấm hai ta qua lại.”
Adrian mở miệng muốn nói gì đó, lực chú ý của Edgar cũng đã không còn ở bên này, vì Lori đã thử áo đi ra.
Chính là như vậy, không ngừng bỏ qua, lúc anh nhìn về phía tôi, tôi lại xoay người hướng khác, lúc tôi quay lại anh chỉ còn lưu lại bóng lưng, số mệnh đã định trước giữa chúng ta không hề giao tập, Adrian nhắm mắt lại.
Sau đó, thái độ của Adrian với Lori đã khá nhiều, lúc đi dạo công ty bách hóa đi qua cửa hàng nước hoa, thậm chí chủ động đề xuất muốn mua nước hoa tặng cho Lori.
“Ah, nhưng tôi không dùng nước hoa!” Lori mắt nhìn về phía Edgar, có chút không biết làm sao.
“Đừng ngại, sẽ có cơ hội dùng đến.” cơ bản mà nói, lời Adrian cũng không phải hỏi ý kiến, chỉ là có tác dụng thông báo, để lại những lời này, hắn lập tức đi chọn nước hoa.
“Nhận lấy a!” Edgar sờ sờ đầu Lori, “Điều này nói rõ Adrian thừa nhận em rồi.”
“Ừm?” này xem là thừa nhận cái gì? Lori càng mê mang.
“Adrian có chút cổ quái, lúc quay phim cùng đều yêu cầu đối phương phun nước hoa, thông thường là cậu ấy đem theo, nhưng nếu là người cậu ấy thừa nhận, cậu ấy sẽ đặc biệt chọn một loại nước hoa tặng người đó.” Edgar giải thích.
Lori im lặng, ý này chẳng lẽ sau này cùng Adrian phối diễn, còn phải nhớ mang theo nước hoa anh ấy tặng sao?
“Edgar,” Adrian vẫy Edgar, “Davidoff Echo Men như thế nào?”
“Gỗ đàn hương sao?” Edgar nghe lắc đầu, “Cảm thấy không thích hợp Lori.”
“Cái này, tôi thích cái này!” Edgar hăng hái như phát hiện vùng đất mới, anh chỉ chỉ một cái chai màu tím nhạt.
“Ánh mắt ngài thật tinh!” nhân viên bán hàng mỉm cười lấy lọ nước hoa dùng thử: “Đây là BOSS Soul Charm Homme, là sự kết hợp của những phẩm chất tương phản – nhẹ và trầm, quý hiếm và thô sơ. Mùi hương của Soul là sự tươi mát của hoa hồi, chanh yên, quýt Ý hòa trộn với vị thơm của cỏ thần, gỗ, hổ phách và xạ hương. Phù hợp dùng trong những dịp đặc biệt. Hương thơm sâu có thể cảm nhận đầy đủ sự ấm áp và cảm giác hài lòng chân thành được đưa ra thông qua một loạt các cây thơm và gia vị, hương thơm thảo quả ngọt, hoa oải hương và hạt rau mùi cay và ấm quế, để cho các phân đoạn sau của nước hoa giàu tương phản sâu sắc hơn, đưa ra một nét duyên dáng quyến rũ một linh hồn chứa cạn như vậy giữa mùi thơm của gỗ ngọt, giữa truyền thống và hiện đại, do đó, những người đàn ông dùng nó với nét duyên dáng độc đáo giữa ánh sáng và bóng tối, vui vẻ và quyến rũ, dí dỏm nhưng bí ẩn.”
“Hơn nữa chai nước hoa được thiết kế vô cùng độc đáo,” cô nhân viên giơ lên nước hoa, để cho ba người thấy rõ ràng hơn: “Linh cảm sáng tạo thân chai từ Viện bảo tàng Guggenheim Bilbao thiết kế của Frank Gehry, thiên về phong cách chủ nghĩa hiện đại. Khái niệm thiết kế khác chính là thể hiện mạnh mẽ sự tương phản và đối lập, du nghi ở giữa ánh sáng và bóng mờ, đường thẳng và đường cong, mờ nhạt và trong suốt. Sắc thái dần dần trong suốt ─ từ đậm đến tím nhạt, toàn bộ trong suốt đến hơi mờ, ám thị thần bí và tác dụng ẩn hàm của nước hoa.”
Tài ăn nói thật hay, Lori vốn không có hứng thú cũng bị hấp dẫn, Edgar đúng lúc kéo tay cậu, phun chút nước hoa ở cổ tay.
“Ah, là vị này dùng sao? Rất thích hợp đấy!” trong mắt nhân viên bán hàng hiện lên thán phục, người thật xinh đẹp, mặc dù không nên đặt từ này trên người đàn ông, nhưng mà lại không tìm thấy từ khác hình dung cậu.
“Sự trầm mặc của cậu còn hơn thiên ngôn vạn ngữ; chỉ cần một ánh mắt, dòng điện ngàn vạn Volt chạy qua như bị trúng ma thuật; vừa giơ tay vừa nhấc chân, cậu bao giờ cũng làm người ta bối rối, khiến phụ nữ vô thức thèm muốn cậu.” Adrian dùng một giọng điệu hết sức phức tạp nhớ kỹ lời quảng cáo của BOSS Soul Charm Homme, “Quả nhiên là bậc thầy mị hoặc linh hồn danh xứng với thực! Phiền cô gói lại, tôi lấy chai này!”
“Muốn biết Adrian chọn loại nào tặng cho anh không?” Thừa dịp Adrian đi trả tiền, Edgar hỏi Lori, nhận được chính là ánh mắt mờ mịt của Lori, cậu thật sự đối với nước hoa hoàn toàn không biết gì.
“Là cái này!” Edgar chỉ Lori xem trên kệ một chai nước hoa tỏa ra tia sáng chói mắt, vừa khéo chính là, màu sắc của nó cũng là màu tím.
“Là Escada Magnetism Men mùi hương hổ phách?” Mặc dù biết hai người không mua nữa, nhưng có cơ hội cùng người đẹp trai nói chuyện nhiều hơn cũng tốt, ôm tâm lý này, nữ nhân viên tươi cười giới thiệu: “sự độc đáo của hương nghệ tây pha lẫn hương Schinus rồi nhanh chóng chuyền sang hương thơm giữa gồm một chuỗi hương gợi cảm nam tính của các loại gỗ như tuyết tùng, đàn hương và cả hương da thuộc. Khi đang say sưa tận hưởng giai điệu hương thơm hút hồn kia, chợt nhận ra đâu đó ẩn chứa sự sâu lắng và ngọt ấm của sáp Tolu, hổ phách và xạ hương. Trở thành người đàn ông khiến mọi phụ nữ phải ngoái nhìn!”
“Cảm ơn!” Lori mỉm cười với cô gái bán hàng, cảm ơn sự nhiệt tình giải thích của cô, sau đó quay đầu nói với Edgar: “ánh mắt Adrian ở phương diện này quả thật không tệ!”
“Ừm.” Edgar rất rõ ràng thấy ánh mắt đầy tim của cô gái, Lori lại bắt đầu vô tình phóng điện rồi, nhanh chóng kéo cậu đi: “Chút nữa muốn ăn gì?”
“Sao cũng được ah!” Lori không có ý kiến: “Uhm để cho Adrian quyết định đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...