Gửi Nhà Kế Bên FULL


Suốt cả tuần nay nó để ý … anh bị làm sao í
Cứ thi thoảng lại ngồi bần thần một mình, xong lẩm bẩm gì đấy, rồi lại thì thầm với cô Như, lúc nào hỏi liền bảo không biết :))
Nhắc mới nhớ, tầm 1 tuần nữa là anh đi Canada rồi còn gì, cách cả nửa Trái Đất, nghĩ đến thôi mà buồn.
Chiều nay như thường lệ bố lại tăng ca, mẹ với cô Như lại rủ nhau đến câu lạc bộ buổi tối, Thanh Duy dỗ ngọt nó để đi chơi cùng với " bạn gái" vâng, thứ anh mất nết.
Và nay nó liền sang ăn cơm nhà anh, và đương nhiên là anh nấu rồi.
Nó ngồi chống tay bấm điện thoại.
- Em không ngờ là anh biết nấu ăn đấy.
Anh phải nói là cái thứ đẹp xức xắc chứ đùa, mặc tạp dề cũng đẹp:)
- Ơ em đang khinh thường anh à?_ Anh đứng trong bếp nói ra.
Nó lắc đầu.
- Không có, đang nghĩ sau này vợ anh sướng phải biết.
Anh cười.
- Sao sướng?
- Thì có chồng vừa đẹp trai tài giỏi, đã vậy còn biết nấu ăn _ Nó chun mũi_ Em mới là người lo cho tương lai của bạn thân này.
Anh bê thức ăn ra bàn.
- Công chúa nhỏ này còn lo cái gì?
Nó hơi ngại nhưng vẫn gân cổ cãi.
- Gì mà công chúa ~ Sau lỡ em mà không biết nấu ăn, chồng em nó đấm em mất à?
- Không đấm, tuyệt đối không đấm.
- Sao anh biết ?
Không để anh trả lời, nó đứng dậy, giơ camera lên.
- Nào nào, cho em chụp thành quả này rồi đi chém gió phát.
- Em phải chụp người nấu chứ :((

- Người nấu là đây nè :v
Nó chỉ vào nó.
- Lươn vừa thôi.
Nó nói thế nhưng vẫn giơ máy quay về phía anh.
- Nào nào Đoàn bếp trưởng, smile ~
Anh cũng giơ tay số 2 truyền thống lên, cười mỉm.

Áaaaaaaaa chết tịt cái đồ đẹp trai, không nhẽ cất về làm của riêng cho rồi :)
Nó gật gù hài lòng.
- Đẹp đấy.
Anh cúi xuống hỏi.
- Người đẹp hay đồ ăn đẹp?
Nó đỏ lựng mặt, tên này lại ăn gan hùm à.
- Đương nhiên là đồ ăn rồi.
- Ồ _ Anh cười, gật gật _ Thế có muốn chụp chung với " đồ ăn " không?
Nó đưa điện thoại cho anh.
- Oce, nhờ anh.
- Chụp đây cũng được.
Anh giơ điện thoại anh lên.

Chụp nó vào điện thoại anh á? Hehehehehehe lời quá í chứ.
Vậy nên mình phải thật xinh gái
Nó tạo dáng cư tê hết mức có thể, anh chỉ vừa chụp vừa cười làm nó ngại chết đi được.
Nó lon ton chạy đến xem thành quả.
- Em xem với.
- Đã chụp xong đâu.
Nó chưa kịp ú ớ gì, anh trực tiếp kéo nó vào người, sát anh, giơ điện thoại lên.
Tách

Loading ……………
Ủa alo? Ơ anh làm cái gì vậy?
Ý thức chưa trở về nhưng dây thần kinh với máu đang chạy loạn xạ hết cả lên rồi đây này.

Anh vừa nãy chính là chủ động kéo nó chụp chung đúng không? Đúng mà
Vui quá, nhưng mà tim đập cũng nhanh quá.
Anh thấy nó đứng trân ra đấy, phì cười.
- Ăn cơm ~
- A … vâng.
Phù …
Bình tĩnh …
Nó cố gắng bình tĩnh như bình thường, nhưng hôm nay vốn chả bình thường tí nào cả.

Nó cầm điện thoại, bảo anh gửi cái ảnh nãy của nó, nó tiện gửi luôn ảnh của anh.

Hmm ai mà cư tê quá, phải up avatar thoi.
Ăn uống xong, anh bảo từ hẵng về để anh mang bánh anh tự làm ra.

Hehehe ai mà chả muốn ăn đồ crush nấu, anh có làm cả chục cái nó cũng ăn nha.
Nó up avatar xong, chính là kiểu.
Mẹ : Gớm, ở nhà ăn sang nhỉ?
Cô Như : Con trai, được đấy.
Thanh Duy: Đôi mới chịu cơ
Bích Lan: Giờ thì hết than ế.
Gia Linh: Ủa rồi mày cũng có kể với tao đâu, thứ vô tâm :(
Nó kiểu ????????
Avatar bình thường mà? Nó vẫn cute như mọi ngày, có gì lạ đâu.

Dù không make nhưng vẫn có phiu tờ mà nhỉ, chất lượng ảnh nó chỉnh cũng không có vấn đề.
Nó bỏ qua, lướt fb.
^^^Đoàn Minh Quân đã cập nhật ảnh đại diện của anh ấy.^^^
Nó trố mắt, là cái ảnh nãy nó chụp cho anh.
Ừ thì đẹp trai, không có vấn đề gì.

Nhưng mà … xét bối cảnh …
Nhìn hai cái ảnh như ảnh đôi ấy ( ≧Д≦)
Nó giật bắn mình, aaaa thảo nào mọi người cmt như thế.
Anh mang bánh ra, thấy nó úp mặt vào gối.
- Sao đấy ?
Nó giơ cái điện thoại lên.
Anh cười.
- Ừ, đẹp trai.

- Em không nói cái đó!
- Hmmm thế …_ Anh cúi gần nó _ Vậy em nói cái gì?
Má cái tên này sao mà bữa nay …
Nó ngửa người ra sau, đẩy mặt anh ra.
- Này này em đấm cho đấy.
Anh đứng thẳng dậy.
- Hahaha.
Nó phúng má, anh cứ trêu nó suốt thôi.
Nhưng mà trong người nó cứ bị vui í ~
Mọi thứ có lẽ sẽ rất bình thường, cho đến khi nó nhìn thấy dòng chữ trên cái bánh
To my girlfriend  
??
Ngày nay lag hơi nhiều.
Chính là hình như thích anh quá, liền sinh ra ảo giác.
Anh cứ nhìn nó ngơ ngác thế.
- Anh bảo này.
Nó đang chìm trong rối rắm, ngơ ngác.
- A … vâng, anh cứ bảo đi.
- Nghe cho kĩ nhá.
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt nó.
Nó cũng nhất thời không nghĩ được cái gì, hoàn toàn hỏi chấm.
- Anh thích em...!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận