“Không không không, con hiểu lầm ba con rồi.” Cố mẹ khoát tay lia lịa, muốn nói vài lời tốt dùm Cố Hoa Huy “Ba con thật sự bận việc nên mới không có tới thăm con.”
Cố Tiện Khê tức giận nói “Con gái ruột của mình bị thương cũng không thèm tới nhìn một chút, ông ta thật là bận bịu...” Lần này Cố Tiện Khê bị thương, Cố ba chưa tới thăm nàng lần nào đã làm cho hỏa tuyến ở trong lòng Cố Tiện Khê bùng cháy.
“Ông ấy chỉ ra ngoài chơi một chút thôi.” Cố mẹ thở ra, giọng nói yếu hẳn “Ông ấy làm việc cũng rất mệt mỏi.”
“Mẹ người đừng nữa dung túng cho ông ta nữa.” Cố Tiện Khê không phải là không biết ba nàng đi làm rất mệt mỏi, nhưng vì cái gì lại đi đánh bạc. Nếu ghiền rồi thì coi như xong.
“Tiền ông ta đi làm kiếm được tất cả đều bị ném vào cờ bạc hết rồi.” Cố mẹ cứ nói tốt cho Cố ba làm cho Cố Tiện Khê tràn đầy hỏa khí. Nàng biết không nên nổi giận với mẹ mình, nhưng quả thực không thể nhịn được, hơi lớn giọng.
“Nhà chúng ta ba miệng ăn hoàn toàn dựa vào một mình mẹ, mẹ không khổ cực sao?” Cố Tiện Khê đau lòng nói. Cố mẹ mới ngoài bốn mươi, nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ già hơn bạn cùng tuổi, tất cả đều do người phải mang gánh nặng trên vai.
“Mẹ có thể chịu được.” Cố mẹ cười khổ nói: “Hơn nữa bây giờ không phải con cũng có thể kiếm một chút tiền phụ giúp mẹ hay sao?”
Những lúc ở trường học có thời gian rãnh là Cố Tiện Khê sẽ đi làm thêm, tuy có thể kiếm một chút tiền ăn uống nhưng số tiền này đối với học phí của nàng mà nói chẳng khác gì muối bỏ biển. Học phí của nàng đều là do một tay Cố mẹ nhịn ăn nhịn xài tiết kiệm mà ra.
Cố Tiện Khê hiểu Cố mẹ còn chưa ý thức được chuyện nghiêm trọng, nàng tận lực nói ra những cái xấu “Nhưng mà ông ta cứ đánh bạc như vậy hoài, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ra đường ở.”
Cố mẹ lại không cho là ba Cố Tiện Khê thích đánh bạc thì có vấn đề gì “Ba con biết chừng mực mà, ông ấy chỉ dám đánh nhỏ thôi, có bao giờ đánh lớn đâu.”
Cố Tiện Khê nhắm mắt lại hít một hơi, cố nhịn xuống lửa giận trong lòng hỏi “Lúc con ở trường, ông ta có phải lại đánh mẹ nữa không.”
“Không có.” Cố mẹ lên tiếng phủ nhận nói.
Cố Tiện Khê nhìn phản ứng một cái là biết có rồi, chỉ là người không muốn để cho mình biết mà thôi, dùng giọng hoài nghi hỏi “Không có?”
Cố mẹ bị nàng truy hỏi xoa xoa tay có chút lo lắng đáp “Thỉnh thoảng...”
Điểm này mới là ác cảm sâu nhất trong lòng Cố Tiện Khê, ba mình không chỉ thích đánh bạc, những lúc khó chịu ở chỗ làm sẽ về đánh Cố mẹ cho hả giận.
“Mẹ...” Cố Tiện Khê vô lực hô.
“Về nhà mẹ sẽ khuyên nhủ ông ấy. Nếu ông ấy không nghe, mẹ cũng không còn cách nào nữa.” Con gái trưởng thành, không còn là đứa con nít nữa, cũng không cần chuyện gì cũng nhờ mình hỗ trợ. Cố mẹ nói với giọng nhỏ dần.
Cố Tiện Khê há miệng định nói gì đó, nhưng còn chưa đợi nàng lên tiếng, Cố mẹ liền tự mình giải thích “Con biết là sau khi mẹ sinh con cũng không sinh được thêm đứa con trai nào hết. Mẹ luôn cảm thấy có lỗi với ba con, làm cho ông ấy không có....”Cố mẹ sờ bụng một cái, thần sắc ưu thương nói “Cho nên ông ấy thích chơi thì cứ để ông ấy chơi. Đều do bụng mẹ không...”
Cố Tiện Khê hốc mắt ửng đỏ, nhắc tới vấn đề nàng định hỏi sau này “Mẹ, người hối hận khi sinh ra con sao?”
Cố mẹ khẳng định nói “Mẹ chưa bao giờ hối hận khi sinh ra con.” Sợ Cố Tiện Khê không tin, lại tăng thêm hai chữ “Thật sự.”
Nhận được đáp án này, lòng Cố Tiện Khê như được an ủi, mẹ mình không hối hận khi mang mình tới thế giới này, vậy nàng không phải là thứ dư thừa rồi, như vậy so với là cô nhi tốt hơn nhiều.
Cố mẹ mang chút tiếc nuối tiếp tục nói “Chỉ là không có sinh người em trai cho con...”
Cố Tiện Khê thấy bà còn nhớ tới chuyện này vuốt vuốt lưng bà nhẹ nhàng an ủi “Mẹ cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa, chỉ có tự tăng thêm phiền não mà thôi...”
Cố mẹ kéo tay Cố Tiện Khê xuống, nói “Mẹ biết, mẹ biết, bây giờ mẹ chỉ muốn nuôi con khôn lớn sau đó được thấy con kết hôn sinh con trải qua cuộc sống hạnh phúc là được.”
Cố Tiện Khê vểnh môi gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Thật sự hôn nhân thất bại của ba mẹ nàng làm nàng đối với hôn nhân có một chút bóng ma. Tương lai thế nào không thể chỉ dựa theo lời nói của Cố mẹ, đây là một câu đố chưa có lời đáp. Thời điểm Cố mẹ nói tới vấn đề này, trong lòng nàng như có chút thanh âm phản đối, chẳng qua là không dám nói ra mà thôi.
Cố Tiện Khê do dự rất lâu mới hỏi “Mẹ, ông nội bà nội ban đầu đối đãi với mẹ như vậy, ba cũng đòi ly dị, vậy sao mẹ lại không đồng ý?” Nếu như lúc trước mẹ ly dị với ba chắc bây giờ mẹ cũng sẽ không phải sống trong dầu sôi lửa bỏng như vậy.
Điều này chạm tới vết thương ẩn giấu ở trong lòng nhiều năm của Cố mẹ, ánh mắt bà ảm đạm dần nói “Mẹ chỉ muốn cho con một gia đình hoàn chỉnh thôi.”
Trong lòng Cố Tiện Khê đã sớm có một ít ý tưởng, thử dò xét hỏi “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ a.” Cố mẹ do dự nói “Mẹ đã già rồi, cùng ba con ly dị có ích lợi gì?”
Cố Tiện Khê thở dài một cái, đúng là không thể thay đổi ý của mẹ. Thầm hận bản thân sao không phải là đứa bé trai mà lại là một đứa con gái. Cũng bởi vì nàng là một đứa con gái cho nên ông nội và bà nội mới chê một nhà của nàng, ba nàng cũng cảm thấy mẹ nàng thiếu nợ ông ấy cho nên không chút kiêng kỵ khi dễ mẹ nàng.
Nàng rất oán hận ông nội bà nội và ba, cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ với nàng. Thậm chí! Cũng là vì có quan hệ máu mủ này mà nàng mới oán hận bọn họ không quan tâm nàng. Những người khác đều yêu thích nàng, trừ vài người không mang theo mục đích, những thứ khác nàng cũng không lạ gì.
“Mẹ chừng nào chúng ta mới có thể nói chuyện rõ ràng với nhau được?” Cố Tiện Khê nói.
“Vậy con nói đi.” Cố Tiện Khê đã là sinh viên đại học, những gì nàng nói Cố mẹ luôn cảm thấy đúng.
“Bây giờ không thích hợp, để sau này đi.” Cố Tiện Khê xoa xoa nước mắt tràn trên khóe, bây giờ tâm tình nàng không ổn định, nàng sợ rằng nếu nói tới sẽ lại nổi giận, nhưng dù sao cũng phải đem một số truyện nói rõ ràng.”Được.” Cố mẹ đáp ứng
Hai người họ bên này đang kịch liệt thảo luận, còn Cố Hoa Huy vẫn còn đang ở trong căn phòng tối nhỏ tràn ngập khói thuốc đánh bài xì phé. Ông ta híp mắt nhìn bài trong tay, trên bàn để một số tiền không nhiều lắm, rất sợ sẽ lỡ mất thời cơ tốt để thả bài, đối với sinh hoạt khó khăn một chút cũng không lo lắng.
Sau buổi nói chuyện này không lâu, Cố Tiện Khê va Ôn Liễm được xuất viện.
Cố Tiện Khê là do bị gảy xương nên chỉ cần tịnh dưỡng một đoạn thời gian là ổn, nếu cứ ở lại trong viện vừa phí tiền lại mất công nên đề nghị được xuất viện với bác sĩ. Còn Ôn Liễm thì không được vì bác sĩ sợ trong cơ thể cô còn lưu lại độc chưa tiêu hết, tùy thời sẽ phát tác nên ở lại viện quan sát một đoạn thời gian.
Nhưng Ôn Liễm thấy Cố Tiện Khê xuất viện cũng không muốn ở lại trong bệnh viện nữa. Cô liền đi gặp bác sĩ cầu khẩn, bác sĩ mới chịu gật đầu cho cô xuất viện, điều kiện tiên quyết là mỗi tuần phải tới kiểm tra máu một lần.
Chuyện trúng độc này Ôn Liễm không có nói cho Ôn ba Ôn mẹ biết, sợ họ sẽ lo lắng cho mình. Sau khi giúp Cố mẹ mua vé xe liền quay lại. Tuy nói Tuy nói Ôn ba Ôn mẹ sẽ không trách cứ nhưng lớn như vậy còn làm ba mẹ lo lắng, Ôn Liễm cảm thấy có chút xấu hổ.
Sau khi quay lại trường học, Ôn Liễm đứng dưới tàng cây hít một hơi, nói với Cố Tiện Khê ngồi trên xe lăn “Học tỷ, đúng là không khí trường học tốt hơn a. Trong bệnh viện chỗ nào cũng là mùi nước khử trùng, khó chịu muốn chết.” Vì giúp Cố Tiện Khê quay về trường học, cô đặc biệt mướn một chiếc xe lăn cho Cố Tiện Khê, để nàng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.
Cố Tiện Khê cười yếu ớt nói “Dù gì đó cũng là nơi làm việc của em sau này, em còn dám ghét nó.”
Ôn Liễm bỉu môi nói “Đó cũng là chuyện sau này, bây giờ ghét được thì cứ ghét.” Vừa nói vừa đẩy xe lăn đi về phía trước. Cố Tiện Khê lắc đầu cười.
“Học tỷ sao chị không theo mẹ về nhà nghỉ ngơi vậy?” Ôn Liễm nhớ tới buổi sáng khi cô đưa Cố mẹ tới trạm xe, Cố mẹ trước khi lên xe đã cầm tay cô cảm ơn rất nhiều, làm cô xấu hổ, mặt đều đỏ ửng.
Cố mẹ vốn là muốn mang Cố Tiện Khê về nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay lại trường, nhưng Cố Tiện Khê không muốn nhìn thấy ba mình, liền cự tuyệt. Lúc đi mặt Cố mẹ đầy tịch mịch.
Cố Tiện Khê chỉ chỉ cái chân bị gãy nói “Em nhìn đi coi bây giờ chị có thích hợp ngồi xe đường dài hay không?”
Ôn Liễm suy nghĩ một chút nói “Dĩ nhiên không thích hợp.”
Sau khi Ôn Liễm đưa Cố Tiện Khê trở về phòng ngủ mới quay về phòng mình. Mới vừa mở cửa ra, hô: “Các đồng chí, tôi đã trở lại!”
Cao Tĩnh Kỳ nhanh nhẹn nhất thấy Ôn Liễm trở lại, lập tức liền nhảy tới trước mặt cô nói “Ôn Liễm trở lại rồi!”
“Đúng vậy.” Ôn Liễm cười nói “Nhớ tôi không?”
Lâm Tuyết Tuệ không lạnh không nóng chậm hơn Cao Tĩnh Kỳ một bước nói “Hôm nay là thứ bảy đang lúc chúng ta rãnh rỗi định đi tới bệnh viện thăm cậu đấy, không ngờ cậu về rồi.”
“Hôm nay làm thủ tục xuất viện rồi.”Ôn Liễm giải thích.
“Còn cái vị học tỷ bị thương chung với cậu đâu?” Cao Tĩnh Kỳ nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài không có ai.
“Tôi đưa chị ấy về rồi.”
Trong phòng ngủ chỉ có Lâm Tuyết Tuệ và Cao Tĩnh Kỳ, Hồng Mạn Văn lại không có ở đây, Ôn Liễm vốn quan tâm đến bạn cùng phòng, thuận miệng hỏi “Mạn Văn đâu?”
“Sáng sớm nàng ta đã ra ngoài, cũng không có nói đi nơi nào, không cần để ý.” Cao Tĩnh Kỳ đáp.
Ánh mắt nàng quan sát một hồi trên người Ôn Liễm “Cậu ổn chứ?”
Ôn Liễm thành thật nói “Có chút vấn đề nhỏ.”
Cao Tĩnh Kỳ kinh ngạc há to mồm nói “Vậy sao lại xuất viện, mau mau quay lại bệnh viện điều trị đi!” Vừa nói vừa đẩy Ôn Liễm ra ngoài cửa, giống như phải đẩy Ôn Liễm tới cửa bệnh viện chịu bỏ qua.
Ôn Liễm giải thích với nàng một hồi nàng mới buông cô ra.
Đến tối lúc chuẩn bị tắt đèn, Ôn Liễm ngồi vào bàn nhìn máy vi tính đã lâu không dùng, cảm giác có chút xa lạ. Cô đàng định mở lên xem, điện thoại di động đột nhiên rung lên, cầm lên xem, không tới hai giây, cô liền đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...