Còn không đợi Ôn Liễm nghĩ ra câu trả lời, Tống Nguyên Câu để bình formalin xuống, lột bao tay ra, đưa tay về phía cô "Luận văn của em đâu, đưa cho tôi nhìn một chút."
Ôn Liễm phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem luận văn đưa tới nói "Em đã sửa lại một chút sai sót, đồng thời viết lại một lần. Không biết có còn chỗ sai nào hay không, mời lão sư xem qua."
Tống Nguyên Câu gật đầu, đẩy đẩy gọng mắt kiếng lên một chút, nghiêm túc nhìn qua luận văn của Ôn Liễm một lần. Thỉnh thoảng bị mùi vị hắc của formalin làm sặc, ho khan một tiếng, Ôn Liễm cũng run lên theo ông ấy, còn tưởng rằng mình viết sai chỗ nào, khiếp khiếp hỏi "Lão sư, còn chỗ sai sao?"
Tống Nguyên Câu trả lại luận văn cho Ôn Liễm "Lần này viết cũng không tệ lắm." Ôn Liễm gật đầu.
"Viết tên lên đi rồi để lên bàn." Tống Nguyên Câu lại mang bao tay vào, nói.
Ôn Liễm mới phát hiện mình quên viết tên, vội vàng bổ sung, dựa theo lời Tống Nguyên Câu mà làm, suy nghĩ một chút cũng không có chuyện gì nữa, xoay người hỏi ông ấy "Lão sư bây giờ em có thể đi được chưa?"
"Chờ một chút." Tống Nguyên Câu ngăn cản cô lại.
"Lão sư còn có chuyện gì căn dặn sao?"
Tống Nguyên Câu nói "Gần đây tôi đang nghiên cứu một vấn đề, em có hứng thú tới giúp tôi một tay không?"
Ôn Liễm đờ ra, vấn đề? Có vấn đề gì mà lại cần sinh viên năm nhất như cô hỗ trợ, có chút thấp thỏm hỏi "Em mới học năm nhất... có thể giúp lão sư việc gì?"
Tống Nguyên Câu không chút nghĩ ngợi nói "Chính là xử lý một ít thí nghiệm động vật mà thôi, sẽ không bắt em làm chuyện em không biết đâu." Xem ra ông ấy đã sớm coi trọng Ôn Liễm nên muốn cô tới hỗ trợ.
Cô vô cùng vinh hạnh khi nhận được sự đãi ngộ như vậy từ lão sư, trong lòng có chút sợ hãi lại có chút vui mừng không kể xiết. Hai loại tình cảm quấn quít chung một chỗ, Ôn Liễm cũng không biết nên làm ra loại biểu tình gì mới phải, chân mày nhíu lại, miệng há ra. Nhất thời nội tâm không thể đưa ra được quyết định "Chuyện này..."
Tống Nguyên Câu lại cầm formalin lên, nói "Những chuyện này sau này các em cũng sẽ làm, chẳng qua là cho em biết trước một chút về nó thôi. Được thực hành nhiều thì sẽ giúp cho em rất nhiều sau này."
Không thèm nhìn tới Ôn Liễm một cái, lạt mềm buộc chặt nói "Nếu như em không nguyện ý cũng không sao, tôi có thể tìm người khác giúp."
"Lão sư, em nguyện ý!" Ôn Liễm vừa nghe, liền vội vàng đáp ứng. Có thể tự tay làm thí nghiệm đây là chuyện cô cầu cũng không được. Từ trước đến giờ lâm sàng đều coi trọng thực hành hơn lý thuyết, sau này nếu ra ngoài làm việc thì bệnh viện cũng sẽ yêu cầu người có kỹ năng thực hành xuất sắc. Cho dù lão sư bảo cô quét dọn vệ sinh phòng thí nghiệm để có thể nhìn ông ấy làm thí nghiệm thì cô cũng vui vẻ.
"Vậy em đưa số điện thoại di động đây, có chuyện thì tôi sẽ gởi tin nhắn thông báo cho em." Tống Nguyên Câu đạt được mục đích nhưng vẫn diện vô biểu tình nói.
"Dạ được." Ôn Liễm lấy một tờ giấy ở trên bàn, nhanh chóng viết số điện thoại đem mình xuống, sau đó đi tới bên cạnh Tống Nguyên Câu định giúp ông ấy một chút "Để em cầm giúp lão sư."
"Hừ, sinh viên các em tay chân vụng về, tôi không yên tâm. Em đi đi, mình tôi làm được rồi." Tống Nguyên Câu cự tuyệt hảo ý của cô, đuổi cô ra khỏi phòng xét nghiệm.
Ôn Liễm đi trên hành lang, cảm giác phá lệ ung dung, cả người cũng sắp lay động theo chiều gió rồi, cúi đầu, miệng cười tới tận mang tai, không kềm chế được tâm tình kích động trong lòng, đi bộ cũng không được, bước chân sáo, đi hai bước nhảy một bước, giống như đứa trẻ tìm được tìm vui vậy.
Sau khi xuống lầu, cô nhảy xuống bậc thang cuối cùng, đang định tới đại sảnh, đột nhiên nghe sau lưng có một giọng nam hô lên "Tiện Khê."
Cô đối với tên của học tỷ còn muốn nhạy cảm hơn so với nghe tên mình, mặc dù bởi vì khoảng cách hơi xa, giọng nam đó có chút nhỏ, nhưng Ôn Liễm vẫn có thể nghe rất rõ ràng, nhanh chóng thắng lại, ngừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đứng ở bậc thềm trước cửa phòng học, Cố Tiện Khê nghe có người đang gọi mình, ôm sách xoay lại thì thấy Tân Niên trưởng đang mỉm cười đứng ở sau lưng nàng, ngạc nhiên nói: "Tân Niên trưởng? Sao anh lại ở chỗ này?"
Tân Niên trưởng một bên vai đeo túi xách một tay cắm ở trong túi quần, một tay nắm dây đeo, nói "Anh cũng vừa tan lớp, không nghĩ đến sẽ ở nơi này gặp được Tiện Khê, thật trùng hợp."
"Ừm, đúng lúc ghê." Cố Tiện Khê vểnh môi gật đầu một cái.
"Em muốn đi ăn cơm sao?" Tân Niên trưởng nghiêng đầu một chút, hỏi.
"Đúng vậy." Cố Tiện Khê trả lời "Em ở chỗ này chờ Nhã Khiết." Đúng lúc Từ Nhã Khiết xách túi xách từ trong phòng học đi ra, đi tới tùy tiện vỗ vai Tân Niên trưởng một cái nói "A, Tân Niên trưởng đã lâu không gặp."
"Anh cũng muốn đi, không bằng chúng ta cùng nhau..." Tân Niên trưởng bị nàng cắt đứt lời, có chút không thích cái loại kỳ đà cản mũi này, lông mày thoáng nhíu lại.
Cho dù chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng vẫn bị Cố Tiện Khê phát giác hắn không vui, vội vàng kéo Từ Nhã Khiết trở lại, giảng hòa nói "Không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi."
Không nghĩ tới Cố Tiện Khê sẽ chủ động mời mình cùng nhau ăn cơm, Tân Niên trưởng khó tin chớp mắt một cái, không ngừng gật đầu đáp ứng, đây cũng tính là nhân họa đắc phúc đi.
Ba người đi tới phòng ăn, Tân Niên trưởng đi ở phía trước, Cố Tiện Khê và Từ Nhã Khiết khoác tay nhau theo ở phía sau.
Từ Nhã Khiết ở bên tai Cố Tiện Khê nhỏ giọng hỏi "Không phải nói sau khi tan học sẽ ra ngoài ăn sao, sao đột nhiên lại đáp ứng đi ăn cơm với anh ta vậy?"
Cố Tiện Khê trợn mắt nhìn nàng quở trách "Còn không phải là do cậu sao."
A? Từ Nhã Khiết bối rối sờ đầu một cái, vẫn không rõ mình đã làm sai chuyện gì.
Ôn Liễm đi theo các nàng tới phòng ăn, lựa chọn cách xa bọn họ một chút nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chỗ ba người các nàng ngồi. Vì để lẩn tránh, cô còn cố ý lấy một phần cơm tới.
Nhìn Cố Tiện Khê cùng với nam sinh kia vừa nói vừa cười, mà Từ Nhã Khiết ngồi ở bên cạnh nàng bình thường miệng lải nhải không ngừng vậy mà giờ lại không thèm nói chuyện, chỉ có thể yên lặng ăn cơm, lông mày Ôn Liễm không kiềm được nhíu chặc.
Cái nam sinh đó rốt cuộc là ai, tại sao anh ta có thể thân cận như vậy với học tỷ, học tỷ còn cười với anh ta nữa! Hơn nữa còn cười rất vui vẻ! Ánh mắt Ôn Liễm nhìn chằm chằm vào ba người ngồi đằng kia, tay cầm đũa bắt đầu chọc chọc chém cơm, trong lòng từng bước từng bước dâng lên nghi hoặc, giấm chua nồng nặc lan tràn ra khắp người.
Trong lòng biết bản thân không nên có phản ứng như vậy, nhưng lại không nhịn được ghen ghét trong lòng. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một cái khả năng, nam sinh đó sẽ không phải là bạn trai của học tỷ đi... Hai người nhìn qua cũng rất là xứng đôi.
Học tỷ có nói trong năm nay nàng muốn bắt đầu một mối tình. Mà cô thì dường như...cho tới bây giờ không có hỏi học tỷ có bạn trai hay không... Học tỷ có bạn trai...vậy cô cũng không có cơ hội nữa.
Cô đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng không ngờ rằng, ngày này lại tới nhanh như vậy. Ôn Liễm thu hồi ánh mắt, gắt gao cắn môi dưới, đau lòng khó mà kiềm lại được.
A di dọn dẹp bát đĩa nhìn chằm chằm cô rất lâu, rốt cuộc không nhịn được đi tới, nói "Bạn học, không nên lãng phí thức ăn a. Đã là người trưởng thành rồi mà còn nghịch thức ăn là sao?"
Ôn Liễm bị bà ấy kêu định thần lại, đột nhiên thả lỏng người cũng thả ra môi dưới sắp bị cô cắn nát. Nhìn xuống đôi đũa cầm trên tay, một chén cơm đầy đã bị cô xới tung phân nửa, ngượng ngùng đỏ mặt, lấy tay che chén cơm lại nói "Đã biết, a di."
Sau khi a di dọn dẹp chén đĩa đi rồi, Ôn Liễm thu thập lại thức ăn trong chén, ngẩng đầu lên lần nữa thì Cố Tiện Khê các nàng đã cơm nước xong. Tân Niên trưởng muốn đưa các nàng trở về phòng, vị trí Ôn Liễm vừa vặn ở kế bên cửa phòng ăn, nếu đi ra thì sẽ bước qua chỗ cô ngồi.
Ôn Liễm thấy bọn họ đứng lên chuẩn bị đi về phía này, vội vàng cúi đầu lùa cơm vào miệng, làm bộ không có nhìn thấy gì cả. Trong lúc vô ý lại để cho Cố Tiện Khê phát hiện, nàng đi mấy bước tới trước mặt Ôn Liễm, vỗ bàn một cái nói "Ôn Liễm."
Ôn Liễm ngẩng đầu lên, giả bộ kinh ngạc vui mừng nói "Học tỷ, trùng hợp như vậy, chị cũng ở ăn cơm nơi đây?" Diễn xuất của cô y như thật, Cố Tiện Khê dĩ nhiên không có phát hiện cái gì, ngay cả Ôn Liễm cũng cảm thấy phải tự cấp cho bản thân một cái tượng vàng Oscar.
"Mới vừa ăn xong, đang muốn trở về phòng ngủ nè." Cố Tiện Khê cười nói, thái độ hoàn toàn bất đồng với khi đối mặt với Tân Niên trưởng. Nàng hỏi Ôn Liễm "Em có về chưa? Có thể đi cùng a."
Ôn Liễm rất muốn đi chung với học tỷ bất quá nhìn một chút cái nam sinh trước mặt lại nhìn vào chén cơm, lắc đầu một cái, gượng cười nói "Học tỷ đi trước đi, em chưa có ăn cơm xong."
Cố Tiện Khê cũng chú ý tới thức ăn vẫn còn nhiều trên bàn của cô, mặc dù cơm ít đi hơn nửa nhưng thức ăn vẫn còn rất nhiều, có chút quái dị, nhưng cũng không có nói gì, cho là cô mới tới không bao lâu, gật gật đầu nói "Vậy chị đi trước đây." Chào tạm biệt Ôn Liễm liền rời đi.
"Được." Ôn Liễm đưa mắt nhìn bóng người Cố Tiện Khê và Từ Nhã Khiết biến mất ở chỗ rẽ ngoài cửa phòng ăn, để đũa xuống. Ăn cơm gì chứ, một chút khẩu vị cũng không có. Lại ngồi yên một hồi, hoàn toàn không thấy ánh mắt muốn giết người của a di trong phòng ăn, để lại thức ăn không có chạm qua bao nhiêu trên bàn rồi đi.
"Ai nha, Ôn Liễm cậu cũng đừng nắm chặt con ếch đồng như vậy, nó sắp bị cậu bóp chết rồi." Cao Tĩnh Kỳ từ trên tay Ôn Liễm đoạt lấy con ếch, ôn nhu vuốt ve. Con ếch bị nàng vuốt ve trở nên phá lệ không có ngồi yên, chân sau giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là giữ chặt nó lại, hai tay cầm con ếch tránh cho nó nhảy mất.
Đây là giờ học thí nghiệm, Ôn Liễm các nàng hôm nay phải làm thí nghiệm về phản xạ co chân ếch. Đơn giản mà nói chính là giết một con ếch đồng còn sống nhăn răng, lột da, sau đó lấy đùi chân sau làm thí nghiệm.
Bởi vì con chẫu chuộc không dễ bắt lại là động vật bắt côn trùng cho nên đối tượng thí nghiệm của Ôn Liễm các nàng biến thành con ếch đồng. Mặc dù dáng dấp xấu xí một chút nhưng ít nhất trên da không mang độc.
Cao Tĩnh Kỳ và Ôn Liễm cùng một tổ, hai người bọn họ phụ trách một con ếch. Nàng cảm thấy Ôn Liễm hôm nay có chút kỳ lạ, thường ngày thời điểm làm thí nghiệm, cô luôn là người tích cực nhất, vừa có thể cầm đao vừa có thể ghi chép, nhất định chính là tuyển thủ toàn năng.
Bất quá hôm nay lại không giống lắm, từ khi mặc áo khoác bác sĩ vào thì Ôn Liễm liền lẳng lặng ngồi một chỗ không biết đang suy nghĩ gì. Tay cũng không an nhàn, lần lượt sờ dụng cụ thí nghiệm. Lúc lão sư giảng xong các bước cầm con ếch thì cô lại nắm lấy nó, cầm trong tay đung đưa.
Hình ảnh thật đẹp, không dám nhìn. Cao Tĩnh Kỳ tự hiểu là bọn họ đang phối hợp trình diễn âm nhạc. Đung đưa đung đưa ~ đung đưa đung đưa ~ khó nén được nhiệt huyết đang trào dâng..." vậy là có thể trình diễn một một khúc vũ quảng trường rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...