Chương 06
Gởi xe xong , cô bước vào dãy thang lầu dẫn lên chung cư . Đi hết tầng một , cô le lưỡi :
- Mệt quá đi được . Không biết có thang máy hay không ?
Đang nhìn quanh thì có tiếng hỏi sau lưng làm cô giật mình :
- Cô tìm cái gì thế ?
- Dạ , chào bác . Con tìm thang máy ạ. - Nó nằm góc kia kìa . Cô đi lên tầng mấy ?
- Dạ , tần năm ạ.
- Vậy theo tôi , tôi cũng lên đó đây.
- Nhà bác ở đó luôn ạ ? - Không , tôi đem thức ăn sáng cho cái cậu gì ở trên kia . Tội nghiệp ! Ở có một mình lại đi làm suốt ngày , không có một tí thời gian để bồi bổ . Hàng ngày , cậu ấy đều xuống tiệm của tôi ăn sáng . Không biết hôm nay sao đợi hoài chẳng thấy , tôi lên thử xem cậu ta thế nào.
- Bác tốt quá.
- Ôi ! Cậu ấy càng tốt hơn . Lúc tôi bệnh , cậu ấy lo từng chút kia . Đây chỉ là cách trả ơn nhỏ thôi , tôi còn mang ơn cậu ấy nhiều.
- ...
- Ờ , cậu ấy là nhà báo đấy cô ạ . Bài báo cậu ấy viết rất hay , bà con ở đây ai cũng quý mến cậy . Hễ có chuyện gì là cậu ấy lên tiếng để giúp ngay.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nên Minh Dung dò hỏi :
- Dạ , anh ta tốt quá , bác nhớ tên anh ta chứ ?
- Ờ . Tụi tui gọi câu ấy là cậu Hồ.
- Cậu Hồ ?
Không đúng đối tượng nên cô chẳng thèm hỏi tiếp . Đúng lúc thang máy bậc mở.
- Tới rồi ! Con đi trước bác nhé.
- Ờ.
Lần mò một hồi lâu cô mới được đứng trước số nhà 45/25/... Hít một hơi thật sâu , cô lấy lại phong độ , bấm chuông.
Cánh cửa bật mở , một phụ nữ ló đầu ra :
- Cô tìm ai ?
- Dạ , con là phóng viên của báo đến đây theo cuộc hẹn phỏng vấn ông Lê Thành , giám đốc công ty T.N.H.H. Tấn Hưng.
- Ủa ! Tối qua có người đến phỏng vấn rồi mà ?
Minh Dung tròn mắt :
- Tối qua ?
- Ừ , là con trai , phỏng vấn xong lúc chín giờ.
- Phải nhân viên báo không cô ?
- Hình như phải.
- Vâng , con cám ơn.
Vừa đi , cô vừa suy nghĩ "nhân viên báo tối qua" ..chẳng lẽ là hắn ? Hừ ! Cầu mong là vậy , đỡ phải nhọc công của mình.
Ấn vào nút thang máy . Cô khoanh tay đứng chờ . Cửa thang máy xịch mở , cô định bước vào thì...
- Cứu người đi ! Cứu người ! cô ơi... Cô ơi cứu người , giúp tôi . Cậu ta... cậu ta nín thở . Cậu ta...
Minh Dung cũng run theo bà bác , cô hỏi :
- Cậu ta... làm sao ? Chuyện gì xảy ra ?
- Cái cậu mà tôi nói với cô đó , cậu ta nằm lạnh đơ hà.
Tính khám phá của một nhà báo trỗi dậy , kèm với một chút sự hoang mang mà cô chẳng rõ được là từ đâu . Cô kéo tay bà bác :
- Dẫn con tới đó.
Kéo nhanh tay cô gái , bà bác đã chảy nước mắt :
- Cô ơi ! Làm ơn cứu giùm.
Đẩy cửa phòng , cái đập vào mắt cô là chiếc máy ảnh và cái túi Thiện Lương sử dụng.
- Chẳng lẽ...
Một gương mặt trắng bệch , một thân hình lạnh đơ hiện ra trước mắt cô . Anh nằm im trên giường , đôi mắt mím chặt như cố kiềm nén cơn bệnh sốt đang hoành hành.
Đưa tay sờ trán anh , cô hốt hoảng : - Sao lại nóng thế này ? Hơi thở của anh quá yếu ớt.
- Bác ơi ! Tìm giúp con đá lạnh.
- Ờ !
Bưng xô đá lại , bà bác run giọng :
- Cậu ta... có sao không cô ?
- Bác gọi cấp cứu giùm cháu nhé.
- Ừ , được.
Nhìn quanh tìm cái khăn để đắp cho anh mà không thấy , cô kéo nhanh túi xách , lấy cái khăn của mình.
Hình như có công hiệu sau năm lần đắp khăn, Thiện Lương đã bớt nóng , nhưng hơi thở của anh càng lúc càng yếu đi.
Lòng của cô đột nhiên như lửa đốt , bao thù ghét bấy lâu nay tan biến mất , thay vào là sự lo sợ vu vơ.
Nắm lấy tay anh , cô xoa nhẹ :
- Nè ! Anh phải cố lên nha . Làm con trai mà chết yểu , không tốt đâu.
Đưa tay vào mũi anh , hơi thở của anh lại càng yếu . Lúc này cô mới lo sợ thật sự , một nỗi đau nhẹ thấm vào tim.
Cô đưa tay lắc mạnh anh :
- Anh Lương đừng nha... Cố lên ! Anh không được buông xuôi.
Phải tiếp sức cho anh ta... Tiếp hơi... Đúng rồi ! Hô hấp... anh ta khó thở.
Quay đi , quay lại , cô mạnh dạn quyết định :
- Cứu người là trên hết , mặc kệ.
Chần chừ một lúc , cô hít lấy hơi rồi đưa môi vào môi anh.
Sau năm lần mà vẫn không thấy kết quả , cô rơi nước mắt . Nước mắt của cô làm mặn cả bờ môi của Thiện Lương.
Lần cuối cùng cô tiếp hơi cho anh , môi anh khẽ cử động , rồi nhẹ nhàng đáp trả lại một nụ hôn . Cô giật thót mình , chồm dậy giơ tay định tát anh , nhưng thấy anh vẫn nhắm nghiền mắt , hơi thở đã đều trở lại cô thở phào nhẹ nhõm.
Bà bác chạy vào , mắt bà rơm rớm nước :
- Bệnh viện nói xe đã đi hết rồi , chờ mười lăm phút nữa mới đến.
Minh Dung trợn mắt :
- Trời ! Làm ăn như thế , bệnh nhân chết hết còn gì . Thật là quá đáng mà.
Nà bác nhìn Thiện Lương khóc ròng
- Làm sao bây giờ ? Cậu ta chết mất thôi . Hu hu... Ông trời thật là bất công.
Vỗ vai bà , cô an ủi :
- Không sao đâu bác . Anh ấy đã hạ sốt rồi , giờ chỉ cần mua thuốc và thức ăn cho anh ấy là được.
- Vậy hả ! Cám ơn trời Phật . Để tôi đi mua thuốc và cháo cho cậu ấy thích ăn cháo thịt lắm.
Vừa quay đi , bà lại quay vào : - Nhưng mà cô... cô làm ơn...
Biết bà bác nói gì , cô mỉm cười :
- Con là đồng nghiệp của anh ấy.
- Vậy tốt quá . Tôi đi đây... an tâm rồi.
Nhìn theo bà bác mà Minh Dung ghen tỵ với Thiện Lương :
- Anh sướng thiệt đó ! không thân không thích lại được quan tâm lo lắng đến như vậy . Xem ra tôi đã nghĩ sai về anh.
Sau khi đổ thuốc cho anh , cô nhìn lại đồng hồ đã năm giờ chiều . "Trời ! Biết làm sao đây ? Chưa nấu cơm cho hai đứa nó , phải điện thoại về nhà mới được" . Dợm đứng lên , cô lại nghĩ :
- "Đi rồi , ở đây anh ta xảy ra chuyên gì thì sao ? Phiền thật ! Biết vậy không vướng làm vào làm gì".
Cửa bật mở , bà bác bước vào :
- Cô đói rồi phải không ? Tôi có đem thức ăn lên cho cô nè.
Có cứu tinh , cô bật dậy nhanh , mỉm cười :
- Hay quá ! Bác ơi ! Con có chuyện này...
- Xem ra phải phiền cô rồi , cô săn sóc cậu Hồ giúp . Cậu ấy có một thân một mình hà , tôi thì phải buôn bán , không thể nào giúp lâu được . Phải chi cậu ấy có bạn gái hay bạn bè thì đỡ quá . Cô làm phước nha.
- Nhưng con... muốn...
- Đồng nghiệp với nhau , săn sóc tiện hơn . Đây , chìa khóa cửa , tôi giao nó cho cô.
Không còn cách nào thoát , cô đành im lặng.
- À ! Lúc nãy cô nói có chuyện muốn nói , là chuyện gì ?
- Dạ... con muốn hỏi bác thứ mấy cho dễ xưng hô đó mà.
- À ! Tôi thứ Hai.
- Dạ , bác Hai.
- Thôi , tôi phải xuống dưới đây , buổi chiều khách đông lắm . Nhớ ăn cơm đó.
- Dạ.
Minh Dung ngả mình xuống ghế nệm , thở dài :
- Rước họa vào thân rồi . Trời ơi ! Con nhỏ này ngu quá đi.
Quay nhìn Thiện Lương thiêm thiếp trên giường , cô cong môi :
- Anh đó , lúc bình thường cũng hại tôi , bây giờ bệnh cũng hại tôi . Không biết tôi mắc nợ gì của anh ? Hừ... Trời ơi ! Bực quá đi.
Phát hiện có vật gì cộm dưới lưng . Cô bật dậy.
Cầm chiếc điện thoại trên tay , cô lầm bầm :
- Anh đày tôi , tôi sử dụng điện thoại của anh không có vô lý đâu nhé.
Bấm số , cô đưa máy lên tai :
- Alô . Minh sang hả ?
- ... span>
- Ừ , chị bận chuyện đột xuất.
- ... span>
- Cơm nước gì chưa ?
- ...
- Sang ha , ăn cơm tiệm nữa.
- ...
- Vậy hả ? Có chị Ba rồi bỏ chi Hai này , phải không ?
- Được rồi , có lẽ chị phải ở nhà bạn qua đêm . Em bảo nhà đừng lo cho chị nhé.
- ...
- Cái đầu mi á ! Chị Hai của mi chứ đâu phải anh Ba của mi.
- ...
- Thôi nha , chị cúp máy à.
- ...
- Ờ , được rồi . Bye.
Tắt máy , cô lầm bầm :
- Lẻo mép ! Ta về là mi chết.
Đứng dậy , đi lòng vòng cô gật gù :
- Con trai mà cũng ngăn nắp gớm chứ , trái ngược với tính cách của anh ta thường ngày.
Đứng trước tủ đựng quần áo của Thiện Lương , cô do dự . Mình thì không thích ở dơ , ngày mai còn đi làm nữa . Xin lỗi nha . Tôi mượn tạm quần áo của anh vậy.
Cửa tủ được mở ra , đôi mắt của cô như đứng cả trông , miệng thì mở to như quả trứng ngỗng . Chuyện này là sao ? Vậy mà mình nghĩ tốt cho anh ta ư ? Hừ ! Một con người quá kỹ lưỡng không một chỗ sơ hở về đời tư , định giấu nhẹm để gây đau khổ cho người khác , thật sở khanh . Đóng sầm cửa tủ , cô bước nhanh ra cửa.
- Một con người như vậy không đáng được săn sóc , gọi người yêu của anh tới làm đi.
Tuy nghĩ vậy , nhưng vừa bước đến cửa thì trong tiềm thức cô , một câu nói vọng
ra :
- Sao lại về , chuyện của anh ra mặc kệ anh ta , mình lo lắng trên tình cảm đồng nghiệp thôi , nếu không được thì còn tình người , làm gì phải tức tối . Có phải có ý gì ?
Cô lắc đầu xua đi ý nghĩ :
- Không được... không được... chẳng có gì.
Ngồi vào ghế , cô lại lẩm bẩm :
- Đói bụng quá . Ăn cơm trước cái đã , ở dơ thì ở dơ , mình không muốn khoát vào người hình bóng của "ghệ" anh ta.
Nghĩ thế , cô mở cơm ra ngồi ăn ngon lành . Giải quyết xong cơn đói , cô nhìn quanh tìm kiếm nước giải khát.
Phát hiện chiếc tủ lạnh mini , cô nhỏm dậy :
- Cha , sang dữ ! Xài tủ lạnh nữa.
Mở tủ lanh ra cô phải xuýt xoa :
- Ôi cha ! Toàn thứ thức uông mình thích.
Lấy một hộp sữ Yomost cam , cô đưa lên miệng
Chẳng may cho cô khi đang thưởng thức cảm giác rất Yomost thì khi ngồi xuống ghế , cô vuột tay làm rơi hộp Yomost xuống bàn , văng sữa tung tóe làm cái áo cô đang mặc toàn là sữa.
- Khốn khiếp thiệt mà ! Đúng là hậu đậu.
Cô chồm lên lấy hộp khăn giấy nơi góc bàn , thì hộp cơm rơi xuống nền , văng nước mắm thừa lên quần cô.
- Ối trời ơi ! Xui quá thế này . Chán quá đi !
Cố gắng phủi , cố gắng thế nào cũng chẳng ăn thua . Mùi sữa , mùi nước mắm làm cô bịt mũi . Cuối cùng... bắt buộc cô phải bước lại tủ , rút nhanh bộ quần áo máng gần phía ngoài :
- Bị ép vào đường cùng đó nha.
Cô bước lai gần giường anh :
- Vái cho anh ngủ ba ngày ba đêm.
Thật là mát mẻ và thoải mái khi được tắm . Cô chống nạnh nhìn quanh :
- Bảy giờ rồi , làm gì bây giờ ? Xem tivi , chán lắm.
Cô đưa tay che miệng , cơn buồn ngủ kéo đến :
- Tại anh mà tôi bận rộn cả ngày đó.
Rút nhanh cái mền trên người anh , cô bước lại ghế
- Anh ngủ trần đi , đàn ông phải nhường cho con gái.
Nằm nhắm mắt được môt hồi , cô bật dậy :
- Dù sao anh ta cũng đang bệnh , làm thế thì ác quá.
Nghĩ thế cô ôm mền quay lại giường , đắp lên người anh . Kéo chiếc áo vest anh máng trên móc , cô quay lại ghế :
- Mượn đỡ cái này vậy.
Dường như chưa an tâm , cô lại bật dậy , bước lại giường , đưa tay sờ lên trán anh.
- Tốt rồi , có thể ngủ ngon.
Giật mình thức giâc vì những tiếng kèn xe , Minh Dung dụi mắt :
- Ồn ào quá đi ! không cho người ta ngủ hay sao ?
Tỉnh ngủ hẳn khi nhận ra đây không phải là nhà mình , và trời cũng đã sáng bét rồi hốt hoảng :
- Trời ơi ! Trễ giờ làm mất rồi . Đồ đáng ghét ! Anh hại tôi mà.
Quay qua giường chẳng thấy Thiện Lương , cô lại bịt miệng :
- Trời ! Bệnh mà lết đi đâu vậy cà ? Không lẽ chết mất xác luôn ?
Cô bước lại gần giường :
- Ối trời ! Chẳng để lai dấu tích gì cả , cái mền cũng mất.
- Này ! Cô đang suy nghĩ gì vậy ? Tưởng tượng chuyện "Phong Thần" à.
Quay phắt người lại , cô tròn mắt khi thấy Thiện Lương đã lịch lãm trong bộ vest đi làm với nụ cười trên môi.
- Xin chào , cô thức rồi à , cô cũng đi làm không ?
- Anh...
- Tôi không sao , chỉ cảm nhẹ thôi... may nhờ cô chăm sóc , rất cảm ơn cô.
- Tôi...
Ôm chiếc áo nơi ghế máng lại chỗ cũ Minh Dung lí nhí trước đôi mắt nhìn như có lửa của anh.
- Tôi xin lỗi anh mới phải , tự tiện sử dụng đồ của anh.
- Ồ ! cô cứ xem đây là nhà của cô.
- Tôi... phải về đây.
Thiện Lương nhướng mày , anh tỏ vẻ không hài lòng :
- Cô không định đến tòa soạn sao ? Hôm nay họp giao ban đấy . Tôi đã chuẩn bị đồ cho cô cả , ở trong nhà tắm ấy . Bàn chải đánh răng có cái mới trên ngăn , cô cứ lấy mà dùng.
Thấy cô chần chừ , anh hơi lớn tiếng :
- Nào ! Nghe lời đi chứ.
Không biết tại sao lúc này cô lại ngoan ngoãn trước ánh mắt và lời nói của anh . Vẻ bực bội khi thấy mình yếu đuối quá , nhưng chẳng biết làm sao.
Khép nép bước ta trong bộ váy ngắn màu hồng nhạt , cô đưa mắt nhìn quanh :
- Ủa ! Anh ta đâu rồi ? Thật khó chịu.
Đôi mắt của cô cụp nhanh khi thấy anh đang tựa cửa nhìn cô với đôi mắt nồng nàn đắm đuối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...