Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Ôn Liễm cả kinh, sờ sờ mặt, phía trên quả thật có chút nóng, kinh ngạc cho là nàng có thể thấy mặt của mình, ngay sau đó cảm thấy bản thân có chút đần, Cố Tiện Khê cách xa hơn ngàn dặm làm sao thấy được mặt cô, cũng không phải là đang chat video. Cô không muốn thừa nhận mình đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Mới không có."

"Không có sao?" Cố Tiện Khê chất vấn hỏi.

"Không có!" Ôn Liễm khẳng định nói, vì để tránh cho học tỷ tiếp tục hỏi, chuyển đề tai nói: "Học tỷ, hôm nay em còn tới một chỗ rất thần bí nữa, chị có biết là chỗ nào không?"

"Chỗ nào?"

"Em còn len lén chạy đến nhà xác xem một vòng nữa đó." Ôn Liễm thần thần bí bí nói.

"Nga." Cố Tiện Khê đã sớm kiến thức qua nhà xác ở bệnh viện, không có hiếu kỳ lắm, nhưng vẫn lên tiếng hỏi Ôn Liễm "Bên trong như thế nào?"

"Em không dám đi vào, sợ bị bắt, đứng ở cửa nhìn trộm thôi."

Cửa nhà xác bình thường sẽ có người trông nom, không phải người trong bệnh viện sẽ không được vào. Ôn Liễm chỉ đang kiến tập không tính là người của bệnh viện, cho nên lúc cô tới đây, người canh cửa cũng không cho cô liếc mắt nhìn liền đuổi cô đi. Ôn Liễm tò mò, liền chờ người canh cửa đi nhà vệ sinh liền len lén đứng ngoài cửa thò đầu vô nhìn, thiếu chút nữa bị người canh cửa chộp được, may là cô chạy nhanh.

"Có rất nhiều cái giường xếp hàng ở bên trong, có cái trống không, có cái đang đắp khăn trắng lên thi thể. Hơn nữa nhiệt độ bên trong so với bên ngoài thấp hơn một chút, em chỉ mới hé cửa khí lạnh liền vù vù bay ra ngoài...." Ôn Liễm hứng thú bừng bừng kể lại, nhân lần kiến tập này, trừ một ít địa phương không thể đi vào ra, cơ hồ cô đã dạo hết mọi ngóc ngách ở bệnh viện.

Cố Tiện Khê nghiêng tai nghe, thỉnh thoảng trả lời Ôn Liễm một tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Liễm nhìn thời gian mà các nàng nói chuyện điện thoại, kinh ngạc phát hiện cũng sắp một tiếng rồi. Rõ ràng nói không có bao nhiêu, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.

Cô vội vàng thu thập đồ đạc, chuẩn bị ngủ, bởi vì ngày mai còn phải dậy sớm tới bệnh viện tiếp tục kiến tập nữa.


Thời gian bận rộn luôn qua rất nhanh, chớp mắt một cái một tuần lễ đã trôi qua, lần này kiến tập vào nghỉ hè của Ôn Liễm đây chấm dứt. Sau khi cởi áo blouse trắng xuống, cô chào tạm biệt với những người đã quen biết trong một tuần lễ này, cuối cùng đặc biệt cảm ơn bác sĩ đã hướng dẫn cô trong thời gian qua, cảm ơn hắn không sợ phiền toái chỉ bảo giải thích nghi hoặc cho mình.

Bác sĩ kia còn nói cô là một học sinh giỏi, đặc biệt nhiệt tình kêu cô kỳ nghỉ hè sau lại tới, hắn sẽ tiếp tục hướng dẫn cô, điều này khiến Ôn Liễm cảm động không thôi.

Lúc cô mang áo blouse trắng đến nhà, cầm chìa khóa mở cửa, vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình đang bưng một dĩa mực xào ớt xanh từ trong phòng bếp đi ra.

Mực xào ớt xanh, vừa mới làm xong vẫn còn nóng hổi, miếng mực cuốn lại hợp với màu xanh lá cây của ớt xanh, không chỉ có bề ngoài đẹp mắt, mùi thơm còn hừng hực từ trong dĩa tản ra. Liễm đứng ở cửa là có thể ngửi được mùi vị của nó, không khỏi chảy nước miếng, một buổi chiều bụng trống rỗng bắt đầu phạm thượng làm loạn.

Đem túi đựng áo blouse trắng lên trên tủ giày, Ôn Liễm cởi giày, lao thẳng tới bàn ăn hỏi: "Mẹ, hôm nay sao có tâm tình làm nhiều món ngon như vậy?" Một món hai món... Ước chừng năm món, đây là chuyện ngàn năm khó gặp a.

Phải biết bình thường Ôn mẹ đều lười nấu cơm, lúc ở nhà, nấu nhiều nhất là ba món ăn một món canh, không hơn được nữa. Theo như bà nói chính là đủ ăn là được.

Ôn mẹ lại bưng ra một tô canh, tâm tình hớn hở nói: "Mấy ngày nay lật lại hình cũ xem, phát hiện hồi trẻ bản thân thật là xinh đẹp, vì vậy nhất thời cao hứng liền nấu nhiều như vậy."

Ôn Liễm bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy."

Thức ăn lên một lượt, Ôn mẹ ngồi xuống trước, Ôn Liễm giúp bà bới cơm, sau đó cũng ngồi xuống.

Ôn mẹ ăn trước hai chén cơm, sau đó bách tư bất đắc kỳ giải hỏi Ôn Liễm: "Con nói xem ban đầu tại sao mẹ lại chọn ba ba của con chứ?"

Ôn Liễm đang gắp thức ăn, sững sốt một chút trả lời: "Sao con biết được, chuyện này mẹ phải biết câu trả lời chứ?"


"Bây giờ suy nghĩ lại có chút hối hận, không nên bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ trong bức thư tình ba con gửi dụ dỗ, mềm lòng đáp ứng ông ấy ở cùng một chỗ." Ôn mẹ ôm vô hạn tiếc nuối lắc đầu, thở dài một cái.

Ôn Liễm nghe tới đây cũng biết mẹ mình lại bắt đầu nhai đi nhai lại chuyện cũ, về câu chuyện tình yêu lúc còn trẻ của mẹ, từ nhỏ đến lớn Ôn Liễm cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần. Nếu bây giờ để cô kể, cô cũng có thể kể lại một cách tình chân ý thiết như đích thân mình đã trải qua vậy.

Theo như cô tiên đoán, câu tiếp theo mẹ cô nói sẽ liên quan tới một tên tiểu tử khác.

"Nếu không ban đầu còn có một tên tiểu tử cũng đang đeo đuổi mẹ, hắn mặc dù dáng dấp xấu xí hơn ba con, lùn hơn ba con, nhưng nhân phẩm cũng không tệ..."

Ôn Liễm bị nghẹn cơm, sặc một cái, liên tục ho khan.

Ôn mẹ kịp thời rót một ly nước đưa cho cô "Con xem con đi, cũng lớn như vậy rồi còn bị sặc." Ngoài miệng mặc dù chê, nhưng bà vẫn ân cần vỗ vỗ lưng cho Ôn Liễm hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Không có sao, không có sao, mẹ nói tiếp đi." Ôn Liễm uống nước xong sau liền nuốt cơm xuống, không muốn phá hư hứng thú của mẹ.

Ôn mẹ thấy cô không có ho khan nữa, yên tâm, tiếp tục thở dài nói: "Có lúc, tình yêu không thể biết trước được. Giống như mục tiêu đã được định trước vậy, bảo ngươi yêu ai liền yêu, muốn chạy cũng không được..."

Ôn Liễm vốn là muốn nói "Cho nên mẹ thừa nhận là thích ba." Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, đột nhiên nhanh trí, đây không phải là một cơ hội rất tốt để thăm dò sao? Có thể biết mẹ đối với chuyện con gái thích con gái là như thế nào.

Trong lòng quyết định chủ ý, chuẩn bị tốt lời lẽ, cô giả bộ nói chuyện không liên quan mấy hỏi: "Vậy theo như mẹ nói, hai người cùng phái yêu nhau, vậy đây có tính là tình yêu chân thật không?"

"Cái gì? Cùng phái?" Ôn mẹ đột nhiên bị hỏi như vậy có chút không theo kịp.


Ôn Liễm giải thích một chút cho bà hiểu: "Chính là giả thiết một nam sinh thích một nam sinh khác, hoặc là một sinh thích một nữ sinh khác vậy."

Ôn mẹ một chút cũng không có phát hiện Ôn Liễm đang thử thăm dò mình, biểu thị chưa từng nghe qua chuyện như vậy: "Hai người cùng phái cũng có thể thích nhau?"

Ôn Liễm lấy thái độ thường gặp gật đầu một cái: "Tại sao không thể? Trên mạng có rất nhiều chuyện như vậy đó."

Ôn mẹ không thể tưởng tượng nổi lắc đầu một cái, vẫn không dám tin tưởng. Nói tới đây, Ôn Liễm liền biết thái độ của mẹ mình, sợ nếu hỏi tiếp sẽ bị hoài nghi, chuyển sang đề tài khác.

"Mấy ngày trước, bác của con gửi thiệp mời, nói biểu tỷ con coi mắt thành công, qua mấy ngày nữa sẽ tới nhà hàng làm lễ đính hôn, con có đi hay không?" Ôn mẹ vừa ăn cơm vừa nói.

"Không đi." Ôn Liễm quả quyết cự tuyệt, đột nhiên nghĩ tới biểu tỷ chỉ lớn hơn cô ba tuổi, kinh ngạc hỏi: "Coi mắt!!! Chị ấy chỉ lớn hơn con ba tuổi! Nhanh như vậy liền sắp kết hôn rồi!!!"

"Do bác con ép buộc mà, liền kết hôn thôi." Ôn mẹ phong khinh vân đạm nói.

"Mẹ..." Ôn Liễm trong lòng cảm thấy sợ hãi, thận trọng hỏi: "Sau này mẹ sẽ ép con kết hôn sao?" Vì để cho thấy thái độ không muốn coi mắt, cô lại bổ sung thêm: "Con cảm thấy coi mắt rất không đáng tin cậy, vừa gặp lần đầu liền kết hôn? Đáng sợ quá."

Ôn mẹ liếc cô một cái "Con ăn của mẹ, uống của mẹ thôi cũng được đi, chẳng lẽ ngay cả tìm đối tượng cũng cần mẹ hỗ trợ sao? Vậy mẹ có phải đang nuôi một tên phế vật hay không?"

"Tự con tìm đi, tùy tiện tìm, mẹ mặc kệ con." Cuối cùng bà còn nói "Sau này con nhất định phải tìm một người mà mình thích kết hôn, không thương không nên miễn cưỡng."

"Nga ~" có những lời này của Ôn mẹ, Ôn Liễm an tâm rất nhiều, vậy là cô đã giải quyết xong vấn đề tương lai có thể bị thúc giục cưới rồi, sau này liền có thể không chút kiêng kỵ trì hoãn.

Cô cúi thấp đầu, thấp giọng nói lầm bầm: "Nhưng mà kết hôn thật là phiền phức, con không muốn kết hôn đâu."

Cô nói nhỏ, nhưng vẫn bị Ôn mẹ nghe được, hỏi: "Con không kết hôn sau này muốn làm gì?"

Ôn Liễm đong đưa người nói: "Con có thể bồi ba mẹ cả đời a!" Cô đã tính toán hết rồi, nếu ba mẹ thể tiếp nhận, cô liền lừa gạt bọn họ cả đời. Ba mẹ nuôi cô không dễ dàng, cô không thể vì bọn họ không thể tiếp nhận chuyện này mà đi kích thích bọn họ, nhưng cô cũng sẽ không vì vậy mà buông tha ý muốn ở chung với học tỷ!


"Vậy lúc con già rồi làm thế nào?"

Câu nói đầu tiên của Ôn mẹ làm Ôn Liễm cứng họng: "Con..."

Kỳ nghỉ hai tháng qua rất nhanh.

Trong hai tháng này, Ôn Liễm thường xuyên ra ngoài chụp hình, thời gian còn lại sẽ núp ở nhà, trừ việc chỉnh sửa hình gửi bản thảo cho tạp chí xã, chính là đọc mấy cuốn sách mang từ trường về. Mặc dù không nhàm chán, nhưng cô vẫn rất mong muốn trở về trường học.

Dẫu sao đến trường là có thể gặp học tỷ a a a a a a a a a a.

Vừa nghĩ tới học tỷ, cô liền không nhịn được kích động. Muốn bay đến trước mặt nàng, sau đó ôm nàng hôn hôn nàng.

Trong hai tháng qua, hai người vẫn giữ liên lạc với nhau, mỗi ngày đại khái chat video một lần hoặc là gọi điện thoại một lần, nhưng đối mặt với điện thoại di động và máy vi tính lạnh như băng, nơi nào có thể so với người sống sờ sờ được chứ.

Lúc ở nhà, có lúc cô còn nghĩ ra những ý tưởng đột phát, muốn lập tức kéo rương hành lý tới trạm xe, mua vé xe đến chỗ học tỷ, sau đó giống như lần trước đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, cho nàng bất ngờ. Nhiều lần cô đều đã kéo rương hành lý ra cửa rồi, nhưng cuối cùng xảy ra một vài chuyện khiến kế hoạch bị hủy.

Thời điểm biết học tỷ đã tới trường học, cô liền lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai thu thập đồ đạc, nhanh chóng về trường.

Lúc Ôn mẹ đưa cô ra tới cửa, còn không nhịn được thở dài nói: "Chặc chặc, chưa gì đã không dằn nổi rồi, quả nhiên là lớn hết rồi, không thích ở nhà a...."

Ôn Liễm vừa muốn phản bác mẹ mình, thang máy liền lên tới, vội vàng đi vào, sau đó thừa dịp cửa thang máy chưa có đóng lại hết mỉm cười vẩy vẩy tay chào ôn mẹ.

Sau khi đến trường học, Ôn Liễm cất đồ xong, muốn đi tìm học tỷ, đột nhiên nhận được một cú điện thoại, đối phương lấy giọng ra lệnh hỏi: "Em tới trường chưa?"

"A?"...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui