Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

376.

Vẻ mặt Vương Kiệt xám ngắt, y bất giác vặt cánh bông hoa bách hợp đang cầm trên tay, thấy nó nát toét, liền đờ đẫn tìm thùng rác.

“Thùng rác đâu?” Y hỏi.

Âu Dương Chí cảnh giác trả lời: “Anh cần làm gì?”

“Ném rác,” Vương Kiệt suy nghĩ một hồi, “Thôi, tôi cũng không cần.” Sau đó, y nhét hoa vào miệng ăn, nhấm nuốt như cương thi, còn tiện thể đút thêm vài mảnh lá.

Âu Dương Chí thấy mà buồn nôn, nhép nhép miệng, hỏi: “Sao vậy? Bỗng nhiên thành thiểu năng trí tuệ thế này.”

Vương Kiệt há miệng định nói gì, còn chưa kịp phát ra tiếng, nước mắt đã trào ra, y bất giác sờ mặt, nước mắt lại rơi lộp bộp.

Khuôn mặt Âu Dương Chí vặn vẹo, lần đầu tiên cậu thấy một người đàn ông to lớn, hơn mét tám, khóc đau đớn như thế, nói thật…

Nhìn phát gớm.

Vương Kiệt nước mắt nước mũi loòng thoòng, mếu máo kể chuyện Bạch tiên sinh sắp kết hôn, còn nghẹn ngào vài tiếng.

Mấy tiếng nghẹn ngào đó xém khiến cơm tối qua của Âu Dương Chí phụt hết ra, cậu cố dằn nỗi hả hê, sung sướng xuống, bình tĩnh nói: “Thế có nghĩa là anh bị knockout.”

Vương Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, bị đá.”

Âu Dương Chí lắc đầu: “Anh không được tính là bị đá… Bởi vì, từ đầu chí cuối, anh có hẹn hò với Bạch tiên sinh buổi nào đâu.”

Vương Kiệt càng khóc to, khi con người ta đau đớn quá thường làm những chuyện kì dị, vậy nên, Vương Kiệt lại đút hoa vào miệng.

Âu Dương Chí líu lưỡi “Lúc thất tình, Lâm Đại Ngọc táng hoa, anh lại… ăn hoa.”


“Này!” Vương Kiệt chìa ra mấy bông bách hợp cho Âu Dương Chí, “Ăn với tôi!”

“Tôi không ăn…” Âu Dương Chí rụt lại phía sau.

“Ăn mau!” Vương Kiệt vỗ bàn, Âu Dương Chí run rẩy.

Vương Kiệt móc túi áo, lấy một cái hộp nhỏ quẳng cho Âu Dương Chí: “Đây là… hức hức…oa óa óa….thứ tôi để dành cho Bạch tiên sinh, giờ không dùng được nữa, cho cậu đấy.”

Âu Dương Chí run rẩy nhận lấy cái hộp, hỏi: “Trong này….là gì thế?”

“Tự xem đi!” Vương Kiệt lại bắt đầu ăn hoa.

Âu Dương Chí mở hộp ra, giật mình vài giây rồi vội vàng đóng lại, mặt trắng bệch “Cái….nhẫn này….cho tôi?”

Vương Kiệt gật đầu: “Ừ…”

Âu Dương Chí hiểu nhầm, tưởng Vương Kiệt thấy Bạch tiên sinh sắp kết hôn, cũng muốn kết hôn để trả thù, sau đó nhắm tới mình, giờ đang cầu hôn, càng nghĩ càng sợ, mặt cậu trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Tôi không nhận được……”

Vương Kiệt đang đau khổ muốn chết, không thèm để ý Âu Dương Chí nghĩ gì: “Không nhận cũng phải nhận! Đừng có dài dòng!”

Vương Kiệt đứng bật dậy, trừng Âu Dương Chí.

Dưới sự đàn áp của thế lực gian ác, Âu Dương Chí đành tủi nhục đeo nhẫn lên.

Đắng lòng, đắng như ăn phải hoàng liên, đắng đến độ muốn sùi bọt mép.

377.


Đào Tiệp không tin nổi vào tai mình: “….Thế nên, cậu tự gả mình đi đơn giản thế thôi sao?”

Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh đang chợp mắt trên sofa, rón rén đi vào căn phòng dưới lầu, nhỏ giọng nói: “Còn cách nào khác chứ….”

“Sao lại không có? Chuyện này phải có sự đồng ý của song phương, cậu từ chối thì ông ta làm được gì? Giết cậu chắc?” Nói xong, Đào Tiệp mới nhớ tới chuỗi tội ác của Bạch tiên sinh, vội ngậm miệng.

Trịnh Hòa cười khổ: “Lúc đấy tay tôi còn bị khóa xích sắt đây này, cô có tin chỉ cần tôi từ chối, ông ấy sẽ giam tôi cả đời không.”

“Dù thế thì cũng đừng dễ dãi trong chuyện này thế chứ…”

Trịnh Hòa nói: “Đã bảo lúc đó không còn cách nào khác mà, giấy bán mình của tôi còn ở trên tay ông ấy, ông ấy muốn chết tôi phải chết chứ sao.”

Giọng Đào Tiệp chợt trở nên bén nhọn: “Trịnh Hòa, anh nói thật đi, anh thấy Bạch tiên sinh là người thế nào?”

Trịnh Hòa nhăn mày, làm vẻ buồn rầu, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn, nụ cười khó cưỡng lại được: “Tôi thấy… ông ấy tốt lắm, cô biết không, sống với nhau lâu vậy, dù tính tình có khó chịu đến đâu ông ấy cũng chưa bao giờ cãi nhau với tôi, còn rất dịu dàng, đôi khi, tôi còn cảm thấy mình có chút phiền phức, còn nữa nè, tại cái giới đồng tính này lăn lộn bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp được người như ông ấy, quan tâm tôi thật lòng, còn yên tâm khi tôi ở bên.”

Đào Tiệp ngoáy ngoáy lỗ tay, cô hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, sao càng nghe càng thấy lạ? Người Trịnh Hòa đang tả thật là Bạch tiên sinh sao?!

378.

“Cô đang làm gì thế?” Vương Thư Hoa ghé sát lại.

Đào Tiệp khinh bỉ nhìn ông: “Mắt ông dùng để trang trí thôi hả? Đang gọi điện chứ sao.”

Vương Thư Hoa ghé sát lỗ tai vào điện thoại: “Cô nói chuyện với ai? Tôi nghe với…”

Trịnh Hòa ở đầu bên kia nghe được giọng nam, xấu hổ nói: “Đào Tiệp, phía cô đang có người, tôi cũng không nói nữa, bên tôi… ông ấy cũng sắp tỉnh rồi.”


Sắc mặt Vương Thư Hoa khẽ đổi, bắt đầu cợt nhả: “Ui chao, cô dối tôi gọi điện cho thằng khác nha ~”

Đào Tiệp vội vàng cúp máy, quát: “Tôi đang gọi điện đấy, ông có biết lễ phép không, đệt! Giáo viên văn hồi tiểu học không dạy ông à? Để tôi mắng mới thấy vui sao!”

Vương Thư Hoa cười rất đáng đập: “Ui đệt nha… cô không có dùng sao được.”

Đào Tiệp nghẹn đến nội thương: “Ông… ông có thể bớt kinh tởm đi được không.”

“Có thể,” Vương Thư Hoa gật đầu, nghiêm túc trả lời, “Cô muốn nhìn à?”

Đào Tiệp giận đến độ cầm túi, bỏ xuống lầu.

Vương Thư Hoa đưa một cái hôn gió: “Cưng à, tối nay gặp.”

Đào Tiệp không thèm quay lại, giơ ngón giữa lên.

379.

Bởi vấn đề thân phận của Bạch tiên sinh nên ông không thể tùy tiện chuyển quốc tịch, Trịnh Hòa cũng biết ông có điều khó xử, lại qua Tang Bắc biết được trong suốt hai tháng sau đó, ông đều bận tối mắt tối mũi, bực bội hồi lâu, cuối cùng quyết định hủy luôn đám cưới, trao nhẫn là được.

Bạch tiên sinh không ngờ bình thường Trịnh Hòa tùy tiện thế mà giờ lại thận trọng như vậy, ông hỏi: “Sao không tổ chức đám cưới?”

Trịnh Hòa miết miệng: “Sao tổ chức được chứ? Giờ em vẫn đang bị paparazzi săn đón, nếu tin này tuồn ra, chắc sẽ bị lên trang nhất!”

“Lên trang nhất chẳng phải tốt sao?” Bạch tiên sinh chọt chọt gương mặt tròn trịa của Trịnh Hòa, cười nói, “Em là nghệ sĩ cơ mà, đừng để ý mấy thứ đó, em muốn tự mình lo cho đám cưới hay để tôi?”

Trịnh Hòa lắc đầu: “Thôi, em cũng không để ý cái này đâu, ông không cần chuẩn bị làm gì.”

Bạch tiên sinh nhướn mày.

Ông cũng không hiểu vì sao, lặng lẽ bao nhiêu năm rồi, chỉ riêng chuyện này ông lại muốn làm thật to, thật linh đình để mọi người đều biết cậu ấy là của ông, đừng hòng hó hé gì.


Ý đã quyết, Bạch tiên sinh nói: “Nhất định phải tổ chức đám cưới, luật pháp Trung Quốc khiến tôi không thể cho em giấy đăng ký kết hôn, nhưng nếu em không ngại giới tính trên giấy tờ của mình bị chuyển thành nữ thì… em cứ nghĩ kỹ đi.”

Trịnh Hòa có chút chần chờ, từ khi biết mình là đồng tính luyến ái, cậu lẫn luôn mơ một ngày mình và người yêu sẽ dắt tay nhau vào lễ đường, hai người mặc bộ comple một đen một trắng, trong tiếng chúc phúc của mọi người, mãi mãi không rời.

“Nhưng em sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ông.” Trịnh Hòa nhụt chí.

Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa, ánh mắt đầy yêu thương: “Hôn lễ, tuần trăng mật, đều không thể thiếu, người khác có, sao chúng ta không thể có?”

Trịnh Hòa nghe thế, chợt thấy đắc chí: “He he….”

380.

Không biết vì sao, trước ngày cưới nửa tháng, gia tộc của KUY lại tuyên bố: hôn lễ của Mạt Mạt và KUY không được cử hành.

Trịnh Hòa nhận được tịn từ Kiệt tử, liền liên lạc với Mạt Mạt ngay, quanh co một hồi, rốt cuộc mới nói thật: “Thực ra cũng phải phải chuyện gì lớn, tôi với KUY thấy hai người bên nhau là được rồi, không cần đăng ký rồi đám cưới làm gì, cũng gặp gia đình người ta hết rồi, hôm kết hôn mời vài người cùng ăn bữa cơm là được.”

Trịnh Hòa giấu chuyện mình sắp quẳng một đống tiền để làm đám cưới thực xa hoa, nói: “Nếu thế thì bạn bè ở đây sao đến tham dự được?”

Mạt Mạt cười gượng: “Không sao, ở Trung Quốc tôi cũng chỉ có mình cậu là bạn, chờ cậu tới… À, đúng rồi, tháng sau tôi với KUY chuyển tới Australia đấy.”

“Sao đột nhiên lại đổi chỗ ở? Còn xa thế?”

“Gia tộc của KUY chủ yếu ở đó thì phải, tôi cũng không rõ lắm, KUY đi đâu tôi đi đấy, đợi bận xong lần này, tôi đi tìm việc, aiz, cậu thì sao? Nghe bảo cậu bị Bạch tiên sinh mua rồi, ha ha….” Mạt Mạt cười gian trá.

Trịnh Hòa giận, hận không thể bay vèo qua nửa kia trái đất, đập cho thằng nhãi này một trận: “Cười cái đầu ấy, Bạch tiên sinh và tôi vốn là người yêu… không nghe cậu nói nữa, để tôi nói cho biết, tôi với Bạch tiên sinh định kết hôn.”

“Cái gì?!” Mạt Mạt gào lên, làm tai Trịnh Hòa suýt điếc, “Thật á? Không lừa tôi đấy chứ? Trời ơi là trời, Bạch tiên sinh men lỳ như thế! Tôi cũng yêu ông ấy chết mất!”

Trịnh Hòa không thích nghe câu này, cậu biết người đàn ông của mình rất tốt, nhưng người khác khen lại thấy khó chịu: “Này này,, đây là phản ứng của người bình thường sao? Chuyện đầu tiên là phải chúc mừng tôi chứ?”

“Ha ha,” Mạt Mạt cười cả tràng, còn khoe với KUY đang ở bên cạnh là Trịnh Hòa với Bạch tiên sinh sắp cưới nhau, còn bảo Bạch tiên sinh đúng là rộng rãi, có thể chấp nhận được cái loại dở hơi, chất lượng kém như Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nghe vậy mặt lúc đỏ lúc trắng. Quen Mạt Mạt đúng là sai lầm lớn! Bạn bè gì lại nói xấu nhau thế chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui