---Chiều---
Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ nên liền nhắn tin cho cậu trai:
-Mình chuẩn bị xong rồi!
Cậu trai lập tức trả lời tin nhắn của tôi:
-Okay! Mình cũng vừa đến cổng nhà bạn.
Tôi rất bất ngờ và nghĩ thầm:"nhanh vậy trời! Đi tên lửa đến hay sao vậy?", tôi chạy ra cổng chẳng thấy cậu trai đâu, chỉ thấy một cành hoa hồng đỏ đính kèm mảnh giấy ghi "Hãy theo hướng dẫn của hoa hồng". Tôi bắt đầu thắc mắc chẳng biết cậu trai đang bày trò gì, tôi tò mò đi theo hướng của những cành hoa hồng được đặt trên đường. Cứ đi đến mỗi cành hoa, tôi đều cúi xuống nhặt chúng lên vì tôi không muốn mang tội danh "vứt rác bừa bãi nơi công cộng". Không biết cúi xuống nhặt bao nhiêu lần, hiện giờ tôi chỉ thấy mệt và số lượng hoa trên tay tôi ngày một nhiều.
Các cành hoa hồng dẫn tôi đến công viên gần đó, tôi bước vào công viên nhặt hết những cành hồng cuối cùng thì thấy phía trước có một cái cây cực to, bên trên là những lọ thủy tinh chứa một thứ chất lỏng đầy màu sắc và còn có các ngôi sao nhỏ bên trong. Tôi đứng im quan sát cái cây và cảnh vật xung quanh mình, đây là lần đầu tiên tôi đến công viên này và tôi không ngờ ở công viên lại có một cái cây đẹp đến vậy. Tôi cứ nhìn như nhỏ "hai lúa mới lên thành phố", bỗng cậu trai từ đâu xuất hiện và đứng trước mặt tôi.
Trên tay cậu trai còn có thêm một bó hoa hồng đỏ, cậu tặng tôi và nói:
-Tất cả số hoa trên tay của bạn tượng trưng cho số ngày mà chúng ta gặp mặt nhau. Ngay từ ngày đi học đầu tiên mình đã thầm yêu mến bạn, bạn là một người đặc biệt nhất từ trước đến giờ mình gặp qua. Bạn lạnh lùng nhưng lại có trái tim ấm áp, bạn biết cách che giấu cảm xúc của chính bạn và điều mình sợ nhất là khi bạn mỉm cười. Lúc bạn mỉm cười, có thứ gì đó khiến nụ cười của bạn không được tự nhiên, mình sợ phải thấy bạn im lặng và khi mình hỏi lí do thì bạn chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Ngày gặp mặt đầu tiên, chúng ta thay vì giới thiệu tên nhưng bạn không làm vậy, mình không biết bạn đã biết tên mình chưa nhưng mình đã cố gắng tìm hiểu tên của bạn. Mình hy vọng chúng ta có thể giới thiệu tên như bao người bạn khác, bắt đầu từ mình...
Nói xong cậu trai nắm lấy tay tôi rồi mở lời:
-Chào bạn! Mình là Risky, rất vui được làm quen với bạn!
Tôi bật cười rồi cũng làm theo cậu trai:
-Chào Risky! Mình là Vi, rất vui được làm quen!
Cậu trai gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi nói tiếp:
-Mình hy vọng sau này trước mặt mình, bạn không cần tỏ ra mạnh mẽ... hãy để mình bảo vệ bạn!
Tôi rất bất ngờ khi nghe câu nói đó từ Risky nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, vì bản thân tôi biết được cái cảm giác tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tất cả mọi người mệt mỏi đến mức nào. Đôi khi rất cần một người bên cạnh an ủi, động viên hay chỉ cần một bờ vai cho tôi tựa vào thôi cũng là điều rất khó khăn. Tôi sợ, sợ mọi người phát hiện ra tôi là đứa yếu đuối, sợ mọi người không tin tưởng để tôi chở che cho họ lúc cần thiết, sợ bị kẻ thù của mình phát hiện ra điểm yếu của chính mình. Hiện tại tôi chưa có kẻ thù nhưng sau này ra xã hội cạnh tranh thì chắc chắn sẽ có, thế nên tôi học cách che giấu cảm xúc của mình và tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng hiện giờ tôi không cần phải gồng mình như trước đây nữa, tôi đã có Risky bên cạnh an ủi và động viên, tôi muốn nói một lời cảm ơn với Risky vì đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Tôi ôm Risky và nói:
-Cảm ơn bạn! (Món quà vô giá của tôi... - tôi nghĩ thầm)
Tôi và Risky đến rạp chiếu phim, chúng tôi lựa chọn một bộ phim hành động Mĩ để xem. Tôi không có thói quen ăn bắp rang khi xem phim nên chỉ uống nước, Risky cứ ép tôi ăn bắp rang nên tôi cũng ăn vài miếng cho cậu ấy vui. Phim chuyển đến cảnh đánh nhau, tôi bị giật mình bởi âm thanh quá to, Risky thấy vậy liền choàng tay qua vai tôi rôi giữ chặt. Tôi không biết cậu ấy có thích tôi như tôi thích cậu ấy hay không, tôi cảm thấy hạnh phúc khi cậu choàng tay qua vai tôi. Hy vọng hạnh phúc nhỏ bé của tôi sẽ được kéo dài mãi, tôi hy vọng khoảnh khắc này sẽ ngừng lại cho tôi cảm nhận thêm chút hơi ấm của tình yêu sau bao lần tổn thương...
Kết thúc buổi xem phim, chúng tôi cùng nhau đi ăn ở nhà hàng Hàn Quốc, tôi rất thích ăn mì tương đen của Hàn Quốc và muốn giới thiệu với cậu ấy nên gọi hai phần. Trong khi chờ đợi phục vụ đem thức ăn đến, tôi và Risky nói một số chuyện linh tinh cho đến khi phục vụ đem thức ăn ra và cùng nhau ăn.
Sau khi kết thúc bữa tối, cậu ấy đưa tôi về nhà và nói:
-Chúc bạn ngủ ngon!
Tôi mỉm cười chúc lại cậu:
-Bạn cũng ngủ ngon!
Nói xong tôi bước vào nhà còn cậu vẫn đứng đó đợi tôi vào hẳn trong nhà rồi mới quay lưng bước đi. Tôi vào phòng của mình, cứ mãi suy nghĩ về buổi đi chơi ngày hôm nay, cảm thấy rất khó ngủ nên lên mạng nghe vài bài hát mà tôi yêu thích.
Âm nhạc là liều thuốc xoa dịu cho trái tim tổn thương, là thuốc bổ cho trái tim đang yêu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...