Gương Vỡ Không Lành
17.Phương Cẩn Dục nói số phòng để tôi tự lên lầu.
Đẩy cửa ra liền nghe thấy giọng của Tô Dược truyền ra: “Em trai à, làm người không thể tuyệt đường nhau chứ? Chúng ta ở trong cùng một ngàng này, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, ép đến như vậy cũng không tốt đúng không? Sao phải tự tìm thêm đối thủ cho mình chứ?”Phương Cẩn Dục cười: “Cô hiểu nhầm một chuyện rồi, tôi xử cô không phải là tìm thêm đối thủ mà là tiêu khiển.”“Cô cho rằng cô là vị nào mà ở đây hoa tay múa chân với tôi?”Tô Dược tức đến mức run cả tay, Tần Tiêu cũng ở đây, cười như không cười tiếp lời: “Ba cậu có biết cậu kiêu căng như vậy trước mặt tôi chưa?”Anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, những lời tiếp theo đều kẹt lại trong cổ họng.
Tôi không quan tâm đến anh ta, phẩy phẩy quyển kịch bản trong tay cho Phương Cẩn Dục xem rồi bỏ xuống trên cái ghế ngay cửa, rời đi.Cũng không biết Tần Tiêu nhớ ra điều gì mà túm tôi lại rồi ấn lên tường, ấn đến mức tôi phát đau.
Anh ta gần như gằn ra từng chữ từ kẽ răng: “Em không gọi điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh là vì ở cùng với cậu ta?”Tôi bật cười, dùng những lời anh ta đã từng trả lời qua loa để đáp lại: “Chỉ là công việc thôi, tôi nghĩ anh cũng hiểu mà.”Tôi cố ý bước vào đấy, cố ý để Tần Tiêu không vui vẻ.
Nỗi đau tôi từng nếm trải không để anh ta thử chút thì sao tôi thoải mái được.Đáy mắt anh ta có chút nước mắt, cười khổ nói với tôi: “Mãn Mãn, em cũng tàn nhẫn thật đấy.”“Em muốn chơi, được thôi… Nhưng mà đừng quên gọi điện thoại cho anh, anh đang đợi em.”Tần Tiêu, cảm giác bơ vơ đó có dễ chịu không?18.Tôi thắng được Tần Tiêu một ván rất sảng khoái như cái giá phải trả là khi gặp lại Phương Cẩn Dục có chút sượng.
Cậu ấy nhớ rõ câu “Chỉ là công việc” rồi lạnh lùng châm biếm tôi.Lúc ngồi cùng học kịch bản thỉnh thoảng tôi diễn sẽ ôm vai bá cổ thân thiết với cậu ấy nhưng diễn xong lại thấy có chút ngại, cậu ấy liền nói: “Em hiểu mà, chỉ liên quan đến công việc thôi.”Tôi pha cho cậu ấy một ly capuchino cậu ấy thích nhất, cậu ấy nhận lấy uống một ngụm.
Rõ ràng là rất vui vẻ nhưng lại trề môi thì thầm: “Em hiểu mà, chỉ liên quan đến công việc thôi.”…Phương Cẩn Dục, cậu là ma quỷ à?Phim mới chính thức quay, cảnh đầu tiên là cảnh mẹ kế nghịch nước ở hồ Nguyệt Nha.
Đạo diễn nói, đợi thêm vài ngày nữa trời còn lạnh hơn nên cảnh này cũng khó quay hơn.
Nước trong hồ rất lạnh, trên người tôi có dán rất nhiều miếng dán giữ ấm dày.Lần đầu tiên xuống nước thất bại, lúc tôi được vớt lên lạnh đến run rẩy toàn thân.
Phương Cẩn Dục mang một tấm thảm qua, trên đó dán đầy miếng dán giữ ấm, trợ lý của cậu ấy nói thêm: “Hèn gì, hôm nay trời còn chưa đến mức sao anh Dục đi mua nhiều miếng dán giữ ấm như vậy làm gì chứ.”Phương Cẩn Dục trừng cậu ta một cái.Tôi thấy hơi ngại, vừa muốn ngắt lời thì Phương Cẩn Dục đã lại sát bên tai, cười nhẹ nói: “Chị ơi, không phải chị lại muốn nói chỉ là công việc chứ?”“Nhưng mà biết làm sao đây, em không muốn chỉ là công việc thôi đâu.”Tôi ngây ra, đúng lúc đạo diễn đến hỏi tôi có ổn không để chuẩn bị xuống nước lần thứ hai.
Cảm tạ trời đất đã cứu cái mạng chó này của tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...